Rời xa hoàng cung ta bắt đầu nghĩ đến nhiều thứ, về pcha, về mẹ người đã rời bỏ chúng ta, về Uyển phi, về Mai Bảo Sơn và về hắn ... Những hình ảnh vốn mờ nhòa chưa bao giờ trở nên rõ nét như thế trong đầu ta.
Dần dần ta lại ngủ thiếp đi, trên sàn đất, những lùm cỏ dại thơm ngát, gió thổi khe khẽ khiến ta đã mơ một giấc mơ rất đẹp
Khi sáng tỉnh dậy bằng cách nào đó ta luôn nằm trong chăn ấm áp, ngừou hầu trong phủ nói với ta, em út đã tìm thấy ta ngủ quên trong vườn và bế ta vào giường. Lại nữa rồi, kể từ khi đến Điều Yêu đã rất nhiều ngày không thấy hắn. Hắn luôn đi từ lúc mặt trời còn chưa mọc và trở về từ rất khuya. Ta không biết em út rời đi và làm những gì, hắn đã trưởng thành ta không thể lúc nào cũng o ép quản hắn. Ta chỉ là tò mò suy đoán có phải hay không em út tìm thấy cô gái hắn thích. Nếu hắn thực sự tìm thấy tình yêu của đời mình là chị, ta cũng cảm thấy vui mừng cho hắn.
4. Mối nhân duyên thứ hai
Hôm này bầu trời rất đẹp, ta cùng cô bé người hầu hứng trí ra ngoài đi dạo.
Thị trấn nhỏ ở đây người đông đất rộng, đường sá thưa vắng, ta lang thang khắp phiên chợ chiều. Mỗi lần ta đi đến đâu lại có rất nhiều ánh mắt dõi theo đến đó.
Kỳ lạ. Chẳng lẽ trông ta rất lạ lùng. Ta bèn hỏi cô bé đi bên cạnh. Nàng ấp úng trả lời mặc dù ta dặn không được phép tiết lộ thân phận nhưng những người dân đen nhìn thấy ta đều đoán ra thân phận ta. Ta mặc trang phục sang trọng được may từ loại tơ tằm hiếm hơn nữa khuôn mặt cùng thần thái xuất chúng. Cho dù đứng giữa đám đông cũng nổi bật lên vẻ quý phái thường gặp ở những tiểu thư khuê các lá ngọc cành vàng.
Thì ra là vậy. Ta âm thầm ghi nhớ chúng. Lần sau ta sẽ chú ý để không nổi bật. Bị ánh mắt người nhìn chằm chằm thế này ta có chút không thoải mái
Đi qua một con ngõ nhỏ, ta bị thu hút theo, dừng lại.
Có rất nhiều người đang vật vờ nằm đó. Những con người nghèo túng khốn khổ. Trên người họ chỉ còn là những manh áo rách tươm, khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu. Trong số đó không thiếu những người già chân tay tê liệt, những đứa trẻ ốm nhách đói ăn. Bọn họ đã rất lâu không được tắm rửa. Mùi hôi thối bốc ra từ họ khiến những người đi qua đều phải nhăn mặt che mũi.
Một đứa trẻ từ con ngõ chạy ra. Nó nhe hàm răng trắng nhìn ta : " Chị thật xinh đẹp ". Ánh mắt sáng ngời chân thật không chút dối trá
Thật đáng thương. Nghĩ đến việc một đứa nhóc dễ thương như này phải vật vã kiếm sống khóe mắt ta có chút cay. Ta từ nhỏ sống trong cảnh kẻ hầu người hạ nào đã nhìn thấy cảnh này bao giờ. So với những người này những đau khổ của ta có đáng là gì.
" Chuyện này là sao ? ". Nàng nhớ từng có người nói Điều Yêu là mảnh đất giàu phì nhiêu. Một nơi như vậy sao có thể lắm kẻ đi ăn xin đến vâyh.
" Bẩm công chúa, những người này không phải người dân ở Điều Yêu. Họ đều là những người sống ở gần vùng biên giới chạy nạn đến đây. Kể từ khi giặc phương Bắc xâm lược họ rơi vào cảnh nhà tan cửa nát phải chạy đi khắp nơi tha phương cầu thực "
Những con người tội nghiệp. Ta tự nhủ phải làm gì cho bọn họ, ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn họ. Trở về phủ những suy nghĩ này cứ trăn trở trong đầu, ngay cả khi em út đã ngồi ngay bên cạnh ta cũng không phát hiện ra
" Chị suy nghĩ điều gì mà nhập tâm vậy ". Một hơi nóng phả bên tai ta, khiến ta có cảm giác nhột bừng tỉnh
" Kỳ Sơn? ". Ta ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn. Thằng nhóc này lại trêu chọc ta ?
Mai Kỳ Sơn ôm lấy thắt lưng ta vùi đầu vào trong lòng ta. Hành động thân mật này khiến ta hơi luống cuống. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi hắn lớn lên ngày đó chúng ta chưa từng gần gũi tự nhiên như thế : " Chị chải tóc cho em. Em thích nhất là được chị chải tóc ". Hắn lại giở thói mèo nheo năm xưa, đòi ta chải tóc.
Ta vuốt ve sợi tóc trắng tinh khôi đó. Lại có cảm giác hoài niệm ngày xưa. Khi đó những người xung quanh đều tưởng hắn là thần tiên yêu quái, rất nhiều người sợ mái tóc trắng của hắn vì thế nên hắn rất ghét ai đυ.ng vào tóc hắn ngoại trừ ta và mẹ. Ta cẩm chiếc lược trên tay nhẹ nhàng chải tóc cho hắn : " Kỳ Sơn à, chỉ sợ một ngày nào đó chị không thể chải tóc cho em nữa. Em đã lớn rồi sắp lấy vợ. Đến lúc đó người chải tóc cho em sẽ là vợ của em mà không phải chị "
Nằm trong lòng chị, Mai Kỳ Sơn sắn mặt trầm ám đáng sợ : " Vậy thì không lấy vợ nữa. Cả đời này chỉ có chị mới có thể chải tóc cho em "
" Ngốc ! Ăn nói linh tinh. Em phải lấy vợ chứ? ". Ta còn cho là hắn vì trẻ người nên mới nói ra những lời đó đâu
Lại qua một thời gian, ta quyết định ăn tiêu dè xẻn dồn hết lương bổng công chúa đi tiếp tế cho những người lưu lạc nghèo khổ. Tất cả đồ tiếp tế là quần áo lương thực, những thứ đó ta đều sử dụng lương bổng công chúa đi mua, một số ít là quyên góp được nhờ những gia đình hảo tâm trong thị trấn. Tiếng lành đồn xa chẳng mấy chốc người ra vào phủ công chúa tấp nập, khắp nơi tứ xứ kéo về. Bọn họ đều là những con người nghèo khổ bất hạnh vô cùng biết ơn ta. Còn có người tôn xưng ta là thánh nữ, lúc đó ta chỉ cười. Ta nào đâu có tốt như họ nghĩ. Ta chẳng qua vì nghĩ giúp được những người đó như giúp chính bản thân ta. Ta không muốn phải sống trong áy náy vì không thể bảo vệ được những gì người đó đã hy sinh ...
Có một ngày một vị công tử thư sinh nho nhã đến tìm ta, người này vô cùng kỳ quái. Rõ ràng là có bệnh, sắc mặt tái nhợt yếu ớt lại không chịu nằm bệnh ở nhà lại tự mình đến nơi này chi. Nhưng người rất dai, mặc dù ta đã sai người hầu đuổi khéo anh ta về nhưng anh ta vẫn kiên trì ngồi ở ngoài phủ đợi ta.
" Công tử đến tìm tôi không biết là có việc gì? ". Ta bình thường luôn ru rú trong phủ. Chỉ hôm nào mở ngày tiếp tế lương thực mới xuất hiện trước mặt nhiều người, khó có người gặp được ta. Nhưng nể tình hắn bệnh quấn thân ta mới ra mặt chào hỏi
Người này nhìn ta, trong mắt có kinh diễm cùng phức tạp : " Ngưỡng mộ công chúa đã lâu "
Đừng nói hắn đến bái kiến ta là vì tò mò khuôn mặt ta. Hồi mới đầu ta cũng hay gặp phải những kẻ dai dẳng như thế, bọn họ là con của đám quan lại tướng sĩ lấy cớ gặp ta muốn xem ta lớn lên trông như thế nào. Ta rất ghét những kẻ phù phiếm như thế : " Công tử đến gặp tôi là vì điều này "
" Công chúa hiểu lầm. Tôi không có ý đó. Tôi đến là có việc thật ". Thấy sắc mặt ta không tốt hắn cuống quýt giải thích
" Vậy công tử nói xem ". Ta nghi ngờ nhìn hắn
Vị công tử áo trắng đó nhìn ta hồi lâu mới lên tiếng : " Đáng nhẽ ra tôi phải gặp công chúa sớm hơn nhưng ... tôi quanh năm bệnh tật lang y lại không cho ra khỏi giường. Cho nên hôm nay mới đi bái kiến công chúa, mong người thứ tội ". Nói xong còn không ngừng ho khù khụ khiến người khác lo lắng. Nhìn hắn chật vật khổ sở như vậy cũng không giống kẻ biết đùa giỡn. Hắn móc ra từ túi một phong thư đưa cho ta : " Thứ này có người nhờ tôi đưa cho công chúa ".
Ta cầm phong thư hỏi : " Đây là ai đưa cho công tử ? ".
" Công chúa còn nhớ Đại tướng quân Phạm Huy? "
" Công tử nói gì ? ". Cả thế giới của ta một lần nữa lại ầm ầm rung chuyển. Đã bao lâu rồi ta không nghe thấy cái tên này ? Đây chẳng lẽ là thư hắn gửi cho ta ? Tay ta run run bóc phong thư ra xem. Trong đó viết :
" Ngọc Chân công chúa của ta. Đoán chừng khi nàng nhận được bức thư này ta đã ra đi rồi. Ta là kẻ lỗ mãng không giỏi ăn nói chỉ hy vọng lần này sẽ khiến nàng hạnh phúc. Hứa với ta một điều nàng hãy quên đi ta, được không ? "