Kén Cá Chọn Canh

Chương 3

Chương 3: Cao thêm 3cm, tăng thêm 33kg
Gần đây, Tần Dư Kiều càng lúc càng cảm thấy mình giống cái cối xay, lúc đi Spa làm đẹp, mấy cô nàng nhân viên đã dành hẳn cho cô nửa giờ để khen ngợi, tâng bốc cô, nào là da thịt cô thật mịn, nào là cô có dáng người xinh đẹp trời sinh, kế đến lại mất cả giờ giới thiệu phương pháp châm cứu để giúp cô giảm béo, hiệu quả thế nọ thế kia, tất cả đều lần lượt thử trên cơ thể cô.

"Nếu Tần tiểu thư mà gầy lại nhất định là một cô gái cực kỳ xinh đẹp."

Tần Dư Kiều chỉ cười mà không đáp.

Năm cấp 3, khi Tần Dư Kiều ra nước ngoài, cô cao 1m65, nặng 45kg, so với dáng người hiện nay của cô, cao 1m68, nặng 78kg. Tuy cao thêm được 3 cm nhưng lại mập thêm 33 kg.

Có lần cô và Bạch Quyên buôn chuyện với nhau, Tần Dư Kiều nói đùa rằng đấy là cái giá để mình cao thêm một chút, Bạch Quyên nghe thấy thế không đồng ý: "Không hẳn là không thể giảm cân, mà chị thấy em béo cũng đâu có xấu lắm. Bạn chị gần đây cần tìm một người mẫu ảnh diễn vai Dương Quý Phi, để chị giới thiệu em cho họ thử xem sao. Biết đâu nhà chúng ta may mắn lại xuất hiện một nữ minh tinh cũng không chừng."

Tần Dư Kiều nghe xong nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thật sự rất muốn đè chết chị."

Bạch Quyên nghe thấy thế liền cười ha hả nói: "Đến đây đến đây, chị rất muốn nếm thử mùi vị làm Đường Huyền Tông (*) sẽ như thế nào đây."

(*) Đường Huyền Tông (8 tháng 9 năm 685 - 3 tháng 5 năm 762), thụy hiệu Đường Minh Hoàng, tên húy là Lý Long Cơ, là vị hoàng đế thứ 6 của nhà Đường ở Trung Quốc, trị vì Trung Quốc từ năm 712 đến 756. Thời gian trị vì của ông dài nhất trong các vị hoàng đế nhà Đường, và ông được xem là mang đến cho nhà Đường đỉnh điểm về văn hóa và quyền lực. Thời kỳ trị vì cuối của ông đã bị ảnh hưởng của Dương Quý Phi, một trong những phi tần của ông, và cuối cùng chấm dứt bằng một cuộc binh biến lớn và khốc liệt.

Tần Ngạn Chi lại gọi điện đến, Tần Dư Kiều chạy ra ban công nhận cuộc gọi, bên ngoài ban công có ghế dựa bằng mây và một cái bàn tròn, bên trên ghế còn lót một lớp lông cừu thật dày, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong nhà rất nhiều, mỗi khi có gió thổi đến thật khiến người run rẩy rét lạnh.

Tần Dư Kiều cuộn mình trong tấm đệm lông, nói: ". . .Cha"

***

Bữa cơm gia đình ở Lục gia mỗi tháng luôn có mấy lần, mỗi ngày 1 và 15 hàng tháng đều phải về nhà chính ăn cơm. Đây cũng giống như một ngày nghỉ được nhà nước quy định và cấp dưới chấp hành. Mà kể ra, ở thành phố S này, Lục gia có thể xem là một trong những gia đình tương đối có quy tắc. Gia đình giàu thường sợ con cháu sau này ăn chơi lêu lổng, nên thường đặc biệt chú trọng về phương diện giáo dục, mà gia quy chính là cách giáo dục quan trọng nhất.

Hiện nay ở Lục gia, người đứng đầu là ông nội của Lục Nguyên Đông, tuy ông đã hơn 86 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, hôm trước đánh Golf còn đánh được mấy đường bóng rất đẹp.

Bữa cơm gia đình hôm nay của Lục gia chủ yếu xoay quanh hai chuyện, thứ nhất là chuyện buôn bán của gia đình, gần đây Lục gia đang định chuyển hướng đầu tư từ nước ngoài về trong nước, chuyện thứ hai là về Lục Nguyên Đông.

Mẹ của Lục Nguyên Đông, Dương Nhân Nhân nói: "Con thấy con bé của Tần gia kia rất được, tuy hơi béo nhưng dung mạo không phải là xấu, tốt hơn nhiều so với đám con gái lung tung bên ngoài."

Lục lão gia rất thương đứa cháu này của mình: "Nguyên Đông, con thấy thế nào? Có thích không?"

Lục Nguyên Đông bị điểm danh, vội vàng nhìn về phía ông nội Lục Hòa Thước: "Con với cô ấy chỉ mới gặp lần đầu, vẫn chưa hiểu rõ cô ấy lắm."

Lục Nguyên Đông vốn còn định nói nữa nhưng bị ánh mắt trừng trừng của cha mình đành ngậm miệng lại.

Lục Hòa Thước cười cười, sau đó gọi Lục Hi Duệ đang ngồi đối diện mình: "Tiểu Duệ Duệ, đến đây ăn với ông nội không nào."

Thật ra Lục gia quan tâm chuyện hôn nhân của Lục Nguyên Đông, cũng vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Cảnh Diệu, hi vọng anh sớm tìm mẹ kế cho Hi Duệ.

Nếu nói mỗi gia đình đều có một đối tượng làm cả nhà phải đau đầu, thế thì ở nhà họ Lục chính là Lục Cảnh Diệu.

Lục Cảnh Diệu là con trai út của Lục Hòa Thước. Khi anh ra đời, mấy anh mấy chị đều đã trưởng thành và có gia đình cả rồi. Cũng bởi vì là con út, nên anh được cưng chiều nhất, tính cách cũng vì thế mà vô cùng khó chịu. Sau đó Lục Hòa Thước kiên quyết đưa anh ra nước ngoài du học, nhờ cuộc sống ở giai đoạn này đã giúp Lục Cảnh Diệu bỏ bớt không ít tật xấu. Mỗi lần về nước thay đổi nhiều đến nỗi làm hai ông bà lão ở nhà vừa vui mừng vừa đau lòng, họ sợ đứa con bé bỏng của mình ở nước ngoài một mình phải chịu khổ.

Nhưng ai mà ngờ, Lục Cảnh Diệu cứ tưởng đã trở về đường ngay lối thẳng thế mà đùng một cái, năm anh tốt nghiệp về nước còn dẫn theo một đứa con trai.

Khi ấy tim bà Lục vẫn còn rất tốt, chỉ có huyết áp hơi cao một chút. Thế nhưng khi ôm đứa cháu nội trong tay, chẳng hiểu sao huyết áp của bà lại từ từ nhích lên cao.

Tuy Lục Cảnh Diệu đã nói rõ ràng đứa nhỏ này là con ruột của anh, nhưng hai ông bà lão không người nào tin cả, cả hai lén lút đi kiểm tra DNA, kết quả, đúng là con ruột, ruột không thể ruột hơn.

Nếu đã có con rồi thì cứ tiếp tục, để cha mẹ của đứa nhỏ kết hôn. Chỉ cần gia đình cô gái ấy trong sạch thì họ cũng không ngăn cản.

Kết quả có biết khi ấy Lục Cảnh Diệu trả lời như thế nào không? Anh hờ hững đáp: "Con sẽ không kết hôn với mẹ của đứa bé."

Sau đó, tim của bà Lục bắt đầu có dấu hiệu không ổn nữa.

***

Tần Dư Kiều là người cực kỳ yêu cái đẹp, ngày cô còn là một cô gái xinh đẹp, dáng người đúng chuẩn, tuy không đến nỗi cực kỳ quan trọng chuyện ăn mặc nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân có chỗ nào không đẹp.

Ngày xưa, Tần Ngạn Chi từng nói với Tần Dư Kiều một câu: "Vật cực tất phản". Ý nói bảo cô làm người không nên quá tự tin vào sự thông minh của mình, phải khiêm tốn mới có thể tiến bộ.

Tần Dư Kiều lại cho rằng dù Tần Ngạn Chi vốn chẳng phải là người nghiêm chỉnh, nhưng về mặt giáo dục lại là một phương pháp cũ rích.

Tuy nhiên, thật bất hạnh, câu "vật cực tất phản" đã ứng nghiệm trên người cô, tất cả cũng vì cô ỷ mình thông minh nên đã bị thông minh hại, cuối cùng cả dáng người cũng "vật cực tất phản" (*)

(*) Vật cực tất phản: ý bảo một sự việc khi phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.

Tần Dư Kiều quyết định gặp mặt Tần Ngạn Chi, kết quả đến giờ hẹn, Tần Ngạn Chi còn sĩ diện bảo thư ký đến truyền lời cho cô, Tần Dư Kiều tức tối bỏ đi, thề không bao giờ gặp mặt nữa.

Sau đó, Tần Ngạn Chi chỉ còn cách vứt bỏ sĩ diện tự mình bước xuống một bậc thang.

Cuối cùng, cả hai hẹn gặp nhau ở quán ăn Ngọc Phủ, quán ăn Ngọc Phủ là một quán khá nổi tiếng ở thành phố S, nghe đâu nơi này còn là một thắng cảnh du lịch, nhưng thật ra chỉ là một nơi dùng cơm mà thôi.

Tần Dư Kiều từ ngày phát tướng chưa từng gặp mặt Tần Ngạn Chi, thật lòng cho đến lúc này, cô vẫn luôn nói rằng mình đã quen với cơ thể mập mạp, không còn để ý nhiều đến cảm giác gầy hay béo nữa. Nhưng thực tế, cô có mơ cũng luôn mong muốn mình có thể trở về dáng người thon thả ngày xưa.

Tần Ngạn Chi thấy Tần Dư Kiều béo ú nhưng lại không hề lộ vẻ kinh ngạc, khẽ nói: "Kiều Kiều của cha đã lớn rồi, hơi béo một chút." Chữ 'chút' cuối cùng được Tần Ngạn Chi cố tình nhấn mạnh.

Tần Dư Kiều ghét nhất là người ta cố tình nói láy đi chuyện cô béo.

Tần Ngạn Chi thấy Tần Dư Kiều không vui, lại vẽ rắn thêm chân: "Thật ra có béo một chút cũng không sao, con gái không lo không gả được, huống chi còn là con gái của Tần Ngạn Chi."

Sau đó, gần như cả khuôn mặt Tần Dư Kiều đều tối đen.

***

Cô giáo dạy đàn Piano của Lục Hi Duệ là một người cực kỳ xinh đẹp và dịu dàng, hơn nữa còn đối xử rất tốt với cậu bé, tốt đến mức không sợ lỗ vốn mà mỗi ngày đều mua quà vặt cho cậu.

Có một thời gian, Lục Hi Duệ thậm chí đã nghĩ đến chuyện: "Nếu không tìm thấy mẹ ruột thì tìm một người mẹ kế dịu dàng cũng được."

Tuy nhiên, đây chỉ là một ý nghĩ tiêu cực thoáng qua trong đầu cậu bé thôi. Bởi lúc ấy, Lục Hi Duệ cực kỳ không thích bạn gái của Lục Cảnh Diệu.

Bạn gái của cha là người rất có thể trở thành mẹ kế của cậu, dĩ nhiên Lục Hi Duệ hiểu rõ điểm này, nên có một khoảng thời gian cậu luôn lo lắng mình sẽ trở thành một đứa trẻ đáng thương bị mẹ kế hành hạ như Nhan Thư Đông. (*)

(*) Nhan Thư Đông: cậu bé con nam chính và nữ chính trong truyện "Đoạt Tử", truyện thứ hai trong series tìm mẹ của Tùy Hầu Châu.

Có điều, Lục Cảnh Diệu dường như đã phát hiện ra nỗi lo này của cậu bé, anh đặc biệt nhấn mạnh nói: "Con yên tâm, cô ta sẽ không trở thành mẹ của con."

Lục Hi Duệ mở to đôi mắt long lanh hơi ươn ướt, dù sao cậu vẫn là đứa trẻ con, mỗi khi nhắc đến chuyện buồn sẽ có chút ấm ức: "Vậy sao cha không tìm mẹ con về?"

Lục Cảnh Diệu lạnh lùng nói: "Muốn tìm thì tự con đi mà tìm."

Đối với một đứa trẻ, câu nói này nhẫn tâm đến mức nào chứ? Lục Hi Duệ buồn rơi nước mắt, nhưng khi thấy vẻ mặt hung dữ của Lục Cảnh Diệu liền nuốt nước mắt vào trong.

Tại sao mình lại có một người ba thế này, tuy vậy Lục Hi Duệ vẫn rất yêu Lục Cảnh Diệu. Như trong một bài tập làm văn nào đó, cậu bé đã viết: "Cha em có thể rất hung dữ nhưng thoáng cái không hung dữ nữa, cha của em vẫn là một người cha rất tốt."

Thật ra, chữ "tốt" ấy đã khiến Lục Hi Duệ suy nghĩ rất lâu mới quyết định viết, vì ngày mai, Lục Cảnh Diệu chắc chắn sẽ kiểm tra bài tập của cậu, đặc biệt là bài tập làm văn.

Lục Hi Duệ và Lục Nguyên Đông vẫn thường oán trách rằng nhà mình không có nhân quyền, sau đó, Lục Nguyên Đông với tư cách là người đi trước sẽ răn dạy cậu rằng: "Trẻ con không nên đòi hỏi cái gọi là nhân quyền, mà ở Lục gia chúng ta, nhân quyền là thứ không tồn tại, em đừng nghĩ nhiều nữa."

Về phần tại sao Lục Hi Duệ không thích Diêu Tiểu Ái thì có nhiều nguyên nhân lắm, quan trọng nhất là Lục Hi Duệ nhận ra Diêu Tiểu Ái là một cô gái giả tạo, tuy tên cô có một chữ Yêu, nhưng cô chả đáng yêu chút nào.

Với cả, cô ấy cũng chẳng đẹp bằng Cầu Cầu của cậu.

Cầu Cầu là con chó Shar-pei (*) 3 tuổi.

(*) Shar-pei:

***

Nếu hỏi cô gái như thế nào là dạng đàn ông muốn cưới về nhà nhất? Thì đại khái Diêu Tiểu Ái sẽ thỏa mãn tiêu chuẩn này. Cô ta không hẳn là cực kỳ xinh đẹp nhưng tuyệt đối dễ nhìn, làn da căng bóng, co giãn, sống và nghỉ ngơi có quy luật, không có thói quen xấu. Khi cười để lộ đuôi chân mày cong cong, hàm răng trắng đều như diễn viên quảng cáo kem đánh răng. Quần áo thì theo phong cách thục nữ, theo cách phối đồ đã thấy cô ta là một người khá cẩn thận. Cô ta không chạy theo đồ hiệu nên đa số quần áo đều cắt đi nhãn hiệu phía sau.

Cô ta tốt nghiệp ở trường đại học trong top 5 của cả nước. Mẹ làm lãnh đạo cơ quan, ba làm nhân viên cấp cao tại một công ty nước ngoài nào đó. Còn bản thân Diêu Tiểu Ái, cô ta là kế toán cao cấp của công ty Vũ Long của thành phố S. Thành tích của cô ta không nhiều nhưng từng tham dự không ít hạng mục lớn.

Mà Diêu Tiểu Ái quen Lục Cảnh Diệu cũng trong một lần hợp tác chung giữa hai công ty.

Hôm nay, Lục Cảnh Diệu ăn cơm tối với Diêu Tiểu Ái, vì hôm nay là sinh nhật thứ 28 của cô ta, sau khi ăn xong, Lục Cảnh Diệu liền tặng Diêu Tiểu Ái món quà sinh nhật mình đã chuẩn bị sẵn.

Muốn mua quà tặng một cô gái dạng như Diêu Tiểu Ái nhất định phải tốn rất nhiều công sức, lãng mạn kết hợp đủ thứ nữa, cho nên, Lục Cảnh Diệu giao công việc khó khăn này cho thư ký của mình.

Hôm nay, Diêu Tiểu Ái rất vui, ban đầu cô ta hơi không được tự nhiên nhưng rốt cuộc trước khi xuống xe về nhà cũng chủ động hôn Lục Cảnh Diệu một cái.

Lục Cảnh Diệu hôn đáp lại, ánh mắt Diêu Tiểu Ái lộ vẻ có gì đó muốn nói lại thôi, Lục Cảnh Diệu chỉnh lại tóc cho cô ta rồi nói: "Rảnh thì liên lạc sau."