" Công chúa, người đang làm gì vậy ? ". Ánh mắt băng lãnh nhìn ta.
Hừ! Tưởng bổn công chúa sợ sao ? Ta nhìn hắn càng thêm cương quyết : " Ngươi thử ngăn ta xem. Người càng ngăn ta, ta càng là muốn đánh chết nàng ". Ta tàn nhẫn nhất thời giật tóc thị nữ kéo một hồi khiến nàng đau ngất.
" Đủ rồi ! ". Hắn quát lên. Xem ra rất giận dữ nhưng lại nhanh chóng tỏ ra thương hại.
Hắn đang thương hại ta ? Sao hắn dám ? Ta càng thêm giận dữ, ta không cần lòng thương hại của hắn. Trong nháy mắt thơ thẩn, hắn đã đứng trước mắt từ lúc nào. Cũng không đợi ta có nguyện ý hay không giật lấy tay ta, hơi khom người xuống vác ta lên vai. Bị hắn vác lên vai xấu hổ vô cùng, ta dãy dụa : " Tên khốn nhà ngươi. Mau thả bổn công chúa xuống ! Ngươi còn không thả ra bổn cung sẽ cho người tống ngươi vào nhà giam ". Điên rồi ! Nếu để ai thấy thể diện của một công chúa như ta phải chăng mất sạch ?
Mặc kệ sau lưng bị ta đấm đá, hắn vẫn là ôm chặt lấy eo nhỏ bước đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở vị thị nữ bị ta đánh suýt ngất : " Còn không mau cút đi ! ". Hai nàng kia vốn sợ hãi chạy mất dạng.
" Ngươi thích thị nữ đó phải không ? Nếu ngươi thích nàng, ta sẽ làm chủ cho các ngươi. Mau thả ta xuống ta sẽ giúp ngươi " Ta hận không thể vỗ tay khen mình lanh trí
Vẫn là vững bước hắn nghe đến ta nói vậy dừng lại thả ta xuống. Ta có chút ngạc nhiên nhìn hắn cho ta xuống đất. Hắn bị ta nói trúng tim đen rồi sao ? Ta còn đang vui mừng định bỏ chạy khỏi kẻ không sợ chết này thì môi hắn bất chợt chạm vào môi ta.
Đầu ta phút chốc ngưng lại, hai tai ong ong, mắt càng thêm mờ mịt. Ta đang hôn ? Một nụ hôn nóng bỏng theo đúng nghĩa. khuôn mặt tuấn tú dính lấy mặt ta, hơi thở quấn quít, hắn không ngừng cắn lấy môi ta mυ'ŧ lấy đầu lưỡi giao lưu, hắn mạnh mẽ cướp lấy ngọt ngào cùng thơm tho của ta còn ta là bị hắn xâm phạm lãnh thổ không ngừng. Ta mới đầu còn phản kháng còn không ngừng từ trong ngực đẩy ra hắn nhưng bị hắn giữ lấy cùng điên cuồng không cách nào thoát ra. Hắn hôn lấy hôn để, lưỡi hắn giống như con rắn nhỏ đẩy ra môi cùng răng càn quấy hấp thu kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta. Chúng ta cứ duy trì vậy tư thế, ta là không thoát ra được hắn còn hắn thì hôn không ngừng sau hắn hôn khiến ta thiếu không khí, mơ mơ màng màng hai tay chỉ biết vịn vào vai hắn, thân thể mềm nhũn.
Hắn muốn gϊếŧ ta sao ? Hắn làm ta khó thở. Ta cố thanh tỉnh một khắc dẫm lấy chân hắn
Rốt cuộc hắn cũng biết đau thả ta ra, ta từ trong lòng hắn ngã xuống.
" Không sao chứ ? " Hắn vẫn bắt kịp ta, một lần nữa kéo ta vào lòng.
" Ngươi ... ngươi ... ". Ta mặt lúc xanh lúc đỏ chỉ vào hắn. Một nỗi xúc động muốn gϊếŧ người. Hắn đã cướp đi nụ hôn tinh khiết đầu của thiếu nữ. Hắn còn suýt làm ta khó thở chết.
" Được rồi, ta sẽ không giỡn với nàng nữa ". Hắn cười nhìn ta nghẹn khuất bộ dạng. Sau đó ôm lấy ta vỗ về như vỗ về đứa con nít : " Ngọc Chân công chúa của ta, đây là trừng phạt của ta đối với nàng. Ai bảo nàng dám nghi ngờ lòng ta đối với nàng ? "
Nhìn hắn bỗng dưng trìu mến khó hiểu ta rùng mình nổi da gà. Tên này bị sao vậy ?
" Ngươi là ai ? Ta có khi nào làm gì có lỗi với ngươi ? "
" Ta là tướng công do đích thân hoàng thượng chọn cho nàng "
" Ngươi lại đùa ta phải không ? ". Ta khó tin nhìn hắn. Tướng công của nàng ? Sao có chuyện này mà nàng không hề hay biết.
" Nương tử của ta, đây là sự thật. Ta sao có thể đem chuyện quan trọng cả đời ra lừa nàng. Ta chính là tướng công của nàng, Phạm Huy "
Phạm Huy ? Tên này nghe có chút quen tai. Ta nghĩ, đợi đã không phải là Đại tướng quân danh chấn phía bắc Phạm Huy hay còn có thân phận khác là em trai của Uyển phi sao ? Hắn sao lại xuất hiện ở chốn hậu cung này ? Còn xưng là vị tướng công của ta. Nghĩ đến người này tự xưng là tướng công của ta, ta đỏ mặt : " Ngươi thật vô liêm sỉ. Tránh ra ! "
" Công chúa, nàng giận ta sao ? "
" Cút đi ! Đồ không biết xấu hổ ".
" ..... "
***
Uyển cung
Hương khói lượn lờ, thị nữ thắp đèn hầu hạ Uyển phi, màn rủ lớp lớp, chỉ thấy qua lớp cuối thân ảnh mê người nằm trên ghế, đằng sau hai thị nữ không ngừng phe phẩy quạt, một bức tranh mỹ nhân vô cùng hấp dẫn.
" Đến rồi sao còn chưa nói gì ? ". Giọng nói trong trẻo cất lên, nàng ta vung tay lập tức một thị nữ cẩn thận đem trái đào mọng nước dâng lên miệng.
Ngồi ở ngoài, chàng trai bối rối gãi tai : " Uyển phi, ta ... "
" Chị. Ta kêu em gọi chị ". Nằm trên nhuyễn ghế, nàng kia tựa hồ không vui nhắc nhở
" Chị ... em có chuyện này muốn hỏi chị ? ". Phạm Huy quyết định hỏi nàng xem. Nàng là phụ nữ hơn nữa là người phụ nữ thông minh nhất định sẽ giải mã cho hắn.
" Nói đi ". Nàng có chút mềm dịu nói với hắn.
" Chị, ừm ... Có phải Ngọc Chân công chúa ghét em ? "
Phốc. Kèm theo đó là tiếng ho khù khụ phát ra, miếng đào suýt nghẹn trong cổ họng, nàng ho càng lợi hại. Thị nữ xung quanh lo lắng không ngừng.
Phạm Huy cũng bị chị làm cho hoảng sợ : " Chị, chị không sao chứ ? "
Chỉ thấy mành rèm khẽ lay động, lát sau truyền đến giọng nói : " Chị không sao. Em gặp nhóc con kia rồi ? "
" Vâng "
" Nàng thế nào ? "
" Một cô bé dã man không hiểu chuyện ". Hắn thành thật hình dung ra cuộc chạm trán giữa hai người.
Người trong mành rèm kinh ngạc. Dã man ? Không hiểu chuyện ? Đây có đúng là Ngọc Chân công chúa mà nàng biết không ? Giữa hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì sao ?
" Em không thích nàng ? Nếu không thích chị có thể tìm một cô khác cho em ". Nàng có chút tiếc nuối, còn ai xứng với em trai nàng như nhóc con kia. Hơn nữa nếu hai bên kết thông gia có lợi cuối cùng vẫn là Phạm gia. Tha thứ cho nàng ích kỷ nàng chỉ là muốn củng cố thêm quyền lực cùng địa vị của mình trong hậu cung này
" Em đâu có nói vậy. Em đương nhiên thích nàng. Người nàng lấy chỉ có thể là em ".
Cảm thấy có gì đó không đúng. Em trai của nàng, đứa nhỏ chỉ biết làm mặt lạnh hình như đối với Ngọc Chân công chúa dường như rất quan tâm.
" Vậy thì chiếm đoạt lấy nàng ". Lời thì thầm tựa cơn gió sắc lạnh xuyên thấu qua tim rét buốt. Uyển phi khẽ cười : " Con gái càng thích những chàng trai mạnh mẽ. Em hiểu ý chị chứ ? "
***
Có lẽ ta không bao giờ biết rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa ta và Phạm Huy đằng sau đó lại cả là những âm mưu cùng toan tính của Uyển Phi. Nhưng sau này có một điều ta luôn chắc chắn tự tin rằng hắn yêu ta.
" Công chúa, nàng không thích sao ? ". Phạm Huy bắt lấy một sợi tóc vân vê như đó là của hắn.
Ta nhìn hắn, vẫn chưa quen với hành động thân mật ấy, ta che giấu vẻ mặt mất tự nhiên : " Đừng chạm vào ta. Chúng ta còn chưa thành thân đâu ? ".
Sau lần đó ta đã tìm cha hỏi rõ mọi chuyện, khi nghe chính người thừa nhận cùng thuyết phục ta thất thần trở về. Trong lòng đau vô cùng. Ta đường đường là Trưởng công chúa cao quý của nước Việt, người con gái mà cha yêu thương nhất, vậy mà người nỡ lòng nào gả ta cho tên nhãi họ Phạm. Chẳng lẽ ta cả đời này chỉ có thể sống trong cái bóng họ Phạm đem lại.