Mai Tỷ Đệ

Chương 5

" Cha, người hiểu lầm. Con sao có thể hại các nàng ? "

" Hừ ! Mai Thúc Loan, ngươi đừng tưởng lão già này hồ đồ cái gì cũng không biết. Ngươi muốn gả cháu gái cho tên tiểu tử nhà họ Phạm. Họ Phạm đã cướp đi hết thảy của Ngọc Tô. Chúng căn bản là kẻ thù của chúng ta. Ngươi lại gả cháu gái cho Phạm Huy nhất định muốn nàng chịu tội "

" Chú Đinh, xin chú đừng oan uổng hoàng thượng. Hoàng thượng là muốn tìm mối duyên tốt cho Ngọc Chân công chúa. Em của ta Phạm Huy là một chàng trai tốt, là nhân tài kiệt xuất thiên hạ cùng với Ngọc Chân công chúa một giai nhân tuyệt sắc là lựa chọn thích hợp nhất. Bọn họ tuyệt đối xứng đôi vừa lứa. Tin tưởng cháu không ai so với em cháu thích hợp công chúa ". Uyển phi cuối cùng cũng lên tiếng, ta không phủ nhân mặc cho ông ngoại lời lẽ khó nghe nàng mỉm cười nhẹ nhàng khuyên giải hết sức. " Ngài cũng biết, tuy là ngài không thích họ Phạm nhưng chúng ta ngược lại rất kính trọng ngài đâu ".

Thật là một người phụ nữ âm hiểm, nàng vòng vo như vậy không phải mục đích chỉ để chửi ông ngoại ta bụng dạ hẹp suy bụng ta ra suy bụng người sao ? Người phụ nữ này ...

Cha từ đầu chí cuối từ ái nhìn Uyển phi, người đứng về phía nàng : " Cha, ngươi không nên có thành kiến đối với họ Phạm như vậy ? Phạm Huy là do ta đích thân xem trúng rất có tố chất hơn nữa lại yêu thích Ngọc Chân không buông tay. Gả cho Phạm Huy là một điều may mắn với nàng "

Người khác có thể hiểu sao ta không hiểu cha nghĩ gì. Những lời này của cha làm ta triệt để thất vọng rồi. Mặc dù ta đối với hôn nhân này không chán ghét lắm nhưng nghĩ đến cha không quan tâm ta cảm nghĩ của ép ta lấy một người chỉ vì nghe lời Uyển phi ta cảm thấy đau lòng. Cha, chẳng lẽ mẹ với cha không có chút giá trị nào trong mắt người sao ?

Ta chỉ cảm thấy quá mức mệt mỏi cùng nản lòng, hai mắt tối sầm lại. Trước lúc ngã xuống ta chỉ thấy một mảnh hỗn loạn.

Mí mắt nặng trĩu, ánh sáng xuyên thấu chói lòa, ta vươn tay che bớt ánh sáng

" Chị đã tỉnh rồi? ". Giọng Mai Kỳ Sơn vang bên tai, ta thấy hắn ôm lấy ta cùng quan tâm lo lắng

" Ta không sao ". Ta cũng không biết mình đã mê man được bao lâu nữa. Nhưng ngủ một giấc khiến ta khỏe lên nhiều

Cánh cửa bật mở Mai Bảo Sơn cùng ông ngoại xông vào nhìn thấy ta ngồi bên giường cả hai như trút được gánh nặng thở phào.

" Con dọa ông sợ phát khϊếp. Lang y nói con lo nghĩ nhiều rồi mệt mỏi nên mới bị ngất. Đứa trẻ này con nói xem con cứ như vậy ông sao có thể yên tâm mà giao con cho lũ người kia "

" Ông ngoại, con đã quyết định rồi ... ". Ta cũng nghĩ thông suốt rồi. Phận làm con gái như ta cha mẹ đặt đâu ngồi đó. Thay vì phải kết hôn với một người ta chán ghét thì kết hôn với Phạm Huy có lẽ sẽ tốt cho ta. Ít nhất đến thời điểm này ta cũng chưa hẳn chán ghét hắn. Hơn nữa ông ngoại cũng không thể cứ chống đối lại cha sẽ rất nguy hiểm cho người. Ta không nỡ nhìn ông ngoại phải mệt mỏi vì ta. " ... con sẽ gả cho Phạm Huy "

" Không được ". Cả ba người đều đồng thanh.

Mai Bảo Sơn nhìn ta hung dữ : " Chị không cần vì chúng em mà nghĩ gả cho Phạm Huy. Hắn không xứng với chị ". Đây là lần đầu tiên Mai Bảo Sơn đối với ta vô lễ vậy, chứng tỏ lời ta nói ra có bao nhiêu kinh thiên động địa

" Bảo Sơn nói đúng, con đừng nghĩ gả cho thằng nhóc đó "

" Ôn ngoại, người đừng ép con. Con đã lớn rồi con tự có chính kiến của mình. Phạm Huy không như ông ngoại nghĩ đâu. Ngài cũng nên nghe cha thử tiếp xúc với hắn xem. Hắn là một người rất được "

" Chị ... ". Hai en trai không cam lòng nhìn ta.

" Đủ rồi. Nếu mọi người đều nghĩ cho con thì nên theo ý con ". Ta giận. Ta biết họ đều là xuất phát từ yêu thương ta nhưng ta không muốn tiếp tục tranh cãi nữa. Ta mệt mỏi ta không nghe những điều mâu thuẫn nữa

Sau hôm đó ông ngoại trầm tư suy nghĩ, người không nói gì bỏ đi. Không biết là ai cố ý hay chính Uyển phi sai thị nữ đến phao tin ông ngoại cuối cùng cũng chịu gặp Phạm Huy, ta không biết hai người họ đã nói gì với nhau chỉ biết ông ngoại nhắn nhủ ta bảo trọng rồi người cũng lên đường rời khỏi thành. Người luôn như vậy, đến rồi đi như một cơn gió.

4. Ly biệt

Hai tháng sau, thánh chỉ của cha ban xuống Phạm Huy phải lên đường trấn thủ biên giới. Ở trước ngày ly biệt hôm đó Phạm Huy tìm đến ta.

" Ta cứ đợi, đợi nàng chủ động nhớ thương ta. Ta đợi suốt hai tháng nàng cũng không một lần hỏi thăm ta, đúng là người con gái tàn nhẫn. Nhưng biết làm sao đây ? Ta yêu nàng, cô gái xấu xa "

Nghe những lời hư tình nửa ý của hắn, ta xoa xoa hai huyệt thái dương thở dài : " Phạm Huy, ta thừa nhận ta căm hận họ Phạm các người nhưng ta lại đối với chàng không đồng dạng. Chàng đừng dùng cái cảm giác ta đối với ngươi để đối phó ta. Ta không muốn tiếp tục đùa giỡn cùng chàng "

" Nàng yêu ta ? "

" Ta không biết. Chàng đừng hỏi ".

" Vậy là đủ rồi. Mai Cầu ". Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta. Hắn chỉ toàn xưng hô Ngọc Chân công chúa với ta.

" Chàng muốn nói gì ? " Ta bồn chồn không yên nhìn hắn, có chút mong đợi lại có chút sợ hãi.

" Đợi ta. Ta sẽ trở về lấy nàng làm vợ "

Hắn ra đi để lại cho ta một lời hứa. Ta có chút giận dữ. Phạm Huy, chàng luôn miệng nói ta là cô gái xấu xa mà chàng cũng xấu xa không kém. Chàng để cho ta bắt đầu quen thuộc chàng, chờ mong chàng, đối với chàng không cách nào hận được đến lúc ấy chàng lại bắt ta chờ đợi chàng. Phải nói là chàng là kẻ ích kỷ mới đúng

Ta và Phạm Huy đã được định là tổ chức hôn lễ nhưng vì hắn phải gấp tốc rời biên giới nên chúng ta hôn lễ bị trì hoãn. Ta đáng lẽ nên vui sướиɠ nhưng không hiểu sao giờ phút này ta cười không nổi.

Lần này hắn khởi hành ra biên giới đóng quân chỉ sợ sẽ một đi không trở lại. Ta biết luôn có những mối nguy hiểm rập rình quanh nước Việt và cả những nước lân cận luôn dòm ngó.

Chiến tranh là điều không tránh khỏi. Chỉ không biết nó sẽ bắt đầu từ đâu thôi?

Ta không biết có phải hay không ta đã đoán đúng hay ông trời muốn trừng phạt ta. Ta nhận được thông báo vào một ngày không lâu sau đó.

Mười vạn quân từ Trung Hoa tiến vào lãnh thổ nước Việt, mà tướng Phạm Huy chính là kiên cường chống chọi lại quân địch nhưng lực lượng không đáng kể khiến hắn bỏ mạng anh dũng.

Uyển phi khóc ngất, đau đớn quỳ bên xác em trai, nàng nói với hắn rất nhiều, ngôn từ loạn xạ, có những thứ ta biết đều là kể những chuyện thơ ấu. Cha nhìn nàng chịu đả kích đau lòng không nói lên lời. Còn ta đâu ? Ta không dám nhìn mặt hắn lần cuối. Ta chỉ mong rằng ai đó nói với ta đây chỉ là giấc mộng rằng hắn vẫn chưa chết hắn trở lại để hoàn thành nốt lời hứa với ta.

Ta lảo đảo ra đến ngoài, trong đầu đột nhiên nhớ đến lần đầu chúng ta gặp nhau.

" Chị không sao chứ ? ". Trong lúc trống rỗng, Mai Bảo Sơn bắt lấy thân thể của ta.

Nhìn em trai, ta như trút bỏ được tất cả òa khóc lên : " Hắn luôn nói ta là cô gái xấu, tính cách tồi tệ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Hắn còn nói ta vô lý tàn nhẫn không hiểu lòng hắn. Hắn thích đùa cợt ta nhìn ta bị hắn làm cho lúng túng. Hắn luôn miệng nói yêu ta hứa hẹn sẽ lấy ta làm vọ nhưng lại không thể thực hiện đúng những gì hắn nói. Một kẻ ích kỷ đã không giữ chữ tín như hắn lẽ ra ta phải chán ghét căm hận hắn mới đúng. Nhưng sao ta lại đau đớn thế này ... "