Hôn lễ kết thúc, đây có lẽ là lần đầu tiên Trúc Lâm thấy Ngụy Long Thần say đến không biết trời trăng gì nữa, cô lắc đầu ngao ngán rồi đưa anh về phòng. Vừa đỡ anh vào phòng cô còn chưa biết xảy ra chuyện gì mà bản thân cô lại nằm dưới thân của Ngụy Long Thần, không chỉ vậy... Nhìn gương mặt anh thì... Hình như anh đâu có say?
- Ngụy Long Thần... Anh làm gì vậy?
- Làm gì? Em nói xem... Anh sẽ làm gì?
- Ngụy... Ngụy Long Thần.... Anh... Anh...
- Hử?
Không để Trúc Lâm nghĩ nhiều, Ngụy Long Thần liền cuối xuống hôn lấy môi cô, lúc đầu cô cảm thấy có chút kì lạ... Nhưng trong miệng anh vẫn còn sót lại một ít hơi rượu... Cô cảm nhận được, có chút ngọt, có chút đắng, có chút cay nồng... Nhưng bây giờ cô không thể nào nghĩ nhiều được, Trúc Lâm vòng tay ôm lấy cổ của anh, vụng về đáp trả. Lúc này, Ngụy Long Thần thật sự rất buồn cười, chưa để cô nghỉ ngơi quá lâu, Ngụy Long Thần liền tấn công dồn dập, hai bàn tay của Trúc Lâm nắm chặt lại rồi thay vì choàng cổ ôm anh mà lần này lại đấm mạnh vào ngực của anh.
Ngụy Long Thần nhăn mày lại rồi buông tha cho cô, anh nhìn gương mặt thở không ra hơi của cô, nói
- Em định gϊếŧ chồng em à?
- Anh... Anh... Anh định cho em ngộp chết à?
Ngụy Long Thần chợt cười, sau đó anh dịu dàng hôn nhẹ lên môi cô, nói
- Làm sao có thể, nếu như vợ chết rồi thì ai phục vụ anh thoải mái? Em nói đúng không?
- Anh... Vô sỉ!
- Cảm ơn lời khen của Ngụy phu nhân.
Nói xong, Ngụy Long Thần đỡ cơ thể của cô dậy, từ từ cởi bỏ chiếc váy cưới trên người của cô ra, rồi bế thẳng cô trở vào phòng tắm. Trúc Lâm hai tay ôm chặt lấy cổ của Ngụy Long Thần rồi đưa mắt nhìn anh
- Anh ra ngoài đi, em tự tắm được rồi.
- Ai nói với em là anh đưa em vào đây để em tắm?
Trúc Lâm ngớ người, ơ? Vào phòng tắm không tắm thì làm gì? Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, Ngụy Long Thần liền phì cười, rồi thì thầm nhỏ vào tai cô
- Cởϊ qυầи áo cho anh.
- Anh... Anh... Anh... Anh tự mà cởi!
- Ơ kìa, anh cởi cho em được... Sao em lại không? Có qua có lại mới toại lòng nhau mà... Ngụy phu nhân.!
- Vô sỉ!.
Tuy ngoài miệng là mắng chửi anh vô sỉ nhưng Trúc Lâm vẫn từ từ cởi bỏ bộ vest trên người anh ra. Sau đó, Ngụy Long Thần tự tay bế Trúc Lâm vào bồn tắm đã pha nước sẵn. Lúc đầu, cô có chút không quen... Cái tên này dạo gần đây cứ bị vô sỉ là sao ấy nhỉ? Đột nhiên, cơ thể của cô không còn ngồi riêng một góc nữa mà thay vào đó là toàn thân của Trúc Lâm ngồi lên người anh.
- Anh làm gì vậy?
- Mộc Mộc, em nhất thiết phải đi sao?
Trúc Lâm chống tay trên ngực anh, khẽ gật đầu. Sau đó, Ngụy Long Thần lại một lần nữa giữ chặt lấy sau gáy của cô, kéo cô vào người và hôn sâu. Trúc Lâm cũng rất phối hợp, choàng tay qua cổ của anh từ từ đáp trả.
Đến một lúc sau Ngụy Long Thần đã cảm thấy khí huyết sôi sục trong cơ thể đã không thể nào áp chế được liền không báo tiếng nào đã đi vào bên trong cô, Trúc Lâm nhướn người, những tiếng hét của cô bây giờ đều bị anh nuốt trọn vào bụng, những âm thanh phát ra chỉ là tiếng rêи ɾỉ yêu kiều. Trong căn phòng hiện tại nhiệt độ tăng lên rất cao, những âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều của nữ nhân, cùng với tiếng thở dốc đầy nam tính. Tạo nên một khung cảnh hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người xem. Cho đến khi Ngụy Long Thần đã không thể nhịn được liền bế toàn thân cô ra khỏi bồn nước tựa lưng cô vào tường, liên tục ra vào một cách đầy điên cuồng. Trúc Lâm nhìn anh rồi đành ngửa mặt lên trần nhà thở dốc.
- Ư... Ngụy Long Thần... Anh chậm thôi...
Nhưng dường như câu nói của cô, anh chẳng hề nghe thấy, nên vẫn giữ nguyên tốc độ va chạm giữa hai cơ thể. Cả cô và anh không biết đã thân mật bao nhiêu lần, cho đến khi Trúc Lâm mệt mỏi nằm trong vòng tay của anh thì Ngụy Long Thần mới dừng.
Bây giờ Trúc Lâm đang nằm trong vòng tay của anh, bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở của mình, còn Ngụy Long Thần thì nhìn cô rồi khẽ mỉm cười... Nữ nhân này, thật sự rất biết cách khiến người ta điên cuồng. Bỗng chốc, Trúc Lâm lên tiếng
- Ngụy Long Thần, khi nào thì em được đi?
Ngụy Long Thần có chút nhăn mày, nhưng anh vẫn ôn nhu trả lời
- Ngày mai anh sẽ cho người sắp xếp cho em, nước em đi du học là nước T, anh sẽ cho người mua nhà rồi cả người giúp việc, cũng như là trường học cho em.
- Ngụy Long Thần... Anh đáp ứng em một yêu cầu được không?
- Em nói thử xem.
- Năm học đầu tiên anh đừng sang đó. Đến khi nghỉ đông... Anh hãy sang, có được không?
- Tại sao?
Câu hỏi bật lại của Ngụy Long Thần thật sự cô không biết trả lời thế nào. Nhưng gương mặt cô đã sớm đỏ lên, sau đó cô lí nhí nói
- Mỗi lần anh làm đều nhiều như vậy. Nếu như mà em lại mang thai thì không hay. Với lại, nếu như mới năm đầu tiên qua đó mà đã mang thai... Thì thật kì cục.
Ngụy Long Thần phì cười, anh ôm chặt lấy Trúc Lâm, hôn nhẹ lên trán của cô, rồi nói
- Được rồi, năm đầu tiên anh sẽ không sang. Khi nào em nghỉ đông thì báo cho anh, được chứ?
Trúc Lâm gật đầu, vậy có nghĩa là hai ngày nữa cô sẽ rời khỏi đây. Trong lòng cô vừa muốn đi, lại vừa muốn ở lại. Nhưng mà để có thể sánh bước với Ngụy Long Thần, cô chỉ còn cách này.
Ngụy Long Thần nằm im một lúc, anh nhớ lại những gì Hoàng Phủ Tề An nói, đúng là gương mặt của Trúc Lâm có vài nét rất giống với Hoàng Phủ Tề An, nhưng mà nếu là em gái của cậu ta thì chắc chắn cậu ta sẽ biết... Chỉ là, gia đình của Hoàng Phủ Tề An chỉ có cậu ta và một người em gái là Hoàng Phủ Ngọc Tuyết, ngoài ra cha mẹ của cậu ta cũng chưa hề nhắc đến việc có đứa con khác.
Trúc Lâ thấy được trong ánh mắt của Ngụy Long Thần có gì rất lạ, nên cô bèn lên tiếng
- Anh làm sao vậy?
- Em có nghĩ đến thân thế của mình chưa?