Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 52

Chương 50
Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tiểu Phượng Hoàng trịnh trọng đem nguyện vọng của mình giao cho Cục than nhỏ, sau đó chiêu đãi cục nắm đen thui này mà nhịn đau đem mười lăm viên thức ăn trong ngày chia ra hơn phân nửa cho nó.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không hề bứt rứt mà ăn sạch: "Ta phải về rồi đại ca, ngươi chờ nhé, ngày mai nguyện vọng của ngươi có thể trở thành sự thật."

Tiểu Phượng Hoàng cũng chăm chú mong đợi: "Được, ta tin ngươi đó Cục than nhỏ, ta là một con Phượng Hoàng không chính tông, cũng không hiểu nhiều về quy củ của tộc Phượng Hoàng, ngươi nói lời của hắc vũ Phượng Hoàng linh nghiệm vậy thì đại ca sẽ tin lời ngươi. Bất quá, nếu như không linh thì đại ca cũng không trách ngươi. Dù sao chúng ta cũng thích nghe tin đồn này nọ."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất kiên định: "Sẽ hữu hiệu, ngươi cứ chờ xem."

Cục than nhỏ dùng bụng nhỏ cọ cọ bụng Tiểu Phượng Hoàng, sau đó đẩy nó nằm xuống gối, dùng miệng kéo chăn nhỏ giúp nó đắp kín: "Ta đây đi trước, ngươi ngủ trưa đi nhé đại ca."

Đôi mắt đậu đen của Tiểu Phượng Hoàng tràn đầy vui mừng: "Cục than nhỏ, ngươi thật hiểu chuyện, sau này nhất định ngươi sẽ trở thành một cục than hữu dụng!". Ấy vậy mà con tiểu chim ú không nghi ngờ vì sao cục than này lại biết nó có thói quen ngủ trưa.

Hai con chim nhỏ cùng nhau cọ cọ bụng tỏ vẻ hữu hảo, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn Tiểu Phượng Hoàng ngủ rồi mới vỗ cánh bay đi, theo cái lỗ trên cửa sổ mà chui ra.

Hắn vừa rơi xuống đất liền biến thành hình người.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, hô hấp của Tiểu Phượng Hoàng dần ổn định, thật sự là đang ngủ. Con chim ú này lại còn khò khò thêm mấy cái, chϊếp chϊếp mấy tiếng, sau đó phát ra giọng mũi như thổi sáo.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nở nụ cười. Hắn rời khỏi tẩm điện đi ra ngoài đình viện, tiện đường ghé vào thư phòng lấy vài tập tranh tính đi sang Phạm Thiên.

Gần đây hắn cũng thường xuyên ra khỏi cửa, chỉ cần có Tiểu Phượng Hoàng là hắn đều mang theo. Ngày trước hắn truyền gọi Tham Lang, Thất Sát, Nguyệt Lão, hôm nay hắn đã dùng tới Thanh điểu truyền tin trước rồi sang nhà người ta làm khách.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối với lời nó từng nói còn nhớ rõ, rằng hắn quái gở lãnh đạm, người bên ngoài đều sợ hắn, tránh lui ba thước, tiểu chim ú nhìn vậy thấy rất là khó chịu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền thử cùng người khác qua lại, ra vẻ mình không tịch mịch chắc sẽ khiến Tiểu Phượng Hoàng yên tâm phần nào.

Kỳ thật hắn không cảm thấy tịch mịch chi hết, nhưng nếu Tiểu Phượng Hoàng thích thì hắn liền suôn sẻ làm. Tiểu chim ú thấy hắn đi xung quanh cũng vui vẻ hơn nhiều.

Hắn gọi Thanh điểu tới, bảo nó nói cho Phượng hoàng Minh tôn một tiếng, sau đó chậm rãi cưỡi mây đi. Tối qua hắn nói không có thời gian gặp cục than mà phải đến chỗ Phượng hoàng Minh tôn là thật, hắn có chuyện trọng yếu cần trao đổi, sẵn tiện đến Phạm Thiên tìm Bất Động minh vương để lấy kim loại luyện binh khí.

Hắn tới Phạm Thiên thì Phượng hoàng Minh tôn đang bề bộn, vừa thấy hắn liền hô to gọi nhỏ: "Đế quân! Ngươi lại thế nữa rồi, mới đưa tin tới cũng không hỏi ta có rảnh hay không, tiểu Tròn tròn không tiền đồ không tới cùng?"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ quen đường quen lối đi đến cạnh ao sen tự pha trà, đáp: "Tiểu Tròn tròn không tiền đồ đang ngủ."

Hắn và Phật tổ quen biết nhau đã lâu, cho nên tất cả mọi người vô cùng nể mặt hắn, hết sức kính trọng, hắn ra vào Phạm Thiên như chỗ không người, dựa vào lai lịch thì Phượng hoàng Minh tôn ở Phạm Thiên cũng không cao hơn hắn, nhưng vừa vặn Minh tôn cùng hắn chơi thân, bao gồm luôn cả các Tinh quan nhỏ như Tham Lang, Thất Sát... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng không câu nệ bối phận tuổi tác.

Sau khi từ Vong Xuyên trở về, mọi người phát hiện hắn bỗng chuyên cần đến Phạm Thiên hơn hẳn, còn thường tìm Phượng hoàng Minh tôn nói chuyện. Người biết chuyện thì không nói gì, người ngoài nghe trộm từ xa thì cũng chỉ nghe được vài câu thoại "nhân gian", "tròn tròn", "kiếp trước", chỉ nghĩ là bọn họ đang nghiên cứu học thuật.

Hắn cầm danh sách nguyên liệu đặt trên bàn, rồi chậm rãi quan sát bốn phía: "Mấy thứ ta để đây ngươi có rảnh thì giúp ta tìm một chút."

Phượng hoàng Minh tôn bận đến sứt đầu mẻ trán chỉnh lại danh sách này nọ, liếc mắt một cái biểu thị mình biết rồi: "Được thôi, mấy thứ này khoảng ba đến năm ngày sau ta sẽ đưa tới Phù Lê cung, mấy ngày nay Phượng Hoàng Vương của tộc Phượng Hoàng đưa hơn mười chim nhỏ đến Phạm Thiên học tập, ta phải xử lý việc này nên lúc đó ta sẽ không đích thân đi."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn bếp đun trà, nghe Minh tôn nói vậy thoáng cái liền hứng thú: "Hơn mười chim... chim nhỏ?"

Red: bắt đầu thấy cái edit chim chim này sai sai...

Phượng hoàng Minh tôn gật đầu nói: "Đúng vậy.". Vừa dứt lời, liền truyền đến một trận thanh âm chiêm chϊếp, phía xa có một con tiên hạc bay tới gần, giang cánh đứng trước mặt bọn họ, sau đó trên lưng nó hơn mười cục nắm tròn vo màu vàng lăn xuống, cả đám lớn lên đều giống y xì xì Tiểu Phượng Hoàng.

Phượng hoàng Minh tôn xoa xoa huyệt thái dương: "Đơn giản mà nói thì đó là trông trẻ. Hàng năm bọn họ đều tống đến đây hơn mười con chim non, do ta tự mình giáo dưỡng, kiểm tra căn cốt, thích hợp thì giữ lại Phạm Thiên giúp ta làm việc, còn lại thì trục xuất về nhà."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đột nhiên cắt lời: "Vậy ở đây ngươi có thu Phượng Hoàng đen không?"

Phượng hoàng Minh tôn nghi ngờ nhìn hắn: "Đế quân, Phượng Hoàng từ trước đến nay chỉ có màu vàng, ánh kim và màu trắng, màu sắc càng đậm thì thực lực càng lớn, nhưng không có Phượng Hoàng màu đen."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói: "Không có cũng không sao, đến lúc đó sẽ có, ngươi phối hợp với ta một chút, đến lúc đó sẽ có một con Phượng Hoàng màu đen cần ngươi tiếp nhận. Nghe nói con hắc Phượng Hoàng kia lẻ loi hiu quạnh, không có chỗ đi, nó là chim nhỏ trên núi Phù Lê, ta muốn an bài cho nó một chút. Nhưng tiểu Tròn tròn và nó chơi rất thân, chắc là sẽ luyến tiếc nó rời đi, nhưng mà ngươi biết Tiểu Phượng Hoàng không phải là Phượng Hoàng chính tông, chỉ sợ sẽ dạy hư con hắc Phượng Hoàng kia, vì vậy đem hắc Phượng Hoàng đi kỳ thực đối với bọn nó rất có lợi. Đến lúc đó xin mời Phượng hoàng Minh tôn mạnh mẽ đem con hắc Phượng Hoàng kia đi, như vậy là được."

Phượng hoàng Minh tôn nheo mắt nhìn: "Đi cửa sau hả, tiếp nhận con Phượng Hoàng kia không phải là khó... Nhưng mà ngài nói lời này ta cảm thấy không đúng cho lắm? Còn có, ta đã làm Phượng Hoàng nghìn năm nay rồi, thật sự chưa từng nghe qua có Phượng Hoàng màu đen."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghiêm túc nói: "Ngươi vẫn còn là tiểu bối nhỏ tuổi, tất nhiên là chưa từng nghe nói. Thời thượng cổ, hắc Phượng Hoàng cùng hồng Phượng Hoàng đều là Tôn (Tôn = Minh tôn = địa vị cao), chính ngươi cũng nói đó, màu càng đậm thì càng mạnh, hắc Phượng Hoàng chính là đậm thành màu đen, nói gì đúng đó mang lại điềm lành, chỉ là chúng quá mức ít ỏi, theo chân Hoàng tiệt duyệt. Ngươi đó, phải đọc thêm nhiều."

Red: đm ảnh đế kiêm biên kịch rồi bà con ơi! -_-

Phượng hoàng Minh tôn "tuổi nhỏ" vẫn hoài nghi: "Vậy sao? Sao ta có cảm giác ngươi đang gạt ta?"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỉm cười không nói nữa, mắt thấy trà đã nấu xong liền rót cho mình một chén, hớp vài ngụm rồi đứng dậy cáo từ: "Ta đi đây, Tiểu Phượng Hoàng ngủ trưa sắp dậy, ta dẫn y ra ngoài đi dạo một chút."

Phượng hoàng Minh tôn nhìn bóng lưng hờ hững của hắn rời đi, thở dài một tiếng: "Thời thế thật sự thay đổi, Đế quân Phù Lê cung đã biết tú ân tú ái, thật ngứa mắt. tiếp theo phải viết thêm một con hắc Phượng Hoàng chen chân vào nội bộ tình cảm hai người mới được, chắc chắn sẽ nóng cho mà xem."

- -----------------------------------------------------------

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hồi cung vừa vặn Tiểu Phượng Hoàng thức dậy, đang ở trong sân tập thể dục giảm béo.

Thấy hắn trở về, Tiểu Phượng Hoàng vừa nhảy vừa chiêm chϊếp hào hứng hót cho hắn nghe một làn điệu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngồi vừa nghe nó hót vừa chờ nó nhảy xong liền nâng nó lên lòng bàn tay, đút mấy hạt thức ăn cho nó ăn.

Tiểu Phượng Hoàng ám chỉ hắn: "Vi Kiêm, hôm nay ta đem một nửa đồ ăn vặt cho Cục than nhỏ đó, ngươi có nên biểu dương ta một chút không? Hành động ta cùng đồng loại chia sẻ với nhau thật đáng khen ngợi, ngươi không chỉ khen ta mà còn phải thưởng cho ta đó."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ôm nó đến rừng trúc sau núi, ngón tay điểm nhẹ khiến hàng trăm hạt trúc rơi xuống: "Hôm nay ngươi cứ ăn thoải mái, nhưng nhớ là không được bỏ bữa. Còn dư thì hôm nào mời bạn bè tới chơi, biết chưa?"

Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ đồng ý, nhưng đến tối nó lại bỏ bữa, đến canh anh đào cũng uống không trôi, cái bụng chim tròn vo chỉ có thể dùng cánh nhỏ vịn tường mà đi.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dở khóc dở cười: "Đã nói không được ăn nhiều rồi mà sao vẫn vậy hả? Tám trăm người cũng ăn không lại ngươi, ngốc."

Hắn xoa cái bụng Tiểu Phượng Hoàng chậm rãi tiêu hóa, đem thức ăn trong bụng nó hóa thành tu vi, Tiểu Phượng Hoàng xòe cánh nằm trước mặt hắn, thích ý chiêm chϊếp kêu to: "Đồ ăn cũng có thể tăng tiến tu vi mà Vi Kiêm. Ta muốn trở thành chim nhỏ thật lợi hại."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chọt chọt cái bụng nó: "Không sợ béo? Cái gì mà tăng tu vi chứ, ta thấy ngươi tham ăn thì có."

Tiểu Phượng Hoàng "hứ" một tiếng: "Ngươi không hiểu đâu Vi Kiêm, đây là một phần quà tặng mà ta chuẩn bị sinh nhật cho ngươi đó.

Thật sự Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không hiểu nổi chuyện Tiểu Phượng Hoàng ăn no có quan hệ gì với quà của mình, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của nó thì Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng phải làm bộ tin tưởng: "À."

Nói vậy thôi nhưng trong lòng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn nghi lắm. Sợ rằng sức ăn của chim nhỏ so với trước kia đã tăng lên không ít, ăn vụng cũng luyện đến thành thục. Tối đến, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền chú ý hướng đi của Tiểu Phượng Hoàng một chút.

Tối đó quả thật Tiểu Phượng Hoàng đi ăn trộm ba khỏa thức ăn bị Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt được tại chỗ, nó ủ rũ cúi đầu kiểm điểm với hắn: "Xin lỗi Vi Kiêm, ta không ngờ rằng ngươi sẽ bắt được ta. Gần đây ta giảm béo không thành công, ngươi lại nói không để ý ta mập gầy nên khiến ta không kiên định nổi, mỗi ngày ngươi chỉ cho ta mười lăm khỏa, ta rất đói nên mới như vậy. Đây là lỗi của ngươi."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngừng xoa nắn nó: "Ta sai? Có phải càng ngày ngươi càng không có tiền đồ không tiểu Tròn tròn?"

Tiểu Phượng Hoàng bị hắn xoa bóp chϊếp chϊếp kêu gào, sau đó phải thừa nhận sai lầm của mình, còn thành khẩn bổ sung: "Vi Kiêm, ta sai rồi, ta có thể viết giấy kiểm điểm."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tâm tư khẽ động: "Giấy kiểm điểm? Ngươi định viết bao nhiêu?"

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: "Ba nghìn...Hai nghìn... Một nghìn... Năm trăm từ, năm trăm từ nha Vi Kiêm? Đã lâu ta không viết chữ, lúc viết tay sẽ đau, ngươi cũng sẽ đau lòng đúng hông?"

Nó giơ lên móng vuốt nhỏ quơ quơ trước mặt hắn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền học theo nghiêm túc gõ lên ót nó một cái: "Được. Ngươi viết cho tốt, ngẫm nghĩ nhiều vào, biết chưa?"

Con tiểu chim ú này bắt hắn viết kiểm điểm, cũng do bức tranh chim nhỏ đông cung đồ mà còn bị nó quánh một trận, thù này không báo không phải quân tử.

Tiểu Phượng Hoàng trốn vào thư phòng hét lớn: "Vi Kiêm, ta cam đoan viết rất nhanh! Ta nhất định sẽ nghiêm túc ngẫm nghĩ! Ta sẽ nghiêm túc nghĩ về chuyện làm chim nhỏ tốt."

Cũng đã đến giờ ngủ, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phá lệ chờ Tiểu Phượng Hoàng ngủ cùng, hắn trước tiên rửa mặt, tắm rửa rồi nằm xuống, mở ra một cuốn truyện mới mà mấy hôm trước Nguyệt Lão đưa tới, kết quả còn chưa lật được trang nào thì đã thấy tiểu chim ú vọt vào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giương mắt nhìn nó: "Còn chưa được nửa nén nhang, ngươi viết gì mà nhanh vậy? Viết nhanh vậy chắc có luyện với ai rồi nhỉ, học với ai?"

Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ ngồi xổm trước ngực hắn, miệng ngậm trang giấy buông ra, ý bảo hắn nhìn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cầm tờ giấy lên, nhìn thoáng qua liền hít sâu một hơi.

Tiểu Phượng Hoàng tràn ngập mong đợi nhìn hắn: "Ngươi xem, ta viết rất tốt! Thái độ nhận lỗi có phải rất thành khẩn hay không? Vi Kiêm, ngươi quên đi chuyện ta ăn vụng đi nhé."

Mở đầu tờ giấy kia là "Chân thành kiểm điểm, không nên học chim nhỏ khác ăn vụng thức ăn...". Câu văn đầu quen thuộc... đây chẳng phải là bản kiểm điểm mà hôm qua hắn vắt hết óc để viết sao?

Hoàn chương 50