- Sư thái, vãn bối xả mệnh bồi quân tử, lại xin chịu một chưởng nữa.
Diệt Tuyệt sư thái thấy chàng chỉ ngồi xếp bằng một lát, lập tức tinh thần rạng rỡ, nghĩ thầm: "Gã tiểu tử này nội lực hồn hậu như thế, quả thật tà môn" liền nói:
- Ngươi sao không ra tay đánh lại ta, ai bảo ngươi chỉ chịu đòn mà không hoàn thủ?
Trương Vô Kỵ nói:
- Một chút công phu thô lậu của vãn bối, có đến chéo áo của sư thái cũng không động tới được, nói gì trả đòn?
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Ngươi biết thân biết phận thế sao không sớm tránh ra. Ngươi còn trẻ có cốt khí như vậy, quả thực khó kiếm. Diệt Tuyệt sư thái này chưởng hạ chưa từng tha ai bao giờ, hôm nay phá lệ với ngươi một lần đó.
Trương Vô Kỵ khom lưng đáp:
- Đa tạ tiền bối. Thế những đại ca của Nhuệ Kim Kỳ kia cũng tha luôn chứ?
Đôi lông mày dài của Diệt Tuyệt sư thái xụ xuống, lạnh lùng hỏi:
- Pháp danh của ta là gì thế?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôn danh của tiền bối thượng Diệt hạ Tuyệt.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Ngươi biết thế là giỏi lắm. Yêu ma tà đồ, ta muốn diệt cho tuyệt không còn một mống, quyết không lưu tình. Không lẽ hai chữ Diệt Tuyệt chỉ để gọi xuông hay sao?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Nếu như thế xin tiền bối đánh chưởng thứ ba đi.
Diệt Tuyệt sư thái liếc mắt nhìn, một thanh niên cứng đầu cứng cổ như thế này, trong đời bà ta chưa hề gặp bao giờ, tuy bụng dạ lạnh lùng nhưng đột nhiên nổi lòng lân tài, nghĩ thầm: "Chưởng thứ ba của ta đánh ra, thể nào y cũng chết. Gã này không phải thuộc bọn yêu tà, tuổi còn trẻ như thế mà đã toi mạng, không khỏi đáng tiếc thay". Bà hơi trầm ngâm, trong bụng đã quyết, chưởng thứ ba sẽ đánh vào trên huyệt đan điền, vận nội lực xoáy vào huyệt để cho y lập tức bế khí bất tỉnh, đợi khi tru diệt hết bọn ma giáo Nhuệ Kim Kỳ rồi sẽ cứu y tỉnh lại.
Tay áo bên trái liền phất một cái, chưởng thứ toan đánh ra, bỗng nghe một người nói lớn:
- Diệt Tuyệt sư thái, chưởng hạ lưu nhân[6].
Tám chữ đó nghe như kim chọc vào tai mọi người, ai nấy nghe đều cảm thấy khó chịu. Từ phía tây bắc một người đàn ông mặc áo bào trắng, tay cầm quạt xếp, từ đoàn người đi ra, đi đến đâu bụi không bay lên chút nào, chẳng khác gì đang lướt trên mặt nước. Trên vạt áo bên trái của người áo trắng có thêu một con hắc ưng nho nhỏ, hai cánh giang rộng. Mọi người vừa nhìn biết ngay y là một nhân vật cao thủ trong Thiên Ưng giáo.
Thì ra Thiên Ưng giáo và Minh giáo quần áo phép tắc đều giống nhau, cũng đều là áo bào trắng cả, chỉ khác là trên giáo bào của Minh giáo thêu một ngọn lửa đỏ, còn Thiên Ưng giáo giáo thì thêu một con chim ưng đen.
Người kia đi đến cách Diệt Tuyệt sư thái chừng ba trượng, chắp tay cười nói:
- Xin phép sư thái, chưởng thứ ba này để cho tại hạ chịu thay, được chăng?
Diệt Tuyệt sư thái hỏi:
- Ngươi là ai?
Người kia đáp:
- Tại hạ họ Ân, thảo tự Dã Vương.
Ba chữ Ân Dã Vương vừa ra khỏi miệng, mọi người ai nấy lập tức bàn tán xôn xao. Tên tuổi của Ân Dã Vương trong hai mươi năm qua trên giang hồ thật là vang dội, trong võ lâm nhiều người nói võ công rất cao cường, so với phụ thân là Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính không kém bao nhiêu. Ông ta là Thiên Vi Đường đường chủ của Thiên Ưng giáo, quyền vị chỉ dưới giáo chủ mà thôi.
Diệt Tuyệt sư thái thấy người này chỉ chừng độ bốn mươi tuổi, nhưng cặp mắt sáng như điện chớp, chiếu sáng bốn phía, khí thế nhϊếp nhân, biết là không thể coi thường. Huống chi bình thời bà ta cũng từng nghe đến tên tuổi, nên lạnh lùng đáp:
- Tên tiểu tử này là gì mà ngươi phải thay y tiếp một chưởng của ta?
Trương Vô Kỵ trong lòng kêu lên: "Ông là cậu ta, cậu ta đây rồi. Không lẽ ông ta nhận ra ta sao?"
Ân Dã Vương cười ha hả, nói:
- Tôi vốn chẳng biết y là là ai, chỉ vì thấy y tuổi còn nhỏ, nhưng lại thật cứng đầu, không giống bọn giả nhân giả nghĩa, ham danh chuộng tiếng trong võ lâm, thấy thích, cho nên đứng ra lãnh giáo công lực của sư thái, được chăng?
Câu cuối cùng nói ra chẳng còn vẻ khách khí, tưởng như không coi Diệt Tuyệt sư thái vào đâu. Diệt Tuyệt sư thái không nổi giận, nói với Trương Vô Kỵ:
- Tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống thêm vài năm, lúc này chạy đi cũng còn kịp.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vãn bối không dám tham sống mà quên nghĩa khí.
Diệt Tuyệt sư thái gật đầu, quay về phía Ân Dã Vương nói:
- Tiểu tử này còn nợ ta một chưởng. Để ta thanh toán xong xuôi, sau đó sẽ không để cho các hạ phải thất vọng.
Ân Dã Vương cười hắc hắc, nói:
- Diệt Tuyệt sư thái, bà có giỏi thì cứ gϊếŧ thanh niên này đi. Nếu y không sống thì bọn ta sẽ cho các ngươi chết không có đất mà chôn.
Y nói xong, lập tức phơi phới trở về, quay trở vào đám người, quát lớn:
- Hiện thân.
Đột nhiên trong bãi cát thò lên vô số đầu người, mỗi người có một cái khiên để ở trước mặt, ai nấy đều cầm cung cứng, giương tên bén nhọn chĩa thẳng vào đoàn người. Thì ra giáo chúng Thiên Ưng giáo đã đào những địa đạo, vây tất cả những người các môn phái lại từ bao giờ.
Mọi người chăm chú nhìn Diệt Tuyệt sư thái và Trương Vô Kỵ đối chưởng, đâu có để ý chuyện bên ngoài, dù có những người khôn ngoan hiểu biết như Tống Thanh Thư, cũng chỉ đề phòng giáo chúng Thiên Ưng giáo đột nhiên xông lên tấn công, đâu ngờ họ lợi dụng cát mềm đào các địa đạo, chiếm tất cả các khu vực địa hình thuận lợi. Chuyện xảy ra như thế khiến ai nấy mặt mày biến sắc, lại thấy các đầu tên dưới ánh mặt trời lấp lánh màu lam, hẳn có tẩm thuốc kịch độc. Chỉ cần Ân Dã Vương ra một hiệu lệnh, ngoài một vài người võ công cao siêu nhất của các phái, số còn lại e rằng chẳng mấy ai sống sót. Trong năm phái có mặt, nói về tên tuổi danh vọng thì Diệt Tuyệt sư thái là hơn hết, mọi người đều nhìn bà ta, để xem định đoạt thế nào.
Diệt Tuyệt sư thái là người tính tình chấp nê hơn ai hết, tuy thấy tình thế ác liệt, nhưng không động tâm một chút nào, nói với Trương Vô Kỵ:
- Tiểu tử, ngươi chỉ còn oán số mạng mình chẳng ra gì thôi.
Đột nhiên toàn thân xương cốt bà ta phát ra những tiếng lốp bốp nho nhỏ như than nổ. Tiếng tí tách chưa dứt, tay phải đã nhắm ngực Trương Vô Kỵ đánh tới.
Chưởng này là tuyệt học của phái Nga Mi tên là Phật Quang Phổ Chiếu. Dù cho kiếm pháp hay chưởng pháp bao giờ chiêu nọ cũng nối với chiêu kia thành bài bản, nhiều thì vài trăm chiêu, ít thì cũng năm ba thức, nhưng dù cho ba thức năm thức, mỗi thức bao giờ cũng ẩn những biến hóa, một thức có thể có dấu một vài hay có khi tới mười chiêu. Thế nhưng chưởng pháp Phật Quang Phổ Chiếu này chỉ có một chiêu, mà chiêu này cũng lại không có biến hóa. Một chiêu đánh ra, đánh trúng ngực kẻ địch cũng được, trúng lưng cũng được, trúng vai cũng được, trúng mặt cũng được, chiêu thức rất là bình thường, không có gì thay đổi, nhưng uy lực trong đó toàn do Cửu Dương Công của phái Nga Mi làm cơ sở.
Chưởng đó đánh ra rồi, địch nhân không thể đỡ được, mà cũng không né tránh được. Trong phái Nga Mi hiện nay, ngoại trừ Diệt Tuyệt sư thái ra, không một người thứ hai nào biết sử dụng.
Bà ta vốn chỉ định đánh vào đan điền của Trương Vô Kỵ, cốt để cho chàng hôn mê, thế nhưng sau khi Ân Dã Vương tỏ lời uy hϊếp rồi, nếu còn thủ hạ lưu tình, sẽ không ai nghĩ là có ý khoan dung, lại tưởng là tham sống sợ chết, đối với địch nhân uốn gối đầu hàng. Thành ra chiêu này bà ta sử toàn lực, không nể nang một chút nào.
Trương Vô Kỵ thấy trước khi chưởng của Diệt Tuyệt sư thái đánh tới thì xương cốt đã kêu lách cách, biết rằng chưởng này uy lực thật là ghê gớm, sinh tử tồn vong của bản thân mình chỉ trong khoảnh khắc này mà thôi, nên đâu có dám sơ xẩy. Ngay trong chớp mắt đó, chàng chỉ còn nhớ tới hai câu kinh văn "Người dù hung ác tới đâu,Cốt sao chân khí ta sâu đủ rồi", hoàn toàn không nghĩ tới việc chống đỡ, chỉ vận chân khí tập trung vào bụng và ngực.
Những người chung quanh ai nấy đều kêu lên kinh hoảng, tin chắc toàn thân Trương Vô Kỵ xương thịt sẽ nát nhừ, không chừng còn bị chưởng bài sơn đảo hải này đánh đứt đôi người là khác. Nào ngờ một chưởng đánh ra rồi, Trương Vô Kỵ mặt lộ vẻ thơ thới, đứng thản nhiên như không, còn Diệt Tuyệt sư thái mặt xám như tro, bàn tay run rẩy. Thì ra chiêu Phật Quang Phổ Chiếu của Diệt Tuyệt sư thái hoàn toàn lấy Cửu Dương Công của phái Nga Mi làm cơ sở, đâu ngờ Trương Vô Kỵ luyện lại chính là Cửu Dương thần công. Cửu Dương Công của phái Nga Mi là do năm xưa Quách Tương nghe Giác Viễn tụng Cửu Dương Chân Kinh nên nhớ được đôi phần mà thành, so với nguyên bản Cửu Dương thần công, uy lực không thể nào sánh được. Thế nhưng tuy uy lực hai môn nội công có lớn nhỏ, bản chất vẫn cùng một gốc, Nga Mi Cửu Dương Công gặp phải Cửu Dương thần công, khác nào sông chảy vào biển, lại như nước với sữa trộn vào nhau, lập tức vô ảnh vô tung.
Diệt Tuyệt sư thái đánh chàng chưởng đầu tiên là Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng, chưởng thứ hai là Tiệt Thủ Cửu Thức, đều không phải thuộc Cửu Dương Công nên khi đánh vào Trương Vô Kỵ chàng phải thụ thương thổ huyết.
Đạo lý bên trong đó, đương thời không một ai hiểu được, Trương Vô Kỵ cố nhiên hoang mang không biết gì, Diệt Tuyệt sư thái tuy là người kiến thức rộng rãi, cũng chỉ nghĩ là tiểu tử này nội công thâm hậu, mình không thể đả thương y mà thôi. Trong đám người bị bao vây cả mấy trăm người, trừ chính Diệt Tuyệt sư thái ra, ai ai cũng nghĩ bà ta nhẹ tay, một phần vì thương Trương Vô Kỵ là người có cốt khí, phần vì bà ta muốn chu toàn đại thể, không đành để cho Thiên Ưng giáo bắn độc tiễn mà thương vong sẽ rất nặng nề, phần khác cũng có thể bà ta nhát gan sợ hãi nên bị Ân Dã Vương uy hϊếp đành phải khuất phục.
Trương Vô Kỵ chắp tay vái một cái nói:
- Đa tạ tiền bối nhẹ tay tha cho.
Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, thật là sượng sùng, nhưng vì đã nói trước chỉ đánh ba chưởng nên không thể nào đánh thêm. Việc này nay phải bỏ qua thật là kỳ sỉ đại nhục tưởng như bà đành chịu khuất phục Thiên Ưng giáo. Trong khi bà ta còn đang lừng chừng, Ân Dã Vương cười lên ha hả, nói:
- Người thức thời là kẻ tuấn kiệt, Diệt Tuyệt sư thái không thẹn là một đương thế cao nhân.
Nói xong quát lớn:
- Triệt cung tên đi.
Các giáo đồ lập tức lục tục lùi ra xa, một hàng cầm thuẫn, một hàng cầm cung tên, đứng thật chỉnh tề, xem ra Ân Dã Vương dùng binh pháp để dạy giáo chúng, tiến thoái công thủ chẳng khác gì trận pháp.
Diệt Tuyệt sư thái mặt mày xám ngắt, nhưng làm sao có thể giãi bày cho mọi người được, chẳng lẽ nói chưởng của mình nào có lưu tình? Ai nấy đều thấy bà ta đánh nhẹ hai chưởng đã khiến Trương Vô Kỵ phải bị trọng thương, thế nhưng Ân Dã Vương vừa mới dọa nạt, chưởng thứ ba làm như ghê gớm lắm nhưng hoàn toàn chẳng sử dụng một chút lực đạo nào. Dù có kiệt lực biện bạch, mọi người chắc cũng chẳng ai tin, huống chi trước nay bà ta vốn người kiêu ngạo, không lẽ phải cầu người ta tin mình? Bà hậm hực căm tức nhìn Trương Vô Kỵ rồi lớn tiếng nói:
- Ân Dã Vương, ngươi muốn tìm hiểu chưởng lực của ta, bây giờ mời qua đây.
Ân Dã Vương chắp tay đáp:
- Hôm nay được sư thái ban cho chút tình, đâu dám đắc tội thêm nữa, chúng ta sau này có ngày gặp lại.
Diệt Tuyệt sư thái phất tay trái một cái, không nói thêm, dẫn các đệ tử chạy về hướng tây. Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động các phái, kể cả Ân Lê Đình, Tống Thanh Thư cũng chạy theo.
Châu Nhi hai chân không đi được, vội kêu:
- A Ngưu ca, mau đem em chạy theo.
Trương Vô Kỵ muốn cùng Ân Dã Vương nói vài câu nói:
- Đợi một chút.
Quay sang chạy về phía Ân Dã Vương, nói:
- Đại đức ra tay trợ giúp của tiền bối, vãn bối không bao giờ dám quên.
Ân Dã Vương cầm tay chàng, nhìn chăm chăm đánh giá một hồi rồi hỏi:
- Ngươi họ Tăng?
Trương Vô Kỵ quả muốn sà vào lòng ông, gọi mấy tiếng: "Cậu ới! Cậu ới!" nhưng cố nén lòng, hai mắt không khỏi rưng rưng. Người đời thường nói "Thấy cậu như thấy mẹ", chàng là một đứa trẻ mồ côi Ân Dã Vương là thân nhân mà mười năm nay chàng mới gặp lần đầu, làm sao không khỏi khích động?
Ân Dã Vương thấy ánh mắt chàng đối với mình đầy vẻ thân thiết, lại tưởng chàng cảm kích việc cứu mạng, nên cũng không để ý, đưa mắt sang nhìn Châu Nhi đang nằm dưới đất, cười nhạt một tiếng, nói:
- A Ly, ngươi khỏe chứ?
Châu Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ oán hận, nhưng lại cúi xuống, một lát sau mới gọi:
- Cha.
Tiếng "Cha" vừa ra khỏi miệng, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, trong đầu bao nhiêu ý niệm chạy qua, trong chớp mắt đã hiểu rõ biết bao nhiêu chuyện: "Thì ra Châu Nhi là con của cậu ta, vậy nàng là em họ của mình. Nàng gϊếŧ bà vợ lẽ, làm liên lụy chết cả mẫu thân, lại nói cha nàng gặp là gϊếŧ nàng ngay... ôi, nàng dùng Thiên Châu Vạn Độc Thủ đả thương Ân Vô Lộc, chắc cũng vì những người gia nhân này hùa theo chủ nhân, đối đãi với mẹ con nàng không ra gì. Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ tuy trong lòng thống hận nhưng không dám cùng nàng động thủ, chỉ nói một câu: "Thì ra là Tam tiểu thư", rồi ôm Ân Vô Lộc chạy mất.
Chàng quay lại nhìn Châu Nhi, bỗng dưng nghĩ ra: "Thảo nào mình thấy nàng hành động giống y hệt mẹ ta, thì ra nàng với ta có tình máu mủ, mẹ ta chính là cô ruột của nàng".
Ân Dã Vương cười khẩy nói:
- Mày còn biết gọi ta là cha sao? Hừ, ta lại tưởng ngươi đi theo Kim Hoa bà bà, không còn coi Thiên Ưng giáo vào đâu nữa chứ. Thật chẳng ra đâu với đâu, giống hệt mẹ mày, luyện cái gì Thiên Châu Vạn Độc Thủ. Hừm, ngươi thử soi gương xem ra cái giống gì? Nhà họ Ân lẽ đâu lại có thứ người không ra người, ngợm không ra ngợm như thế?
Châu Nhi vốn dĩ sợ đến toàn thân run rẩy, đột nhiên quay đầu lại, chăm chăm nhìn vào mặt cha, lớn tiếng nói:
- Cha, cha chẳng nói đến thì thôi, con cũng không nói. Thế nhưng đã nói thì con hỏi cha, mẹ con đã lấy cha rồi, vì cớ gì cha lại còn lấy thêm bà hai?
Ân Dã Vương ấp úng:
- Cái đó... cái đó... đồ chết tiệt, đàn ông con trai, có ai không năm thê bảy thϊếp? Mày là đồ bất hiếu, hôm nay có cãi thì cũng bằng thừa. Kim Hoa bà bà, Ngân Diệp tiên sinh Thiên Ưng giáo chẳng coi ra cái quái gì đâu.
Ông khoát tay một cái, nói với Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người:
- Xách cổ con nhãi này đi theo.
Trương Vô Kỵ giơ hai tay chặn lại:
- Khoan đã. Ân... Ân tiền bối, ông định bắt cô ấy làm gì?
Ân Dã Vương đáp:
- Con a đầu này là đứa con mất dạy của mỗ, gϊếŧ mẹ kế, hại mẹ đẻ, so với cầm thú cũng không bằng, còn để cho sống làm gì?
Trương Vô Kỵ nói:
- Lúc đó Ân cô nương còn nhỏ, thấy mẹ mình bị người ta khinh rẻ, nhất thời không nhịn được nên mới gây ra chuyện không hay, xin tiền bối nghĩ tình cha con, xử phạt nhẹ tay một chút.
Ân Dã Vương ngửng đầu lên cười ha hả, nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi là cái hạng người gì mà chuyện thiên hạ đâu đâu cũng xen vào, ngay cả chuyện nhà họ Ân cũng can dự? Hay là ngươi là "võ lâm chí tôn" chăng?
Trương Vô Kỵ trong lòng khích động, đã định nói ra: "Tôi chính là cháu ông, đâu phải người ngoài" nhưng sau cùng cũng cố nén lại được. Ân Dã Vương cười nói tiếp:
- Tiểu tử, từ nay ngươi phải biết giữ thân, nếu cứ tiếp tục lo chuyện thiên hạ thì có đến mười cái mạng cũng không đủ đâu.
Nói xong vẫy tay một cái, Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ hai người liền tiến lên nắm lấy Châu Nhi, kéo về phía sau Ân Dã Vương. Trương Vô Kỵ biết rằng một khi Châu Nhi rơi vào tay cha nàng, tính mạng ắt không toàn vẹn, trong cơn gấp gáp, xông lên toan cướp lại. Ân Dã Vương nhíu mày, tay trái vung ra nắm ngực chàng nhẹ nhàng ném ra ngoài. Trương Vô Kỵ thân hình bay bổng như đằng vân giá vụ, bình một tiếng, rớt ngay trên bãi cát vàng. Chàng có Cửu Dương thần công hộ thể, tuy không bị thương nhưng rơi xuống, tai mắt, mũi mồm đầy cát thật là khó chịu. Thế nhưng chàng không chịu thôi, liền nhỏm dậy xông tới lần nữa.
Ân Dã Vương cười nhạt:
- Tiểu tử, lần đầu ta nhẹ tay, lần sau sẽ không nể nang gì nữa đâu.
Trương Vô Kỵ khẩn cầu:
- Cô ấy... cô ấy là con ruột ông, khi còn thơ ông đã từng bế bồng, hôn hít, xin ông tha cho.
Ân Dã Vương trong lòng cảm động, quay lại nhìn Châu Nhi, thấy nàng mặt sưng vù, lòng chán ghét càng tăng thêm, quát lớn:
- Cút ngay.
Trương Vô Kỵ trái lại chạy lên một bước, toan cướp lại. Châu Nhi kêu lên:
- A Ngưu ca, anh đừng nghĩ đến em, em sẽ mãi mãi nhớ đến lòng tốt của anh. Mau chạy đi, anh không chống cự lại cha em được đâu.
Ngay lúc đó, từ trong bãi cát một người mặc áo xanh trồi lên, hai tay vươn ra, chộp cổ Ân Vô Phúc, Ân Vô Thọ, dập lại một cái, trán hai người đυ.ng mạnh vào nhau, lập tức bất tỉnh. Người kia ôm luôn Châu Nhi phóng mình bỏ chạy, Ân Dã Vương giận dữ quát lên:
- Vi Bức Vương, ngươi lại định xen vào chuyện người khác ư?
Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu cười phá lên, chạy thẳng về trước. Y có tên là "nhất tiếu" thành thử tiếng cười của y liên miên thành một chuỗi dài, nào phải chỉ "bách tiếu, thiêu tiếu" mà thôi đâu? Ân Dã Vương cùng Trương Vô Kỵ lập tức phóng mình chạy đuổi theo.
Lần này Vi Nhất Tiếu không chạy vòng vòng nữa, thẳng hướng tây nam vùn vụt chạy. Thân pháp người này thật là nhanh không tưởng nổi. Ân Dã Vương nội lực thâm hậu, khinh công cũng khá, Trương Vô Kỵ chân khí trong người lưu chuyển, chạy mỗi lúc một nhanh, nhưng Vi Nhất Tiếu chạy lại còn nhanh hơn. Lúc đầu hai người chỉ cách y vài trượng, về sau thành ra hơn chục trượng, hai chục trượng, ba chục trượng... sau cùng không còn thấy hình bóng y đâu nữa.
Ân Dã Vương giận dữ cười khẩy, thấy Trương Vô Kỵ trước sau vẫn chạy ngang vai với mình, không chịu sau đến nửa bước, trong bụng không khỏi kinh ngạc, biết rằng không cách nào có thể đuổi kịp được Vi Nhất Tiếu, nhưng lại muốn thử xem cước lực gã thanh niên này bực nào. Ông ta gia tăng kình lực, thân hình như mũi tên rời khỏi cung, bắn vọt về phía trước, nhưng chàng ta không kém, vẫn cùng mình chạy song song. Đột nhiên nghe Trương Vô Kỵ nói:
- Ân tiền bối, gã Thanh Dực Bức Vương này tuy chạy nhanh thật, nhưng chưa chắc đã dài hơi, mình cứ lẽo đẽo theo mãi đến tận cùng.
Ân Dã Vương giật mình kinh hãi, lập tức đứng ngay lại, nhủ thầm: "Ta thi triển khinh công như thế là đã hết sức bình sinh, không nói gì mở miệng ra nói, ngay cả đến thở hụt một hơi cũng đã không xong. Tên tiểu tử này nói năng như thường, vậy mà chân không chậm lại chút nào, là cái công phu gì đây?".
Ông ta vừa dừng bước, Trương Vô Kỵ đã vọt lên đến vài trượng, vội quay đầu chạy trở lại bên cạnh Ân Dã Vương, nghe ông ta bảo gì.
Ân Dã Vương nói:
- Tăng huynh đệ, sư phụ chú là ai?
Trương Vô Kỵ vội nói:
- Không, không, ông đừng gọi tôi là huynh đệ, tôi đáng hàng con cháu, lão nhân gia cứ gọi tôi là " A Ngưu" được rồi. Tôi không có sư phụ.
Ân Dã Vương chợt nghĩ ra một ý định: "Tên tiểu tử này võ công thật là quái dị, để nó sẽ gây ra hậu họa vô cùng, chi bằng xuất kỳ bất ý, một chưởng đánh nó chết đi là hơn".
Ngay lúc đó, bỗng nghe mấy tiếng tù và ốc biển lanh lảnh từ xa xa vọng tới, chính là tiếng báo động của Thiên Ưng giáo. Ân Dã Vương nhíu mày, nghĩ thầm: "Chắc là Hồng Thủ, Liệt Hỏa hai kỳ giận ta không cứu Nhuệ Kim Kỳ, nên đến tấn công chăng?". Nếu như một chưởng đánh không chết gã tiểu tử này, ta làm gì có thì giờ đánh dằng dai với y. Chi bằng mình mượn dao gϊếŧ người, đẩy y đến cho Vi Nhất Tiếu sát hại".
Ông ta liền nói:
- Thiên Ưng giáo gặp địch rồi, ta phải quay về ứng phó. Ngươi một mình đuổi theo Vi Nhất Tiếu. Người đó âm hiểm độc ác, ngươi nên tiên hạ thủ vi cường.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi bản lãnh thấp kém, làm sao đánh lại ông ta? Các ông có kẻ địch nào đến đánh thế?
Ân Dã Vương nghiêng đầu nghe ngóng tiếng tù và, nói:
- Quả nhiên là Hồng Thủy, Liệt Hỏa, Hậu Thổ ba kỳ của Minh giáo đến rồi.
Trương Vô Kỵ nói:
- Tất cả đều chung một Minh giáo cả, sao lại tàn sát lẫn nhau?
Ân Dã Vương sầm mặt xuống, nói:
- Trẻ con biết gì? Lại xen vào chuyện người khác rồi.
Ông ta nói xong quay đầu lại chạy về. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Châu Nhi rơi vào tay đại ác ma Vi Nhất Tiếu, nếu như y cắn cổ nàng, hút hết máu thì còn làm sao sống được?". Nghĩ đến đó, chàng càng nóng ruột, vội hít mạnh một hơi, co chân chạy. Cũng may là Vi Nhất Tiếu khinh công tuy giỏi thật nhưng trong tay ôm thêm một người, không thể nào không để lại vết trên mặt cát, trên sa mạc rõ ráng hai đường dấu chân. Trương Vô Kỵ đã có chủ ý: "Y nghỉ ngơi, ta không nghỉ, y nằm ngủ, ta không ngủ, chạy ba ngày ba đêm thể nào ta cũng đuổi kịp y".
Dưới ánh nắng gay gắt, trên bãi sa mạc, chạy ba ngày ba đêm đâu phải chuyện dễ. Chàng chạy đến tối, đã thấy miệng khô lưỡi đắng, toàn thân mồ hôi chảy như mưa. Thế nhưng cũng thật lạ lùng, chân chàng không hề mỏi, chân khí Cửu Dương thần công súc tích trong người mấy năm qua bắt đầu phát huy, càng sử dụng lực, càng thấy tinh thần phấn chấn.
Chàng ghé lại một cái suối uống một bụng no, rồi lại chạy tiếp, cứ theo dấu chân Vi Nhất Tiếu mà đuổi. Chạy đến nửa đêm, thấy trăng đã lên đến đỉnh đầu, Trương Vô Kỵ trong bụng bỗng dưng sợ hãi, chỉ sợ bất ngờ nhìn thấy thi thể Châu Nhi đã bị hút hết máu nằm đâu đây. Ngay lúc đó, nghe dường như đằng sau có tiếng chân người, chàng quay lại nhìn, chẳng thấy ai. Chàng không dám lần chần hơn nữa, lại cố chạy nhưng tiếng chân người vẫn thấy đâu đây.
Trương Vô Kỵ trong bụng lạ kỳ, quay đầu nhìn lần nữa, vẫn không thấy ai, nhìn kỹ hơn, trên sa mạc rõ ràng có ba hàng dấu chân người, một vết là của Vi Nhất Tiếu, một vết của mình, không thể nào sai được, nhưng còn một hàng nữa là của ai? Chàng quay lại lần nữa, đằng trước chỉ có một hàng vết chân của Vi Nhất Tiếu, quả thực mình đang bị ai đó đuổi theo rồi không còn nghi ngờ gì, nhưng sao không thấy ai, chẳng lẽ người này có phép tàng hình hay sao?
Chàng trong bụng đầy nghi hoặc, vừa tiếp tục chạy, lại nghe tiếng chân người theo sau. Trương Vô Kỵ kêu lên:
- Ai đó?
Đằng sau có tiếng đáp:
- Ai đó?
Trương Vô Kỵ hoảng sợ, quát lên:
- Ngươi là người hay là ma?
Người kia lại trả lời:
- Ngươi là người hay là ma?
Trương Vô Kỵ vội quay phắt đầu lại, lần này thấy đằng sau có bóng thấp thoáng, biết là một người nào đó thân pháp thật nhanh náu ở sau lưng mình, kêu lên:
- Ngươi theo ta làm chi?
Người kia đáp:
- Ta theo ngươi làm chi?
Trương Vô Kỵ cười hỏi lại:
- Làm sao tôi biết được? Có thế mới hỏi ông.
Người kia đáp:
- Làm sao ta biết được? Có thế mới hỏi ngươi.
Trương Vô Kỵ xem chừng người này không có ác ý, y theo sau mình đã lâu, nếu ra tay có thể gϊếŧ mình ngay, liền hỏi:
- Ông tên gì?
Người kia đáp:
- Thuyết Bất Đắc.[7]
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao lại không nói được là sao?
Người kia đáp:
- Thuyết Bất Đắc là Thuyết Bất Đắc, cần gì phải có lý do tại sao? Còn ngươi tên là gì?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi... tôi tên là Tăng A Ngưu.
Người kia hỏi:
- Sao nửa đêm canh ba ngươi lại chạy như thằng khùng thế là sao?
Trương Vô Kỵ biết đây là một dị nhân thân mang tuyệt kỹ, liền nói:
- Một người bạn của tôi bị Thanh Dực Bức Vương bắt đi, tôi muốn cứu về.
Người kia nói:
- Ngươi không cứu nổi đâu.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao thế?
Người kia đáp:
- Thanh Dực Bức Vương võ công cao hơn ngươi, ngươi đánh không lại y đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đánh không lại vẫn cứ đánh.
Người kia nói:
- Giỏi lắm, ngươi quả có chí khí. Bạn của ngươi là một cô gái phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Đúng vậy. Làm sao ông biết?
Người kia nói:
- Nếu chẳng phải con gái, một thanh niên đâu có đâu bất kể sống chết đuổi theo như thế. Đẹp lắm phải không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Xấu lắm.
Người kia hỏi:
- Thế còn chính ngươi thì có xấu không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ông ra đằng trước nhìn thì biết.
Người kia đáp:
- Ta chẳng cần nhìn, thế cô nương đó có biết võ công không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Biết, là con gái của Ân Dã Vương tiền bối của Thiên Ưng giáo, từng theo Kim Hoa bà bà đảo Linh Xà học võ.
Người kia nói:
- Thôi đừng đuổi nữa, Vi Nhất Tiếu bắt được cô ta rồi, không chịu tha đâu.
Trương Vô Kỵ hỏi lại:
- Sao thế?
Người kia hừ một tiếng, nói:
- Ngươi thật ngốc, không chịu suy nghĩ gì cả. Ân Dã Vương là gì của Ân Thiên Chính?
Trương Vô Kỵ nói:
- Hai người là hai cha con.
Người kia nói:
- Bạch Mi Ưng Vương và Thanh Dực Bức Vương võ công ai cao hơn ai?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Tôi không biết. Xin tiền bối cho biết ai giỏi hơn?
Người kia đáp:
- Mỗi người có một sở trường. Thế hai người ai thế lực hơn ai?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ưng Vương là giáo chủ Thiên Ưng giáo, chắc thế lực phải hơn.
Người kia nói:
- Đúng vậy. Thế thì Vi Nhất Tiếu bắt được cháu gái của Ân Thiên Chính, là một món hàng đáng giá, đâu dễ gì trả lại, thể nào chẳng dùng để uy hϊếp Ân Thiên Chính.
Trương Vô Kỵ lắc đầu:
- E rằng không phải thế, Ân Dã Vương tiền bối chỉ chăm chăm định gϊếŧ con gái mình.
Người kia lạ lùng hỏi:
- Vì sao vậy?
Trương Vô Kỵ liền đem chuyện Châu Nhi gϊếŧ ái thϊếp của phụ thân, làm liên lụy đến mẹ ruột cũng chết theo thuật sơ qua. Người nọ nghe xong rồi, tặc lưỡi khen:
- Thật tuyệt, thật tuyệt, quả thật đúng là mỹ chất lương tài.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Cái gì mà mỹ chất lương tài?
Người kia nói:
- Tuổi còn nhỏ như thế mà đã dám gϊếŧ cả dì hai, hại cả mẹ ruột, lại được Kim Hoa bà bà đảo Linh Xà dạy dỗ, đến ta thấy cũng thích, Vi Nhất Tiếu thể nào chả thu cô ta làm đồ đệ.
Trương Vô Kỵ hoảng hốt, hỏi:
- Sao ông lại biết?
Người kia nói:
- Vi Nhất Tiếu là bạn của ta, tâm tính y thế nào ta chẳng biết.
Trương Vô Kỵ thờ thẫn, bỗng kêu lên:
- Chết rồi.
Chàng lại phóng mình chạy, người kia vẫn lục tục đuổi theo sau. Trương Vô Kỵ một mặt vẫn chạy, hỏi tiếp:
- Sao ông vẫn đuổi theo tôi làm gì?
Người kia nói:
- Ta vì tính hiếu kỳ, muốn xem trò vui. Thế ngươi đuổi theo Vi Nhất Tiếu để làm gì thế?
Trương Vô Kỵ hậm hực nói:
- Châu Nhi vốn đã có tà khí, tôi nhất quyết không để nàng bái Vi Nhất Tiếu làm thầy, học cái môn ma quỉ hút máu người, đâu có gì là tốt lành?
Người kia nói:
- Ngươi thích Châu Nhi lắm phải không? Sao ngươi lại quan tâm đến cô ta như thế?
Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:
- Tôi cũng chẳng biết có thích hay không thích cô ta hay không nữa, chẳng qua cô ta... cô ta có nét giống mẹ tôi.
Người kia nói:
- - Ủa, thế ra mẹ ngươi cũng xấu như ma, chắc ngươi cũng khó coi lắm nhỉ?
Trương Vô Kỵ vội nói:
- Mẹ tôi đẹp lắm, ông đừng có nói nhăng nói cuội.
Người kia nói:
- Tiếc thật, tiếc thật.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Tiếc cái gì?
Người kia nói:
- Ngươi là một thanh niên can đảm, lại có lòng, quả thật đáng quí, có điều chỉ giây lát đã bị người ta hút hết máu thành cái xác khô.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ông ta nói chẳng sai chút nào, dù ta có đuổi kịp Vi Nhất Tiếu, cũng đâu có cứu nổi Châu Nhi, chỉ ngờ ngờ đem mạng nạp cho y thôi". Chàng liền hỏi:
- Tiền bối, ông giúp tôi một tay có được không?
Người kia trả lời:
- Không được. Thứ nhất Vi Nhất Tiếu là bạn của ta, thứ hai ta đánh không lại y.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu Vi Nhất Tiếu là bạn ông thì sao ông không khuyên y?
Người kia thở dài một tiếng, nói:
- Khuyên đâu có được. Vi Nhất Tiếu chính y cũng đâu có muốn hút máu người đâu, chẳng qua chuyện chẳng đặng đừng, không thế không xong, thực là khổ tâm lắm.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Không thế không xong? Thế là thế nào?
Người kia nói:
- Vi Nhất Tiếu luyện công bị tẩu hỏa, từ đó mỗi khi kích dẫn nội lực, lại phải uống máu người, nếu không toàn thân lạnh run, chết cóng ngay.
Trương Vô Kỵ trầm ngâm nói:
- Có phải ba mạch âm của ông ta bị tổn thương chăng?
Người kia lạ lùng hỏi:
- Ồ, ngươi cũng biết thế sao?
Trương Vô Kỵ nói:
- Tôi chỉ đoán thế thôi, chẳng biết có đúng hay không nữa.
Người kia nói:
- Ta đã ba lần vào núi Trường Bạch, định bắt cho y một con hỏa thiềm trị bệnh cho y, nhưng cả ba lần đều về tay không. Lần đầu có trông thấy con cóc lửa chỉ cách hai trượng mà không bắt được, còn lần thứ hai thứ ba chẳng thấy tăm hơi con nào. Đợi chuyện khó khăn trước mắt xong rồi, ta sẽ lại đi một chuyến nữa.
Trương Vô Kỵ nói:
- Để tôi đi cùng với ông, có được không?
Người kia nói:
- Ôi, ngươi nội lực thì nhiều, nhưng khinh công quá kém, nói trắng ra chẳng có chút hỏa hầu nào, đến lúc đó mình tính sau. Ồ, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi muốn giúp ta đi kiếm hỏa thiềm?
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu bắt được thì không những trị khỏi bệnh cho Vi Nhất Tiếu mà còn cứu được bao nhiêu người, về sau không còn phải hút máu ai nữa. A, tiền bối này, ông ta chạy lâu như thế, kích dẫn nội lực, không thể nào làm khác hơn, e rằng hút luôn cả máu của Châu Nhi mất.
Người kia trầm ngâm, nói:
- Cái đó không chừng. Dù y có định thu Châu Nhi làm học trò, khi đang lạnh run, máu huyết trong người ngưng kết thành băng, lúc đó đến con ruột y...
Trương Vô Kỵ càng nghĩ càng sợ, cố hết sức chạy. Người kia bỗng nói:
- Ối, đằng sau ngươi có cái gì thế?
Trương Vô Kỵ quay đầu lại nhìn, đột nhiên trước mắt tối om, toàn thân bị một cái gì thật lớn chùm vào, sau đó thân hình bay bổng, hình như bị người kia bỏ vào một cái túi lớn nhắc lên. Y giơ tay ra xé cái túi, nào hay cái túi này không phải bằng da, cũng chẳng phải bằng tơ, chắc chắn dị thường, sờ mãi không thấy đường chỉ may, hiển nhiên làm bằng một loại vải dày, không cách gì xé rách được.
Người kia cầm cái túi ném xuống đất, cười ha hả, nói:
- Ngươi chui ra khỏi cái túi của ta được, mới thật là giỏi.
Trương Vô Kỵ vận nội lực, hai tay đẩy mạnh ra, nhưng cái túi này mềm xèo không dùng sức vào đâu được. Chàng lại giơ chân lên hết sức đạp ra, nghe bộp một cái, cái túi chỉ phồng lên một chút, dù dùng cách nào nắm đẩy chọc xé, cả đến lăn lộn húc đầu, cái túi vẫn trơ trơ không sao cả. Người kia cười nói:
- Ngươi đã chịu thua chưa?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chịu rồi.
Người kia vỗ một cái, qua lần vải trúng ngay vào mông Trương Vô Kỵ, cười nói:
- Tiểu tử, hãy ngoan ngoãn nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta, đừng có vùng vẫy, ta đưa ngươi đến một nơi. Ngươi mà mở miệng nói một câu để người ngoài biết được, ta cứu ngươi không nổi đâu.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Ông đưa tôi đi đâu thế?
Người kia cười đáp:
- Ngươi đã nằm trong cái túi Càn Khôn Nhất Khí của ta rồi, nếu ta muốn gϊếŧ ngươi, ngươi đâu có chạy được? Chỉ cần ngươi đừng động đậy, đừng lên tiếng, sẽ có lợi cho ngươi.
Trương Vô Kỵ nghĩ lời nói đó quả không sai, nên không vùng vẫy nữa. Người kia nói:
- Ngươi được vào trong cái túi của ta, ấy là ngươi có phúc lắm đó.
Nói xong ông ta vác cái túi lên vai, ra sức chạy. Trương Vô Kỵ hỏi:
- Việc của Châu Nhi làm sao bây giờ?
Người kia nói:
- Ta làm sao biết được? Ngươi mà còn lải nhải nữa là ta sẽ tống cổ ngươi ra khỏi cái túi này đó.
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Ông tống tôi ra khỏi cái túi này thì thật đúng là cầu còn chưa được đó thôi". Thế nhưng chàng không dám nói ra, chỉ thấy người này cước bộ thực là nhanh nhẹn.
Người kia chạy luôn mấy giờ liền, Trương Vô Kỵ ở bên trong túi vải thấy dần dần nóng lên, biết rằng trời đã sáng, ánh nắng chiếu vào. Một lúc sau thấy người nọ càng chạy càng lên cao, hình như đang lên núi. Ông ta chạy lên chừng hai giờ nữa, Trương Vô Kỵ đã thấy hơi lạnh, nghĩ thầm: "Hình như cái núi này thật cao, trên đỉnh vẫn còn đóng tuyết nên mới lạnh như thế này". Đột nhiên thân hình chàng bay vọt lên không, Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, nhịn không nổi phải kêu lên.
Tiếng kêu chưa dứt, bỗng thấy thân hình chựng lại, người đó đã tới đất. Trương Vô Kỵ bấy giờ mới rõ, thì ra người kia vác luôn cả cái bao nhảy tới, xem chừng nơi đây là một đỉnh núi thật cao với những vách đứng và đá tảng cheo leo. Người này cõng mình nhảy nhót, sơn nham lại có băng tuyết phủ, thật là trơn trượt, chỉ xẩy chân một cái, hai người chẳng tan xương nát thịt hay sao? Bụng nghĩ đến đó, người kia lại nhảy nữa không ngừng, lúc cao lúc thấp, lúc gần lúc xa, Trương Vô Kỵ tuy ở trong cái bao, không nhìn được ra ngoài chút nào nhưng cũng biết địa thế nơi đây thật là hiểm trở.
- -------------------------------------------------------------------------------
[1] Theo dòng nước mà đẩy thuyền
[2] nghe qua một lần không quên
[3] Tay gẩy năm sợi dây đàn
[4] Cái quạt nhỏ nhẹ làm bằng sa (một loại lụa mỏng)
[5] Dây xích sắt treo ngang sông
[6] Tám chữ này có ý châm chọc, nói bà ta tuy tên là Diệt Tuyệt nhưng đánh người lại chẳng chết nổi, danh và thực không đi đôi với nhau.
[7] Thuyết bất đắc theo nghĩa đen là không nói ra được hay không thể nói được, nhưng chính người này lại có tên là Thuyết Bất Đắc. Ở đây Kim Dung cố ý lẫn lộn giữa tên gọi và nghĩa lý của cái tên. Người dịch tôn trọng tên riêng nên không thể dịch là Nói Không Được như bản cũ.