Bất thình lình bị hắn ôm ta dãy dụa : " Ngươi này lại phát bệnh gì ? Buông ta ra ! "
" Không cho nàng nghĩ đến bất cứ ai bất cứ điều gì, khi ở bên ta chỉ cho phép nàng nghĩ đến ta. Nếu nàng còn như vậy ta sẽ không biết chính mình lại làm ra chuyện gì ".
" Ngươi ... ". Những lời lẽ hết sức quá đáng như vậy đáng lẽ ta phải nổi giận phải đánh hắn nhưng không hiểu sao ta làm không được. Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút thích hắn. Ta bị ý nghĩ này làm cho giật mình. Ta nhất định điên rồi mới thích tên này.
3. Hứa hôn
Trở về tẩm cung của mình khi trời đã sẩm tối, những thị nữ đứng ngoài vẻ mặt lo âu quỳ rạp bên ngoài, ta ngạc nhiên, không biết là có chuyện gì.
" Có chuyện gì vậy ? "
" Công ... công chúa ... tham kiến công chúa ". Này những thị nữ càng thêm giập đầu xuống đất giọng run run.
" Được rồi, các ngươi đứng hết cho ta ! Bổn công chúa nhắc lại chuyện gì xảy ra ? "
" Bẩm công chúa, hai hoàng tử đang ở trong. Hai hoàng tử đến tìm người nhưng người không có ở đây nên chúng nô tỳ bị phạt quỳ bên ngoài cung ".
Là Bảo Sơn và Kỳ Sơn ? Ta nhanh chóng bước vào.
Bên trong chỉ thấy hai thiếu niên đang ngồi đó, một trong đó thẳng tay đạp đổ ly trà trên bàn quát mắng một thị nữ đang quỳ : " Đây mà cũng là trà. Ngươi chán sống phải không ? Làm lại ! Làm lại hết cho ta ! "
Ta sững sỡ đứng ở cửa. Đây là chuyện gì ? Hai đứa nhỏ tác quai tác quái này là ai ? Người vừa nãy vạn phần hung ác không phải em út Mai Bảo Sơn sao ?
Dường như chúng cũng cảm nhận được ánh mắt ta nên quay đầu nhìn lại mang theo vui sướиɠ hô : " Chị "
" Bảo Sơn, Kỳ Sơn ". Chẳng biết từ lúc nào hai em trai đã vây quanh ta ôm lấy eo nhỏ cùng đùi. Nhìn bé sắp khóc, tình thương cùng áy náy trong ta lại dâng lên.
" Thật xin lỗi, ai đã khiến các em tức giận ? Nếu các em không thích chị sẽ trừng phạt họ ". Ta vuốt ve hai khuôn mặt xinh đẹp. Ta nghĩ quá nhiều rồi. Hai em trai của ta ngoan ngoãn đáng yêu khiến người trìu mến sao có thể có vẻ mặt đó. Nhất định là mấy thị nữ ngu xuẩn kia chọc giận hắn. Lúc đó ta hoàn toàn không nhìn ra, mãi đến sau này ta mới cẩn thận suy nghĩ một lượt, nếu như ngày đó ta chính là dùng tâm nhìn bọn hắn, đối với bọn hắn thiếu đi sự quan tâm, có phải hay không chúng ta cũng không hội rơi vào kết cục đau lòng như vậy.
" Em không thích bọn chúng " Mai Kỳ Sơn phụng phịu ôm lấy ta chặt hơn mà anh trai Bảo Sơn trầm lặng như thừa nhận.
" Không sao hết. Ta sẽ đuổi hết bọn họ đi ". Hai đứa nhỏ này đáng lẽ chúng nên được thừa nhận hết mọi yêu thương cùng quan tâm chăm sóc. Sau khi mẹ ra đi cùng cha bỏ rơi không thèm đoái hoài đến, trong cái hậu cung rộng lớn này chúng chỉ có thể dựa vào ta. Ta không muốn chúng lớn lên trong sự khuyết thiếu tình yêu thương cho nên ta bù đắp cho chúng bằng tất cả những gì ta có.
" Chị, em nghe bọn họ nói chị sắp thành thân với tên họ Phạm "
Ta ngạc nhiên nhìn Mai Bảo Sơn. Ta lúng túng, không biết vì sao ta cảm thấy mình giống như tên trộm bị bắt quả tang.
" Là thật phải không ? ". Hai cái em trai nhìn ta sắc mặt âm u.
" Các em không thích hắn ? ". Không biết sao trong đầu ta hiện lên bóng dáng hắn, khiến nhịp tim ta đập rối loạn. Bình tĩnh nào, ta tự nhủ, Mai Thị Cầu từ lúc nào ngươi lại trở nên mất tự chủ chỉ vì một người con trai ?
" Hắn là người nhà họ Phạm ".
Lời nói như tiếng sấm đùng đùng bên tai ta. Đúng rồi, ta sao có thể quên đi họ Phạm chính là nguyên nhân khiến mẹ con ba người chúng ta lâm vào cảnh bi đát như hôm nay. Họ Phạm chính là kẻ địch của ta cùng em trai. Ta chẳng phải đã từng quyết tâm sẽ cùng Uyển phi cùng họ Phạm không đội trời chung sao ? Nhưng khi ta nghĩ đến Phạm Huy, ta không cách nào đối với hắn căm ghét được. Thậm chí sâu thẳm trong tim có gì đó bị ta che dấu, ta sợ hãi nhắc tới sợ hãi bị người phát hiện ra rằng ta có cảm giác với hắn.
" Chị, một tên phàm phu tục tử không xứng đáng với một công chúa cao quý như chị. Hơn nữa họ Phạm cùng lũ con cháu đều là những kẻ xấu xa "
Ta nghĩ muốn giải thích, muốn cho hai em trai hiểu rằng Phạm Huy không giống những kẻ kia. Phạm Huy rất chân thành, một kẻ hiệp nghĩa hiếm thấy, ta tin rằng một đấng nam nhi chính trực như hắn không phải kẻ hèn hạ thấp kém. Nhưng nhìn đến em trai hừng hực lửa hận ta lại nhớ đến mẹ cảm giác tội lỗi xấu hổ trong ta, lời định nói không thể thốt ra thành tiếng.
Nhìn thấy ta muốn nói lại thôi hai em trai ôm chặt lấy ta có lẽ chúng tưởng ta đối với chuyện này sợ hãi nên an ủi ta : " Chị, ngày mai ông ngoại sẽ trở về thành, chị yên tâm ông ngoại sẽ đứng ra giúp chúng ta "
Ta không ngờ chúng lại nói vậy. Nghe đến ông ngoại, ta giật mình. Ông ngoại chẳng phải đang chu du khắp thiên hạ sao. Ngay cả khi mẹ mất tích cũng không thấy người quay lại vậy sao lần này người lại trở về thành. Chẳng lẽ thật sự như lời hai em trai nói ông ngoại trở về lần này là vì ta. Ta hơi lo lắng. Ông ngoại tính tình vốn cương trực thẳng thắn lại không hiểu người hiểu ý chỉ sợ sẽ chọc giận đến cha.
***
Cho dù ta trăm đoán vạn đoán cũng không ngờ rằng ông ngoại lại hành động quyết liệt đến vậy. Trở về thành đầu tiên người cũng không báo cho bất cứ ai ngay cả ta đứa cháu của người, cũng không thèm nghỉ ngơi trực tiếp xông thẳng vào hậu cung lớn tiếng chất vấn Uyển phi. Lúc ta nghe được tin vội vàng chạy đến Uyển cung nhìn thấy ông ngoại dáng vẻ giận dữ đỏ mặt tía tai không ngừng nói nào là hồ ly tinh cùng chửi rủa toàn họ Phạm. Ta lay kéo ông ngoại gần như van xin : " Ông ngoại có gì từ bàn luận, người bớt nóng giận. Chuyện của cháu không phải do lỗi của Uyển phi "
" Cháu còn nói nữa, còn dám bao che cho hồ ly tinh này. Không phải nàng hại mẹ cháu chưa đủ còn mưu tính hại nốt cháu. Ta nhìn cô ta ung dung tự tại không thể nào vừa mắt nổi "
Ta bất đắc dĩ không biết làm sao thì cha xuất hiện. Nguyên lai cha cũng nhận được tin báo.
" Ngươi đến rồi ! Đúng lúc lắm ! Thằng nhóc họ Mai kia, bây giờ đến lượt ta hỏi tội ngươi ". Cả thiên hạ rộng lớn này có lẽ chỉ có ông ngoại mới dám xưng hô như vậy với cha không chính xác là với hoàng thượng.
Cha không hề tức giận, người chỉ nhẹ nhàng hỏi : " Cha, ái thiếp của trẫm đã gây chuyện gì khiến cha không vui ? ". Cha vừa nói vừa ôm lấy Uyển phi trấn an nàng. Ta khẽ quay đầu không muốn nhìn cảnh tượng này chút nào. Ta nghĩ Uyển phi làm sao có thể chịu ủy khuất gì đâu nàng không giống loại phụ nữ yếu cần đàn ông bảo vệ. Cha yêu đến mờ mắt rồi mới có thể cho là ông ngoại tổn thương nàng.
Như đổ thêm dầu vào lửa, ông ngoại càng thêm chán ghét nhìn đôi uyên ương trước mắt : " Họ Mai kia, ta xem trọng tình bằng hữu với cha ngươi lại thật tâm đối đãi với ngươi như con đẻ. Ta Đinh Thế cả đời này chỉ có được mụn con coi nó là bảo bối quý giá nhất. Khi đứa con gái cứng đầu của ta bị ngươi lừa gạt đòi gả cho ngươi ta bắt đầu xem ngươi không vừa mắt ? Ngày hôm đó đứng trước mặt ta cùng vợ của ta ngươi là thế nào hứa hẹn với chúng ta ? Ngươi nói sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái của ta còn nói cả đời này không để nó phải chịu khổ, chịu thiệt thòi. Cho dù ta không thích ngươi nhưng vì hạnh phúc của con gái đành miễn cưỡng đồng ý cho các ngươi thành thân. Kết quả thì sao ? Chưa đến mười năm, ngươi đã thay lòng đổi dạ khiến con gái quý giá của ta ôm hận bỏ đi. Ngươi hại đời con của ta còn chưa đủ lại tiếp tục thông đồng hồ ly tinh hại cháu gái của ta. Mai Thúc Loan, ngươi có còn lương tâm không ? "