Mặc cho ta không ngừng cào cấu dãy dụa, Mai Bảo Sơn vẫn nói ra điều bấy lâu nay ta vẫn tự hỏi " Đủ rồi, không nói gì nữa. Hắn không sai. Sai là chị quá yêu hắn mà thôi ". Mai Bảo Sơn ôm lấy ta, để ta khóc trên vai hắn. Ta cuối cùng cũng có được câu trả lời ta mong muốn. Thật nực cười, hóa ra bấy lâu nay ta vẫn luôn yêu hắn, yêu đến mức ngay cả ta cũng không nhận ra. Ta chưa từng vì ai phải rơi lệ cả nhưng vì hắn ...
Phạm Huy, ta sẽ chỉ khóc lần này vì chàng thôi. Ta sẽ quên chàng, quên đi này lời hứa giữa chúng ta.
Ta đã xin cha đi trấn thủ Điều Yêu, cha đã đồng ý sau đó.
Hai em trai nghe ta yêu cầu không phản đối gì nhưng ầm ĩ muốn theo ta. Chuyện đến tai cha người rất tức giận nhưng nghĩ cảnh ta đang chịu tang chồng sắp cưới nên người cũng không mặt nặng mày nhẹ gì với chúng ta. Cha gọi một mình ta vào, người nói ta nên đi khuyên hai em trai.
" Bảo Sơn, Kỳ Sơn các em không còn nhỏ nữa. Không nên lúc nào cũng chạy khắp nơi nghịch ngợm, chị không thể lúc nào cũng bảo vệ các em "
Hai em trai ánh ánh mắt phức tạp nhìn ta : " Chị, chị không hiểu "
Ta không hiểu cái gì ? Tại sao các em nhìn ta lại thống khổ giãy dụa có oán hận lại phần lớn thứ tình cảm mà ta không đoán ra được. Là ta không biết hay ta đã bỏ lỡ điều gì ? Ta mới phát hiện ra lần đầu tiên ta xem kỹ hai em trai. Đã bao lâu ? Hai đứa bọn chúng đều cao hơn ta một cái đầu, khuôn mặt tuấn tú này không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ. Ta không biết thì ra chúng đã trưởng thành đến vậy, đã có thể khiến người khác tin phục.
" Bảo Sơn, Kỳ Sơn, chị vẫn luôn muốn một trong các em trở thành bậc đế vương anh minh thần võ giống như cha. Chị biết chị có lỗi nhiều với các em nhưng chị nhất định phải đi. Nơi này đem lại cho chị chỉ toàn những ký ức đau khổ cùng mất mát. Nhưng các em không giống chị, các ngươi có tiền đồ vô hạn có tương lai ngàn người kính phục "
Mai Kỳ Sơn lẳng lặng nhìn ta giống như ta của trước mắt là người hoàn toàn xa lạ : " Chị còn nhớ lời hứa lúc trước của chúng ta ? "
Trong đầu giống như có thứ gì nổ tung, dưới tán cây lay động, những đứa trẻ đùa nghịch vô tư lự không màng thế sự
" Chị nói : chị vĩnh viễn sẽ không rời bọn em "
Ta đã không biết mình đã trôi qua bao lâu. Khi ta giật mình nhìn lại ta đã trên đường chuẩn bị tới Điều Yêu. Lần này ta ra đi chỉ với ít ỏi số quân lính theo bảo vệ. Trong lòng có chút lạnh lẽo dù sao ta đã chuẩn bị trước sẽ bị người coi thường. Một nàng công chúa cao quý từ nhỏ sống trong nhung lụa ngồi mát ăn bát vàng mà không biết hưởng thụ hết đời đòi ra chiến trận cực khổ làm chi ? Chiến tranh không phải là nơi cho thứ con gái vô dụng. Ta biết tất cả đều là những lời họ khinh thường dành cho ta.
" Chị !!!!!!! ". Có ai đó đuổi ngựa theo đoàn chúng ta
Ta vén rèm cửa, chàng trai tuấn tú mặt ngọc áo quan, dáng vẻ hăng hái này rất quen thuộc. " Mai Kỳ Sơn ? Em đến đây làm gì? ". Từ phủ công chúa xuất phát ta đã chờ đợi hai đứa em đến nhưng đợi mãi không bóng dáng người đâu. Ta còn tưởng chúng giận ta không chịu gặp mặt lần cuối. Không ngờ chúng lại cưỡi ngựa đuổi theo ta cả chặng đường.
" Chị, em đã được sự đồng ý của cha đi cùng chị "
Ta vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, cha chẳng phải là người phản đối kịch liệt sao ? Chuyện gì có thể làm cha đổi ý ?
Như hiểu ta nghĩ gì, hắn nói : " Là Uyển phi, nàng mang thai, còn ba tháng "
Uyển phi có thai ? Chả trách được phút chốc người đổi ý, ta cười lạnh. Đối với chuyện hậu cung cùng cha ta vốn nghĩ không nên quá tuyệt tình. Nhưng giờ xem ra ta mới là buồn cười ngu xuẩn. Uyển phi từ bắt đầu không nghĩ buông tha chị em chúng ta
" Nhưng chị yên tâm, ngai vàng cùng chị chúng em chắc chắn là phải có ". Trong mắt Mai Kỳ Sơn đầy lạnh lẽo cùng sát khí. Ta chưa bao giờ nghĩ đối với ngai vàng hai em trai cũng cố chấp muốn có. Đây là một dấu hiệu tốt, ta cứ lo chúng đối với quyền thế là không màng tới.
Ta mới chợt nhớ ra : " Mai Bảo Sơn đâu ? Em đừng nói là ... "
" Chị, chúng em đã thương lượng cùng tranh chấp ... và anh trai ... đã thua. Hắn sẽ ở lại thành theo cha trở thành thái tử. Hắn tương lai sẽ là vua cai trị đất nước này còn em sẽ đi theo bảo vệ chị. Chị cũng đừng đợi anh ấy, anh ấy sẽ không đến tìm chị đâu "
" Tại sao ? Tại sao em ấy không đến gặp chị ? ". Đây là lẫn cuối cùng có khả năng vĩnh viễn chúng ta sẽ không nhìn thấy nhau nữa. Hắn thực sự bỏ được muốn nhẫn tâm với ta ? Ta rầu rĩ.
Mai Kỳ Sơn hơi nghiêng mặt tránh đi ánh mắt ta hay nói là hắn đang cố che dấu điều gì muốn ta không biết được : " Chị, anh trai sợ nhìn thấy chị rồi không nỡ để chị rời đi "
***
Phía Đông Bắc nước Việt, thị trấn Điều Yêu, đây là một trong những căn cứ thành trì quan trọng dọc vùng lãnh thổ duyên hải. Nghe nói nơi này trước đây do một người cũng thuộc họ Phạm nắm quyền sau này có sự thuyết phục của Phạm Thị Uyển nơi đây dần trở thành đồng minh của hoàng thượng.
Đón tiếp ta cùng em út chính là người họ Phạm, đi đầu là một ông chú trung niên khí dáng vẻ to lớn bệ vệ lại khí khái đường hoàng hiếm thấy, nếu ta đoán không nhầm người này hẳn là Phạm Ngọc Giao, hào trưởng của nơi này.
" Công chúa cùng hoàng tử đại giá quang lâm thứ lỗi cho chúng ta tiếp đón không chu đáo ".
Ta mỉm cười, người này không có vẻ khó gần như đồn đại : " Chú khách sáo, chị em ta còn phải trông nom chú chiếu cố ".
Những người xung quanh nhìn thấy ta cùng em trai có vẻ rất kinh ngạc, những tiếng ca ngợi trầm trồ không ngớt : " Là công chúa kìa. Lần đầu tiên trong đời ta được nhìn thấy người của hoàng tộc đâu. Thật xinh đẹp "
" Này ngươi nhìn ngừoi con trai kia xem, một đầu tóc trắng toát, giống như yêu quái vậy "
" Nhưng mà hắn thật đẹp, đẹp hơn bất kì cô gái nào ta từng thấy "
Ta khó xử, ta không biết thì ra những người này lời lẽ phóng túng cùng thô lỗ vậy. Khi ta ở trong cung mọi người không bao giờ ăn nói một cách vô phép tắc như vậy. Những người này cách nói chuyện cùng điệu bộ có chút giống người đó. Phải chăng hắn là vì từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy nên hắn đối xử với ta như một gã lưu manh ?
Phạm hào trưởng đen mặt quát lớn một tiếng : " Không được đối với công chúa cùng hoàng tử vô lễ ". Tất cả im bặt những kẻ khác ngại ngùng gãi tai.
" Phạm hào trưởng không cần khách khí như vậy đâu. Ta không sao ". Ta sẽ học cách quen với con người nơi đây. Nơi đây là quê nhà của người đó, là nơi người đó lớn lên. Chúng ta đã có quá ít thời gian bên nhau, ta đã luôn không hiểu hắn nghĩ gì. Nếu ta sống một cuộc sống như hắn có phải hay không ta cũng trở nên gần hắn
Ta lại suy nghĩ linh tinh rồi. Cho dù ta hiểu hắn rồi thì sao chứ ?
Chúng ta đã không còn có thể quay lại như trước nữa ...
" Chị lại nghĩ chuyện gì ". Mai Kỳ Sơn vẫn luôn dùng ánh mắt quan tâm nhìn ta
Ta nhẹ nhàng xoa đầu em út, giọng trêu chọc : " Chị suy nghĩ làm thế nào đá em ra khỏi cuộc sống của chị "
" Chị ... !!! ". Mai Kỳ Sơn làm nũng kêu lên
Ta bật cười ha hả. Lâu lắm mới được nhìn hắn làm nũng với ta
Thị trấn Điều Yêu những đêm đầy sao nhỏ, ta nằm ra sân vườn một mình trong phủ công chúa rộng lớn, thì ra cảnh sắc bầu trời đêm nhìn ở hoàng cung cùng nơi này so ra rất khác. Khi ở hoàng cung ta chỉ thấy mặt trăng le lói ánh sáng còn ở nơi này ta không biết thì ra bầu trời về đêm có thể lấp lánh như thế.