Edit : Phương Thiên Vũ
Kiều Bối Nhi híp mắt nói,“Ngay cả quỷ cũng sợ cái đó !”
Tư Minh Dạ nghe vậy nhíu mày, Kiều Bối Nhi ở trên vai anh cọ cọ mới thở dài tiếp tục nói,“Từ hơn một năm trước Ám Dạ đã không yên bình rồi.”
“Ân ?” Tư Minh Dạ nhéo hai má của cô, mặc dù chưa từng thật sự chứng kiến qua năng lực của cô nhưng trực giác của anh cho rằng, có cô ở Ám Dạ thì không đến mức như vậy mới đúng.
Kiều Bối Nhi bất mãn kéo tay trên mặt xuống, oán giận nói,“Đừng nhéo, cẩn thận tạo thành mặt bánh nướng đó !”
“Ha ha…” Tư Minh Dạ nắm thật chặt cánh tay, hôn trên mặt cô một cái, cười nói,“Yên tâm, cho dù là mặt bánh nướng anh cũng sẽ không ghét bỏ em !”
Kiều Bối Nhi giơ nắm tay lên, hung tợn nói,“Anh dám ghét bỏ thử xem !”
Rõ ràng nay cô đã hoàn toàn thay đổi thành người khác nhưng bọn họ ở chung lại không có chút không được tự nhiên, một cách phù hợp tự nhiên như vậy làm cho người ta trong lòng nhịn không được dâng lên một cảm giác vui sướиɠ.
Tư Minh Dạ cầm lấy tay cô cắn cắn, Kiều Bối Nhi cũng mặc kệ anh, chỉ nhíu mày nói,“Anh hẳn là biết Ám Dạ ngoại trừ em ra, còn có năm tên sát thủ kim bài, trong đó có một người là Vân Huyên. Lúc trước tự nguyện gia nhập huấn luyện sát thủ Ám Dạ, khi đó đầu lĩnh vẫn còn, biểu hiện của cô ta cũng không tệ lắm, đúng lúc nhận được vị trí thứ năm của sát thủ kim bài. Nhưng dã tâm của cô ta không nhỏ, ngay từ đầu đã nhắm vị trí đầu lĩnh, nhưng em ngay từ đầu đã làm đầu lĩnh hạ nhiệm đến đào tạo, cuối cùng cũng thuận lợi tiếp nhận vị trí đầu lĩnh. Vân Huyên không cam lòng, liền bắt đầu mượn sức sát thủ kim bài, năm tên sát thủ kim bài thì chỉ có hai người hoàn toàn trung thành với em.”
Tư Minh Dạ nhíu mày,“Sát thủ cũng không phải dễ mượn sức như vậy !”
Kiều Bối Nhi khẽ cười nói,“Phần lớn mọi người sợ chết !”
“Em nói Vân Huyên chính là tên sát thủ kim bài thứ năm !” Tên sát thủ kim bài thứ năm là sát thủ kim bài kém cỏi nhất, muốn uy hϊếp người so với mình còn lợi hại hơn tất nhiên phải có gì đó dựa vào.
Kiều Bối Nhi thở dài nói,“Thế giới to lớn không gì không có, Vân Huykhóa cửa sao ?”
Hết chương 67