Chương 25
Chương 25Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Kiếp trước hai người hay thường hôn môi, hơn nữa còn là chuyện hiển nhiên thường tình.
Bởi vì một phần do Tiểu Phượng Hoàng đã thông suốt, mỗi lần hắn về nhà là y liền chủ động chạy đến hôn, rồi lại ôm một cái ý muốn cùng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi chơi. Nhiều lúc Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa thức dậy không để ý, y liền xoay sang hôn y một cái. Đôi khi Tiểu Phượng Hoàng chạy đến chỗ nào đó chơi, hoặc chạy đi ngắm hoa cỏ, đánh đàn nhưng vẫn không quên đánh lén Tϊиɧ ɖϊ©h͙, đột nhiên chạy tới hôn hắn một cái cũng là câu chuyện thường ngày ở huyện rồi.
Lúc đầu Tiểu Phượng Hoàng lo lắng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ bị mình chọc xù lông, kết quả lông không xù cũng không tức giận, vì vậy càng ngày y càng to gan hơn.
Cơ bản Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sẽ không cự tuyệt mọi yêu cầu của y, muốn ôm liền ôm, muốn hôn thì hôn, thế nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn không hài lòng. Có một hôm, Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc ngồi đối diện với Tϊиɧ ɖϊ©h͙, trịnh trọng nói: "Vi Kiêm, ta thương lượng với ngươi chuyện này."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt cây viết trong tay xuống nhìn y: "Ngươi nói đi."
Tiểu Phượng Hoàng nâng má nhìn hắn một hồi, sau đó nói: "Lần sau ngươi có thể chủ động thân thân với ta được không? Ngươi chẳng chủ động gì cả."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dò hỏi: "Không phải mỗi lần về nhà thì ta đều chủ động hôn ngươi sao?"
Tiểu Phượng Hoàng mở to mắt nhìn hắn: "Nhưng mà lúc đó ta muốn nên ngươi mới hôn. Ngươi có thể chủ động mọi lúc hôn ta được chứ?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nở nụ cười, xoa xoa đầu y: "Làm nũng hả? Vậy ngươi cũng phải cho ta cơ hội chứ, cứ mỗi lần về là ngươi cứ nháo nhào lên người ta, ta muốn chủ động thì cũng bị ngươi giành trước."
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng cam đoan: "Lần sau ta sẽ không như vậy nữa, chúng ta thử xem nha?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần nữa cầm bút lên: "Được."
Tiểu Phượng Hoàng liền yên tâm. Dư quang Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn thoáng qua người kia lại bắt đầu lấy điểm tâm trên bàn, ăn đến độ cũng không ngẩng đầu lên, hắn bồi thêm một câu: "Lau khóe miệng nào, dính đồ ăn rồi này."
Đêm xuống, Tiểu Phượng Hoàng đi ngủ đặc biệt sớm, ngay cả thời gian dạo phố của y cũng bị bỏ qua.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỗng thấy kỳ quái, còn tưởng rằng y bị bệnh, hắn từ chối hết tất cả các tiệc xã giao, chuẩn bị bồi Tiểu Phượng Hoàng.
Hắn bước vào phòng, người trên giường nghe được bước chân của hắn, người giật giật nhanh chóng cất thứ gì đó xuống dưới gối. Sau đó giả vờ bất động, hô hấp kéo dài.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cúi người mò lấy, nhìn thử thì phát hiện đây không phải là cuốn thoại bản* bình thường sao, Tiểu Phượng Hoàng hình như vẫn chưa xem xong. Hắn đâu có kiểm tra gì đâu, sao y gấp như bị dọa thể nhở?
*một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Hai tay hắn chống bên cạnh người Tiểu Phượng Hoàng, cúi đầu hỏi y: "Làm gì vậy?"
Tiểu Phượng Hoàng không đáp lời, nhắm mặt thật chặt, thế nhưng biểu tình có chút nhăn nhó, hiển nhiên là y đang giả bộ ngủ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhéo mặt y: "Không thoải mái ư, sao ngủ sớm thế hửm? Sao không nói chuyện?"
Hắn sờ trán Tiểu Phượng Hoàng, sau đó cởϊ áσ Tiểu Phượng Hoàng ra sờ xuống cái cổ và dưới nách, xem ra nhiệt độ không có vấn đề gì. Xem sắc mặt, hắn cũng không thấy gì khác thường, thậm chí tinh thần còn muốn tốt hơn hắn nhiều, sắc mặt hồng nhuận, đuôi lông mày khóe mắt cũng không nhìn ra sự mệt mỏi.
Tiểu Phượng Hoàng cứ im không nói gì.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ buồn bực, chính mình đang suy nghĩ thì Tiểu Phượng Hoàng bỗng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Vi Kiêm, đây là cơ hội tốt cho ngươi chủ động, hiện tại ta ngủ rồi, ngươi phải nhân cơ hội này nha."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không muốn hỏi thêm, chỉ cười ra tiếng: "Ngươi nói sao?"
Tiểu Phượng Hoàng cầm lấy chăn trùm đầu lại, thanh âm buồn buồn: "Ngươi tới một lần nữa đi."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dở khóc dở cười. Hắn cách chăn vỗ vỗ người phía dưới, sau đó nói: "Được, ngươi nhanh nhanh ngủ đi."
Hắn đứng dậy đi ra cửa, chờ vài giây sau, gõ gõ cửa, nghe tiếng huyên náo bên trong yên tĩnh trở lại, lần thứ hai đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên lần này Tiểu Phượng Hoàng giả vờ ngủ có tiến bộ hơn, cất sách xong, tư thế ngủ cũng đoan chính lắm, đoan chính đến mức ai nhìn vô cũng biết y đang giả vờ ngủ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi cúi người, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "Vậy ta bắt đầu nhé?"
Âm thanh từ tính mà trầm thấp, hô hấp ấm áp quanh quẩn bên tai.
Tai Tiểu Phượng Hoàng chậm rãi chuyển sang màu đỏ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vuốt ve đuôi mắt y, chậm rãi hôn tới, nhãn thần phi thường chăm chú. Coi như đây là lần chân chính đánh lén trong đời hắn đi, vẫn là đôi môi mềm mại ấy, hắn mong chờ thấy đôi mắt của người kia mở ra, người mà hắn mong đợi...
Người kia như hiểu được chân tình của hắn, liền tỉnh dậy.
Red: Vâng, lét lút một cách quang minh chính đại!:)
- ----------------------------------------------------------------------------------
Tiểu Phượng Hoàng bị hắn vừa kéo vừa tha ấn vào trong ngực, y buộc lòng phải đưa hai tay ra sau chống đỡ mép giường, nhưng mép giường cách quá xa, y bắt bị hụt, lại bị Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chặt chẽ nắm lấy cánh tay kéo đến phía trước ngực mình.
Nụ hôn này mang theo sự cường thế, có chút uy áp cùng chút mùi vị giáo huấn, khiến Tiểu Phượng Hoàng trong lòng hoảng hốt giơ mắt nhìn lên, phát hiện nụ cười chế nhạo trong mắt Tϊиɧ ɖϊ©h͙, thật giống như... hắn biết đây là một phép khích trướng vụng về nhưng không thèm để ý.
Kỳ thực y không nghĩ rằng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật sự sẽ tiến lên. Bởi vì quá gần nhau nên y chỉ thấy một màn tiếu ý trong mắt hắn, bị hắn hù cho phải đóng chặt mắt lại. Phù Lê Nguyên thủy Thiên tôn - cái thân phận này và Vi Kiêm của y không giống nhau, không giống ở chỗ nào thì y cũng không rõ nữa. Có lẽ thái độ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ khiến y cảm thấy xa lạ, tìm tới kiếm lui, y rút cuộc cũng không biết điểm mấu chốt ở nơi đâu.
Con chim hư thích phô trương này, rốt cuộc cũng phải lộ chân tướng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ được một tấc lại muốn tiến một thước, tay ghì chặt sau ót của Tiểu Phượng Hoàng, thuận thế đặt người lên trên tháp, hôn môi thật sâu, thậm chí hôn đến mức Tiểu Phượng Hoàng thở không nổi. Đáng giận hơn là người này không hôn kiểu chuồn chuồn lướt như y dự đoán, quá lắm thì hôn một cái nhàn nhạt, ngây ngô mà triền miền giống như Vương gia ở kiếp trước, lần đầu nắm tay, lần đầu hôn môi, đều là ôn nhu triền miên.
Chứ không bạo lực giống như vầy!!!!
Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn đang mặc quần áo của Tϊиɧ ɖϊ©h͙, rộng thùng thình, theo bả vai trượt xuống. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đem dây thước bạc trên người Tiểu Phượng Hoàng kéo xuống, kéo luôn chiếc áo lỏng kẻo kia, nhất thời không biết tư thế của cả hai là tư thế gì nữa, chỉ biết khí tức dây dưa, mềm mại ướŧ áŧ vừa chạm vừa mυ'ŧ, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm quá nhanh, Tiểu Phượng Hoàng bị hắn ấn vào trong ngực, không cẩn thận phát ra một tiếng kêu đau - vừa mềm vừa ngọt, phảng phất như đem tim của hắn tan chảy.
Nghe thấy tiếng kêu đau, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền dừng một chút, thoáng buông y ra, cúi đầu nở nụ cười: "Ta không dám, hửm?"
Tiểu Phượng Hoàng cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt to đen nhìn chằm chằm hắn, có chút chột dạ: "Ngươi dám."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn y.
Tiểu Phượng Hoàng nuốt nước miếng một cái, ý muốn cùng hắn thương lượng: "Ta nói nè, ngươi xem, ngươi đã dám rồi, vậy có muốn hôn một cái nữa hay không? Ta thấy lần này vẫn chưa đủ lâu, ta muốn ngẫm ngẫm thêm chút nữa."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhẹ nhàng búng cái ót của y: "Hư quá."
Hắn buông Tiểu Phượng Hoàng ra, đi sang chỗ khác ngồi xuống, khí định thần nhàn nhắm mắt lại.
Tiểu Phượng Hoàng không phục, chạy theo hắn qua kia, muốn tiếp tục bàn bạc với hắn: "Vậy ngươi hôn ta là ngươi đã chịu cho ta làm Đế hậu của ngươi đúng không? Không cho ngươi nói không, ngươi mà như vậy là hư lắm, cái này gọi là lãng phí tình cảm của chim nhỏ, sẽ bị người người đánh đó."
"Ừ." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói.
"Ừ là có ý gì?" Tiểu Phượng Hoàng vây bên người hắn, trái phải chọt chọt muốn hắn mở mắt ra nhìn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thân thủ nắm cổ tay y, túm người kéo vào trong ngực mình, coi y là gối ôm mà ôm trong lòng, ép tới y không thể động đậy.
Tiểu Phượng Hoàng hơi mở to mắt, lời trên miệng vừa định nói ra cũng bị hắn ép không nói được. Tiếp đó, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữ tay hắn ra phía sau, cứ như vậy nhẹ nhàng đặt đầu Tiểu Phượng Hoàng lên trái tim mình.
"Tiểu Phượng Hoàng, ngươi nghe xem." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ nhắm mắt lại, tựa hồ như đang nói mê, "Ngươi có nghe thấy nó đang đập không?"
Trên tay là xúc cảm kiên cố nắm chặt, đây là cơ thể của thượng cổ chiến thần, vẫn có độ ấm như người sống, thế nhưng bên dưới cơ thể ấy lại không có bất cứ tiếng động gì, phảng phất cơ thể này chỉ là tấm da bên ngoài đang chứa đựng một cái đầm lầy thâm trầm u ám.
Tiểu Phượng Hoàng nói một cách hùng hồn: "Nghe thấy."
Vừa dứt lời, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mở mắt gõ đầu y một cái.
Tiểu Phượng Hoàng rất không tình nguyện phải nói thật: "... không nghe được..."
Lúc này Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới tiếp tục nói: "Đó chính là ý tứ của ta."
Tiểu Phượng Hoàng giằng co trong ngực hắn, muốn đứng lên nói rõ ràng: "Ngươi nói rõ ràng cho ta, ý của ngươi ta đoán không ra, ngươi không cưới nhưng lại hôn ta, còn ôm ta, ngươi nói đi!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không cho y động, càng ôm chặt y hơn, đem cằm tựa trên đỉnh đầu y: "Cho ta một chút thời gian, ta muốn học."
Tiểu Phượng Hoàng hỏi: "Học cái gì?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ kéo chăn gói kỹ cả hai lại: "Học thích ngươi, hiểu chưa, tiểu tròn tròn của ta?"
Gián: đừng tìm Gián, tui đã chết trong một xô ồ hố... O_O
Red: Lại tiếp tục té! -_-
Hết chương 25