Phụng Chỉ Béo Phì

Chương 29

Chương 27
Chương 27

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Hôn tục của Miêu trại có chút khác so với người Hán.

Chỗ mà bọn họ tới lần này không phải là Miêu Cương chân chính, mà là một nơi ở phía tây nam sông Trường Giang, là một nơi giao thoa của ba tộc người Khương, Thổ Gia và người Miêu. Hôn tục được truyền đi truyền lại đã hơn trăm năm, cho nên cũng có chút biến đổi nhưng vẫn giữ nguyên bản sắc dân tộc.

Bọn họ biết hai người kia thân phận khác biệt, là vương hầu của người Hán, vô cùng lợi hại, nhung bọn họ lại nói rằng: "Vào Miêu trại của chúng ta, thì đã là nửa tộc nhân, đều là huynh đệ tốt! Nhưng mà các ngươi nam nam kết hôn, không giống với cưới cô nương, các ngươi nên thương lượng lại cho tốt."

Tiểu Phượng Hoàng lại bừng bừng hứng thú ngồi nghe phong tục cưới hỏi ở địa phương.

Nữ nhân ở đây khi gả ra ngoài phải "Khóc giá", tam cô lục bà cùng quây quanh đi theo tân nương mà khóc, biểu đạt gia quyến nhà gái luyến tiếc không muốn rời xa.

Y trộm hỏi Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Khóc hơn mười ngày, nước mắt có đủ sao?"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói: "Không rõ, có lẽ đủ đó. Ngươi đã từng khóc dài nhất là bao lâu?"

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: "Nhắc đến cũng lạ, ta cứ như từ bé đến lớn chưa khóc bao giờ vậy, phụ mẫu cũng không khiến ta luyến tiếc, cũng không có việc gì đặc biệt khiến ta phải ủy khuất, nếu có thì ta chủ động chạy ra ngoài quánh người. Có lẽ ta đã quên cảm giác muốn khóc là như thế nào."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ôm lấy bả vai y, nghiêng người ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Vậy đêm nay trên giường ta cho ngươi thử xem."

Red: *té xuống đất*

Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, trực tiếp chống lại ánh mắt của Tϊиɧ ɖϊ©h͙, hơi hơi có chút áp bức, không chút nào che giấu suy nghĩ của mình, mặc cho hắn nhìn thấu cả tâm can.

Tiểu Phượng Hoàng ngượng ngùng đứng lên, nhỏ giọng mắng: "Phu quân thối!! Vi Kiêm ngươi một chút cũng không đứng đắn!"

Kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện hôm nay là y được miễn một lần "khóc" này, nhưng "khóc giá" vẫn phải đúng quy trình.

Trước ngày kết hôn năm ngày, Tiểu Phượng Hoàng bị nhốt trong một ngôi nhà sàn giữa bốn bề sườn dốc, địa thế nơi đây là nơi cao nhất ở Miêu trại, mỗi ngày Tiểu Phượng Hoàng đều kinh hồn táng đảm cúi đầu xuống xem, nhìn mấy chục cái nhà sàn phân bố dọc theo sườn dốc, giữa núi rừng bao la, y vươn tay là có thể chạm được mây trên bầu trời.

Y cúi đầu nghịch ngón tay, có chút buồn buồn: "Ta nhớ hắn, vì cái gì không cho ta gặp hắn."

Làm bạn với y là một nữ hài tử, nàng khẽ cười: "Mọi người xuất giá đều như vậy, vợ chồng trước khi cưới không được gặp mặt nhau. Tiểu công tử, chỉ còn hai ngày thôi, cớ gì không thể chờ tiếp chứ?"

Tiểu Phượng Hoàng tiếp tục nghịch ngón tay, miệng mếu máo.

Hai ngày sau, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đúng hẹn đi tới. Người Miêu trại dựa theo tập tục đem Tiểu Phượng Hoàng trang hoàng một phen, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng vậy, một thân lộng lẫy. Trang phục nữ được gọi là "Ngân y", mà xiêm y của nam tử không chói lọi nhiều màu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ gọi người sửa lại một chút hai bên kết hợp, làm một bộ giá y rực rỡ, lộng lẫy nhất cho Tiểu Phượng Hoàng.

Hắn cho người đưa thư tới bảo rằng: "Chỉ lần này thôi, ta sẽ không để cho ngươi chờ nữa."

Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ áp mặt vào lá thư. Ngày kết hôn, trên dưới Miêu trại vô cùng náo nhiệt, diễn tấu sáo trống một đường, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ca cao vυ't của các cô nương, các cô dùng gậy trúc dài ngăn cản đường đi của đội đón dâu, bắt Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phải hát đối.

Từ trước tới giờ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chỉ nghe hành khúc, nhưng mấy ngày nay hắn đã tìm người lĩnh giáo, hát đối cũng coi như có chút hình dạng, các cô nương chặn cửa đều biết nói tiếng Hán cho nên cũng không làm khó hắn, rất nhanh cho hắn vượt qua. Đội ngũ đón dâu đằng sau Tϊиɧ ɖϊ©h͙ một bên xướng ca, một bên nhanh chóng đi lên, mà giọng hát thanh thúy như chuông bạc của các cô nương cũng nhanh chóng hòa theo, bay thẳng đến nơi cao nhất cảu Miêu trại, bay thẳng vào tai của Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong đám người nhưng không có kết quả. Y còn muốn ngóng cổ chúi đầu ngoái ra nhìn nhưng bị đám cô nương vội vã kéo y vào sau màn: "Mau mau mau, tân nương tử trốn đi! Bọn họ tới cướp tân nương rồi!"

Màn đỏ thẫm, Tiểu Phượng Hoàng núp sau tấm màn che, cái gì cũng đều không thấy rõ. Thời gian sắp tới, các cô nương cũng tự núp ra sau màn, dưới nhà là tiếng bước chân thùng thùng, tiếp theo là thanh âm trầm thấp mà từ tính, vì không thấy ai nên có chút mê man: "Người đâu rồi?"

Các nam nhân tới cùng hắn không nói gì, chỉ nhìn hắn cười: "Huynh đệ, ngươi ra tay đi, chúng ta theo ngươi!"

Trái tim hơi loạn nhịp cũng đã bình tĩnh lại, hình như hắn cũng hiểu được "Cướp nương tử" là thế nào rồi, đúng là ý trên mặt chữ, hắn chỉ từng nghe nói thôi chứ không nghĩ rằng hôm nay phải động thủ đi cướp người thật.

Hắn bước vào phòng, căn phòng nguyên bản không có ai bỗng ùa ra rất nhiều cô nương Miêu tộc, trong tay cầm chổi, gậy trúc linh tinh hướng hắn đánh tới, tư thế rất thật nhưng không dùng sức: "Cướp tân nương này! Cướp tân nương này! Không cho ngươi cướp người này, tân nương đã bị chúng ta giấu rồi!"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa trốn vừa tìm, đối phương đều là nữ hài tử, tay yếu chân mềm nên hắn không thể đánh trả, hơn nữa đây cũng là tập tục địa phương, nếu đánh trả thì tân nương sẽ ủy khuất. Hắn liếc mắt một cái liền phát hiện sau màn có một bóng người, hắn nhanh chóng chạy qua, thân thủ ôm người trên giường bế xuống dưới, nở nụ cười: "Là của ta."

Tiểu Phượng Hoàng ở trong l*иg ngực hắn liền ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng.

Bên kia, bọn nam nhân tuổi trẻ giả vờ chế trụ nhóm cô nương, vây quanh Tϊиɧ ɖϊ©h͙ một đường đem Tiểu Phượng Hoàng bế xuống.

Trước nhà sàn là một lão bà bà mang một chiếc ô bước tới, che dù trên đỉnh đầu của Tiểu Phượng Hoàng. Ánh mặt trời xuyên thấu tán ô, rọi sáng khuôn mặt như nguyệt, mắt như sao trời kia.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng y cúi người dưới tán dù, không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ôn nhu.

Lão bà bà xách một con gà trống tới, xoay trên mặt ô ba vòng, sau đó trịnh trọng tuyên bố: "Hai người các ngươi, từ nay về sau chính là ở cùng nhau. Từ nay về sau, linh hồn nhỏ bé của tân nương tử đã theo nhà trai nơi kia, là người của nhà kia, không thể tùy tiện trở về nhà mẹ đẻ. Nhà trai đến đây cướp tân nương tử, không được khi dễ hắn, phải đối xử tốt với hắn, bạch đầu giai lão."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấp giọng nói: "Bạch đầu giai lão."

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: "Vâng."

Rồi sau đó y ngẩng mặt lên, hạ xuống khóe môi Tϊиɧ ɖϊ©h͙ một nụ hôn thật ôn nhu.

- --------------------------------------------------------------

Rốt cuộc phải làm thế nào để yêu ngươi đây, tạm thời Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không muốn nghĩ nữa.

Tiểu Phượng Hoàng nằm lăn ở trong tay hắn, ngày hôm sau tỉnh dậy liền phát hiện thần sắc hắn mỏi mệt, liền chϊếp chϊếp hỏi: "Vi Kiêm, ngươi lại không ngủ ngon?"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ quơ tay nhéo nhéo nó, thản nhiên đáp: "Không. Ngủ rất ngon."

Tiểu Phượng Hoàng nói: "À. Vậy ngươi có thượng triều không?"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói: "Không đi."

Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu giảng đạo: "Tại sao lại không vào triều? Phu quân à, giờ ngươi là Tinh bàn chi chủ, tất cả mọi người còn chờ ngươi phát tiền lương, Ngọc đế gia gia bên kia cũng rất lo lắng tình huống của ngươi, ngươi xem Nguyệt lão gần đây da dẻ biến kém, Phượng hoàng Minh tôn dạo gần đây cũng không có thời gian ngâm chân, tất cả mọi người đều rất bận rộn, ngươi phải vào triều chứ."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hết sức chăm chú vuốt lông nhung xù của nó: "Ngày mai đi."

Tiểu Phượng Hoàng kiên trì không tha cho hắn, nó nỗ lực đạp đạp trong lòng bàn tay Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Thế nhưng phu quân à, tháng này ngươi đã mười tám lần không thượng triều rồi."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem nó từ đầu đến đuôi xoa xoa, sau đó nhẹ nhàng ném lên gối, tiếp tục nằm xuống: "Ngươi tính sai rồi, tháng này vừa mới bắt đầu thôi, cho nên ngươi mới thấy bất thường, từ hôm nay trở đi là tính tháng mới, phải tỉnh táo."

Tiểu Phượng Hoàng nghi hoặc nói: "Rõ ràng là đang giữa tháng mà..."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ kéo cái chăn lại đắp cho mình, vươn bàn tay vẽ một cái Tinh Bàn đơn giản cho nó xem: "Xem cái này này Tiểu Phượng Hoàng, ta thúc cho Tinh bàn tăng tốc chạy thêm mười lăm ngày nữa, như vậy tháng này liền qua, từ hôm nay sẽ qua tháng mới."

Tiểu Phượng Hoàng ngây dại.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hài lòng đem cục nắm đang ngây người nhét vào trong chăn: "Ngoan."

Kết quả là Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không vào triều nhưng hắn không thể ngủ ngon được. Tiểu Phượng Hoàng tinh lực tràn đầy, lập tức từ trong ổ chăn bay ra, bạch bạch chạy lên đầu giường, bắt đầu tự chơi vui đến không giới hạn trên đỉnh đầu Tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhảy thể dục giảm béo rồi lăn lộn, cuối cùng Tiểu Phượng Hoàng chơi mệt lại bạch bạch chạy xuống tha cái cuốn sách mà Tϊиɧ ɖϊ©h͙ để dưới gối.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã sắp vào giấc.

Tiểu Phượng Hoàng cẩn thận đem quyển sách kia tha đi, sau đó ngồi xổm trong chăn bắt đầu xem. Nó chỉ muốn tìm cái gì để tiêu khiển thôi, không nghĩ nội dung của quyển sách này khiến nó phải trợn mắt há mồm...

Này cư nhiên là một cuốn xuân cung đồ!

Đặc biệt lại là cuốn vô cùng dâʍ ɭσạи!

Hôm đó nó và Tϊиɧ ɖϊ©h͙ kỳ thực đã cùng nhau xem, chẳng qua lúc đó nó đang suy nghĩ mông lung nên không chú ý đến cuốn sách kia viết gì. Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ đè trang sách, nhìn nửa ngày, lại phát hiện thêm một tin tối trọng yếu: diễn viên trong này không phải ai khác mà là chính nó và Tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Phiên vân phúc vũ, không chỗ nào không làm, đêm đầu phóng túng buông thả, đêm hai thiên diêu địa chấn. Tiểu Phượng Hoàng vô thức nín thở xem tiếp vài trang, cánh nhỏ có chút run rẩy, không biết là hưng phấn hay lo sợ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà lại xem loại sách này ư?

Tiểu Phượng Hoàng đem não nhỏ nghĩ nghĩ trong chốc lát.

Cục nắm vẫn không nhúc nhích, trong nửa canh giờ vừa thẹn thùng vừa đọc nhanh, sau đó thấy Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hình như sắp tỉnh dậy, nhanh chóng kéo cuốn sách tha về chỗ cũ.

Tiếp đó nó chạy tới chỗ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngồi chồm hỗm xuống, kiên nhẫn chờ hắn tỉnh.

Kỳ thật Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngủ say, chỉ là thói quen của hắn là không thích dậy sớm thôi. Thần tiên cũng giống người phàm, trời không sáng thì sẽ không ra ngoài, hắn thực phiền chán. Bình thường không lâm triều thì hắn sẽ nướng thêm nửa canh giờ nữa, sau đó mới dây tắm rửa thay quần áo và ăn sáng.

Tiểu Phượng Hoàng canh vô cùng chuẩn, lông mi Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rung rung một chút sau đó chậm rãi mở mắt.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem nó từ trong chăn kéo ra: "Rời giường nào tiểu bại hoại. Hát cho ta nghe mấy bài nào."

Kết quả, thái độ chim nhỏ bỗng khác thường, không còn vui vẻ rạo rực cất giọng ca oanh vàng nữa mà là trầm mặc đứng dậy.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chọt nó một cái.

Tiểu Phượng Hoàng có chút thẹn thùng, còn không biết làm sao mà dịch sang bên cạnh một chút.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Phượng Hoàng kìm hãm sự sung sướиɠ trong lòng, tiếp tục thẹn thùng: "Phu quân, ngươi... ngươi kỳ thật rất cố gắng thích ta đúng không."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ suy nghĩ chốc lát: "Đúng vậy."

Tiểu Phượng Hoàng vặn vẹo một chút, giương đôi mắt đậu đen lên nhìn hắn: "Vậy ngươi... vậy ngươi có muốn dẫn ta đi tắm chung không?"

Tiểu Phượng Hoàng mở cánh nhỏ, ở trước mắt hắn dạo một vòng: "Ngươi xem ta cũng phải tắm rửa. Lông ta bị dính bụi bụi đây này."

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghe nó nói cũng không thấy gì khác thường, loài chim đều yêu sạch sẽ, vì thế chính mình tự tay ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng đi tắm rửa sạch bụi bẩn.

Ôn tuyền trong Phù Lê cung có thể khiến người dễ sa ngã, làm biếng. Lúc trước nước lạnh như băng, còn bây giờ nhiệt độ ngày càng cao, vô cùng ấm áp thoải mái, làm cho tất cả mọi sinh vật không thể chống cự lại.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhắm mắt, bắt đầu vận khí tu tâm như thường ngày. Tu còn chưa được một nửa, hắn chợt nghe thấy thanh âm Tiểu Phượng Hoàng nhảy xuống nước một cái bùm.

Một lát sau, một mảnh gì đó trơn trượt dán lại - là cánh tay trần trụi của thiếu niên.

Tiểu Phượng Hoàng hóa thành hình người dán tới, nằm ở bên người hắn. Y nhìn hắn một lúc lâu, sau đó lại cẩn thận chọt chọt hắn, mềm mại gọi: "Phu quân."

Red: thần linh ơi...

Hết chương 27