Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 22

Quý Vạn Phong nhìn với đôi mắt đầy kinh ngạc. Nhưng Trúc Lâm vẫn bình tĩnh đến lạ thường, nhìn cô bây giờ rất trầm ổn và có lẽ cô đang tự tạo vỏ bọc mạnh mẽ cho bản thân mình vậy. Hoàng Phủ Tước nhìn Linh Chi, rồi lại nhìn sang Quý Vạn Phong, cuối cùng ông cũng lên tiếng nói.

- Cô hiện tại vẫn còn yếu. Cứ ở đây một thời gian, đợi sau khi Tề An quay lại... Thằng bé sẽ có cách giúp cô.

Trúc Lâm lại chớp mắt một cái rồi nhẹ nhàng nói.

- Được.

[.....................]

Và hiển nhiên, suốt thời gian cô ở bệnh viện chỉ có Hoàng Phủ Tước, Linh Chi, Quý Vạn Phong và Ngọc Tuyết luân phiên đến thăm hỏi và chăm sóc, nhưng có lẽ sau khi Linh Chi xác định được Trúc Lâm chính là con gái của mình năm xưa thì liền không che giấu cảm xúc mà nhiệt tình chăm sóc cô. Còn Quý Vạn Phong, anh cũng không muốn bản thân chen vào quá nhiều vào gia đình Hoàng Phủ, việc quan trọng trước mắt chính là tìm ra ai là kẻ đứng sau tất cả những việc này.

Hôm nay, Trúc Lâm được xuất viện và thay vì cô trở lại biệt thự thì được Linh Chi đón quay về Điền Viên. Đến bây giờ Trúc Lâm vẫn chưa biết mình là con cháu nhà Hoàng Phủ nên cũng chỉ xem lời mời này là mời lơi, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Tước và Linh Chi lại đưa cô về đó thật. Nói thật thì không chỉ Trúc Lâm ngạc nhiên đâu mà ngay cả Hoàng Phủ Ngọc Tuyết cũng kinh hãi không kém. Anh chị hai nhà mình tuy có tốt bụng nhưng cũng sẽ không đến mức này, hơn nữa... Còn cấm tuyệt đối Trịnh Khiêm đến chăm sóc cô... Giống như là hai người này muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Ngụy Long Thần vậy.

Hôm nay Hoàng Phủ Tề An cũng đã quay trở lại Thành phố T, sau nhiều ngày khuyên ngăn Ngụy Long Thần. Sau khi đến Điền Viên, Tề An nhìn thấy một Trúc Lâm hoàn toàn khác hẳn trước kia. Cô lạnh lùng hơn, bình tĩnh hơn, nhưng... Cũng vô cảm hơn. À không đúng... Nói đúng hơn là chỉ vô cảm về những việc liên quan đến Ngụy Long Thần, còn về Long Ân hay bất cứ ai cô cũng đáp lại. Tề An ngồi bên cạnh Trúc Lâm, đưa tay chạm vào tay cô... Nếu như là trước đó, cô chắc chắn sẽ dứt khoát rút lại, nhưng lần này.... Trúc Lâm chỉ đưa mắt nhìn, nhưng ánh mắt của cô lại lạnh đến thấu xương. Tề An vốn dĩ không phải kẻ thích cười, nhưng không hiểu tại sao nhìn cô, cậu ta lại có ý cười.

- Mộc Mộc, em muốn đi đâu. Tôi đưa em đi.

- Nước Mĩ.

- Em muốn sang Mĩ làm gì?

Trúc Lâm không đáp, cô muốn sang Mĩ làm gì? Ha... Đương nhiên là cô đang chạy trốn sự thật rồi. Cô không tin Ngụy Long Thần không yêu cô... Nhưng cô không dám phủ nhận rằng, trong tim của Ngụy Long Thần vốn dĩ không phải chỉ có một mình cô, bên cạnh anh có rất nhiều người, trong tim anh... Một phần là giành cho cha mẹ, một phần khác là giành cho bạn bè và công việc... Phần trung tâm và lớn nhất có lẽ là Tần Nhược Ái. Còn cô? Chắc chẳng có cửa đặt chân vào tim anh đâu.

- Mộc Mộc... Hay là, tôi đón Long Ân đến ở cùng em. Chúng ta cùng dạy dỗ nó... Thế nào?

- Không cần. Long Ân chỉ là đứa bé chưa hiểu chuyện... Tần Nhược Ái sẽ không để ý đâu.

Hoàng Phủ Tề An đã nghe Trúc Lâm nói về việc Tần Nhược Ái rồi. Chẳng lẽ, Trúc Lâm muốn buông bỏ Ngụy Long Thần, trao trả lại cho Tần Nhược Ái sao? Vậy còn Long Ân... Nhưng mà nếu Tề An nhớ không lầm thì Tần Nhược Ái rất khó có con, cũng vì Tần Nhược Ái nghĩ như vậy, nên khi nhìn Ngụy Long Thần ân ái cùng Tần Chỉ Ái, cô ấy mới đau lòng mà bỏ đi, Tần Nhược Ái nghĩ Ngụy Long Thần không thích con gà không biết đẻ như cô ấy.

- Mộc Mộc... Em định làm gì?

- Đơn ly hôn tôi đã kí, phiền anh chuyển cho Ngụy Long Thần. Sau đó, đưa tôi qua Mĩ. Tôi sẽ tự sinh tự diệt, có chết đói bên ngoài cũng không cầu anh giúp đỡ thêm lần nữa.

- Không được!

Hoàng Phủ Tước và Linh Chi đồng loạt lên tiếng phản đối. Sau khi hai người họ nhìn nhau đầy khó hiểu, Ngọc Tuyết và Tề An cũng nhìn họ đầy khó hiểu. Linh Chi chậm chạp đưa giấy xét nghiệm cho cô xem, rồi nghẹn ngào nói.

- Mộc... Mộc Mộc... Mẹ... Mẹ là mẹ của con... Là mẹ của con.

Tề An và Ngọc Tuyết nhìn nhau, rồi lại nhìn vào giấy xét nghiệm, đúng là xác định được Trúc Lâm là con gái của họ. Tề An nhìn cô, thảo nào lần đầu gặp cô... Tề An đã thấy quen mắt.

- M... M... M... Mẹ?

Từ sau khi vào viện cho đến bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên Trúc Lâm biểu lộ cảm xúc của mình? Dường như cô còn kích động đến mức phải đứng bật dậy. Linh Chi nước mắt ngắn dài gật đầu rồi bước đến ôm chặt lấy cô, khóc nức nở.

- Là mẹ không tốt... Là mẹ không tốt. Đã để con chịu khổ lâu như vậy.... Mộc Mộc... Mẹ... Mẹ... Mẹ là mẹ của con... Là mẹ của con.

- M... M... Mẹ sao?

- Đúng vậy... Là mẹ... Đây... Đây là cha con. Mộc Mộc... Năm đó là do cha mẹ quá lơ là nên con vừa sinh ra đã bị bắt đi mất. Từ đó đến nay mẹ vẫn canh cánh trong lòng... Cũng may... Cũng may ông trời có mắt. Còn vẫn còn sống... Mộc Mộc...

Trúc Lâm... À không, nói đúng hơn là Hoàng Phủ Tuệ Mộc ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Tước rồi lại nhìn Linh Chi... Cả đời cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội nhận lại gia đình, nhận lại cha mẹ ruột của mình. Lúc trước cô từng nghĩ, người thân duy nhất của cô chính là Long Ân, sau này lại mập mờ có thêm Ngụy Long Thần.... Bây giờ, lại có thêm một sinh mạng nhỏ trong bụng cô.

Cô tự cảm thấy bản thân được quá nhiều ưu ái rồi. Nhưng cô không ngờ là, ông trời cho cô cha mẹ... Lại lấy đi Ngụy Long Thần. Thật nực cười.

- Mộc Mộc... Con cứ viết đơn ly hôn với Ngụy Long Thần, cha sẽ giúp con đổi lại họ tên... Con tên Hoàng Phủ Tuệ Mộc! Không phải Trúc Lâm... Cho dù Ngụy Long Thần không chịu kí tên cũng không sao... Người cậu ta kết hôn là Trúc Lâm... Không phải con.... Con... Con thấy thế nào?

Tuệ Mộc chớp mắt một cái. Người cô lo lắng nhất chính là Long Ân, nếu bất chợt một ngày nào đó Tần Nhược Ái quay về, Long Ân sẽ gọi cô ấy là mẹ... Cô... Cô không thể chấp nhận được. Nhưng mà...

Linh Chi biết rõ đứa con gái này đang nghĩ cái gì. Bà liền dịu dàng vuốt nhẹ tóc cho cô, nhẹ nhàng nói.

- Đừng lo, cha mẹ có cách đưa Long Ân về đây cho con. Sau đó, con và Tề An cả Ngọc Tuyết cùng đến nước Mĩ... Một năm, hai năm, ba năm hay mười năm cũng được. Cha mẹ sẽ cố gắng ngăn chặn mọi thông tin về con.

- Được.

Ngọc Tuyết im lặng nảy giờ liền vỗ tay lên đùi một cái thật đau đớn rồi hớn hở nói.

- Ha, ở thế em không phải người cô út trẻ tuổi nhất sao? Cháu gái chỉ nhỏ hơn em có hai tuổi. Hô hô... Cháu gái ngoan...

Tuệ Mộc: "............" Đang cảm xúc mà???