Chương 22
Chương 22Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Cả hai đều trở về Vương phủ. Sau khi Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bình định được phía bắc yên ổn, toàn dân cả nước trên dưới đều an bình, trời yên biển lặng. Tiểu hoàng đế đốt ba cây đuốc đăng cơ, thành công đấu ngã thái hậu đang buông rèm nhϊếp chính, từ này về sau quyền lực đều nắm trong tay. Cùng lúc đó, xuất hiện một vị Thám hoa trong kỳ thi cử, trở thành trợ thủ đắc lực cho Tiểu hoàng đế, cùng với các võ tướng đương triều đã giúp cho Hoàng cung thêm phần trong sáng.
Về phần Giang Lăng, thành chủ Giang Lăng và quân sư của hắn cũng đang từ từ tiếp nhận quân vụ nơi đây. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phụ trách giao tiếp và đốc quản, cũng giúp đỡ hai người này xử lý công việc, có đôi khi còn có thể mang theo Tiểu Phượng Hoàng cùng vào thành uống trà.
Lúc mới gặp gỡ, hai người kia vẫn còn là thiếu niên còn chưa cập quan, chưa có dáng dấp ổn trọng như bây giờ. Thiếu thành chủ phá lệ trầm ổn đoan chính một chút, tuy nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lại cay độc, làm việc lúc nào cũng mạnh mẽ vang dội, tiểu quân sư và Tiểu Phượng Hoàng lại cùng tuổi, ngoài mặt thì vô cùng nghiêm túc nhưng nội tâm vẫn còn tâm tính tiểu hài tử.
Tiểu Phượng Hoàng phát huy truyền thống "tám chuyện" hồi y học được ở thanh lâu, thừa dịp Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và Thiếu thành chủ đang nghị sự, y mời tiểu quân sư đi dạo vài vòng. Có một lần, tiểu quân sư cùng y đang uống trà, nói chuyện trời nam đất bắc, bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng: "Kỳ thực ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nam nhân với nam nhân, có thể kết hôn sao?"
Sau khi nói xong, hắn lại sợ xảy ra hiểu lầm gì đó liền bổ sung thêm một câu: "Ta không có ý gì đâu, lúc ta tòng quân, ta cũng từng gặp không ít người đoạn... đoạn tụ. Chỉ là không biết thì ra còn có thể giống ngươi, thì ra nam nhân và nam nhân có thể tu thành chính quả sao?"
Tiểu Phượng Hoàng chống má nhìn hắn, hăng hái bừng bừng giảng bài: "Kỳ thật ta không biết có chuyện như vầy đâu, lúc đó phu quân có nói với ta một chuyện, hắn phải lén lén đi báo cáo với hoàng thượng, nói mình thích nam nhân, yêu một tiểu quan thanh lâu, cả đời này không bao giờ... muốn người khác nữa."
Tiểu quân sư vốn đang cúi đầu nghịch lá trà, nghe xong lời này liền ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Vương gia ngài ấy nói như vậy?"
Có lẽ là ý thức được giọng nói mình không đúng lắm, tiểu quân sư nhanh chóng thả lỏng giọng nói, hắn nâng chung trà lên hớp một ngụm trà sau đó nói: "Vấn đề hậu tự (đời sau, con cháu) cũng không để ý ư?"
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Nghe nói lúc đó thánh thượng cũng hỏi như vậy, thế nhưng phu quân hắn nhất định không chịu, nói mình là quân nhân, có khả năng phải chết trận nơi sa trường, trọn đời tận trung vì nước, không cần có con nối dõi, miễn cho tương lai con cháu mình lâm vào cảnh không nơi nương tựa, hắn cầu xin nhiều lần bệ hạ liền cảm thấy cũng đúng."
"Vậy sao?" Ánh mắt tiểu quân sư trong suốt. Hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng hoan hỉ kể chuyện, không biết vì sao khe khẽ thở dài.
Không biết có phải do trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường hay không, người ngoài đánh giá bọn họ như đúng rồi, người ta nói Tử Dương Vương thích đi những nơi phong hoa tuyết nguyệt, sinh hoạt cá nhân dâʍ ɭσạи, còn lại bị một đầu bài mê hoặc, hoang đường cưới một nam kỹ về Vương phủ; nhưng một số người hơi thân quen Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì biết rằng đây chỉ là lời bịa đặt mà thôi. Gần vua như gần cọp, không có đường để rút lui, đoạn tuyệt con nối dòng, không cùng bất cứ nữ nhi nhà quan nào đám hỏi đám cưới thì mới có thể có tìm được đường sống.
Tiểu Phượng Hoàng không hề phát hiện, y vẫn rôm rả nói chuyện đại hôn cho tiểu quân sư nghe, hắn lẳng lặng nghe một hồi sau đó dễ dàng thay đổi đề tài: "Nghe qua, có thể xem là Vương gia theo đuổi ngươi hả?"
Tiểu Phượng Hoàng vô cùng kiêu ngạo: "Đúng vậy! Lúc đó ta còn chưa chịu mà hắn lại đem đồ cưới tới rồi."
"Thật tốt." Tiểu quân sư nói: "Không biết sau này ta có cơ hội gặp được một người như vậy hay không, mặc kệ hắn có thích ta hay không, chỉ cần nguyện ý cùng ta suốt đời. Bất kể là một cô nương hay là một công tử, có người làm bạn là tốt rồi."
Tiểu Phượng Hoàng cổ vũ hắn: "Sẽ có mà! Ta đem vận khí cho ngươi mượn nè, ngươi nhất định sẽ gặp được một ngươi tốt đi cùng ngươi cả đời."
Tiểu quân sư chống má nói: "Ta sinh ra là người của thành chủ, chết cũng là người của thành chủ, nay làm quân sư của hắn, ta cũng không biết một ngày nào đó ta có thể ra ngoài nói chuyện yêu đương hay không. Suy nghĩ một chút cảm thấy thật xa vời."
Hai thiếu niên tán gẫu một hồi, vô cùng ăn ý, sau đó lại tay trong tay đi xem hội đèn l*иg, cùng nhau mua đồ ăn vặt, đi bộ ven sông vừa ăn vừa tám tiếp. Hai người đều là mỹ thiếu niên đáng chú ý, một đường đem tới không biết bao nhiêu người ngoáy đầu lại nhìn, mãi cho đến khi hai gia trưởng của hai người - Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và thiếu thành chủ Tạ Duyên - đã tìm bọn họ cả một buổi chiều, khi sắp lật tung cả thành lên thì cả hai lại ngoan ngoãn về nhà nhận lỗi.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói: "Chạy cũng xa quá ha?"
Thiếu thành chủ đem quân sư phê bình một trận, sau đó yêu cầu tiểu quân sư viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, quân sư kháng nghị không làm, bị phạt tăng thành tám nghìn chữ. Chủ tử và quân sư cãi qua cãi lại, thiếu thành chủ bình thường ổn trọng đoan chính, hiện giờ lại lộ ra vài phần trẻ con, tính toán chi li tiểu quân sư nhà mình không xin phép mà đã chạy đi chơi.
Gián: tui thấy có gian tình nữa rồi...
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và Tiểu Phượng Hoàng nín cười, sau đó cáo từ, chắp tay ra khỏi cửa thành.
Tiểu Phượng Hoàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: "Ta nghĩ bọn họ thật tốt, thoạt nhìn giống như là đã ở chung với nhau cả đời rồi vậy."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hỏi: "Sao? Phải vậy không?"
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ta cũng không biết có phải bọn họ là quan hệ đó hay không, thế nhưng cảm giác rất đúng, ta thấy thiếu thành chủ rất thích tiểu quân sư này. Quân sư và thành chủ, thiếu chủ cùng thư đồng, một tay và hai tay, thấy thế nào cũng sẽ không xa nhau."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn đường phía trước, thấp giọng cười: "Ngoại trừ quân sư và quân chủ... còn có Vương gia và Vương phi."
Tiểu Phượng Hoàng "bùm" một cái mặt đỏ bừng.
Trên đường, Tiểu Phượng Hoàng triệt để chϊếp chϊếp nói cả một đường, cao hứng cùng Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chia sẻ chuyện sinh hoạt hằng ngày. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chăm chú lắng nghe, nghe nói y kể cho tiểu quân sư nghe chuyện phụng chỉ thành hôn liền chú ý: "Tiểu quân sư kia, hắn có nói gì khác với ngươi không?"
Gia chủ Tạ thị các đời đều không phải là đèn cạn dầu, thiếu thành chủ Tạ Duyên ở thế hệ này tiền đồ vô lượng, nhạy bén thận trọng. Đồng thời, người bên cạnh hắn cũng không phải thuộc dạng hiền lành gì, chỉ cần năng lực của quân sư phò tá Tạ Duyên này dựa vào vài đôi câu nói có thể suy đoán được đại hôn này là giả.
Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu: "Không có, hắn hỏi ta có phải là ngươi chủ động theo đuổi ta không?"
Đôi mắt to tròn của y lén lén nhìn thoáng qua Tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngượng ngùng nở nụ cười: "Ta, ta tự nói đúng vậy. Ta nói thế ngươi có ý kiến gì không."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngây người ra một lúc.
Hắn nghĩ có chút buồn cười, buồn cười hơn nữa là cơn đau đớn mơ hồ kia lại xuất hiện nữa rồi, giống như có móng vuốt nhỏ cào ngay đầu tim của hắn, mềm mại nhưng làm hắn đau đớn.
Thái độ hắn đạm mạc tùy ý, hài tử này lại hơi ngốc, cho nên mới ngây ngô cứ nghĩ rằng đó là thích?
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nắm bờ vai y kéo lại, ôm chặt vào ngực mình: "Ta không có ý kiến. Sau này có thời gian, ta muốn thẳng thắn nói với ngươi một chuyện, ngươi phải nghe nhé."
Tiểu Phượng Hoàng muốn hỏi hắn là chuyện gì nhưng tâm tính vô tư vô lo nên để sau này thì cứ sau này đi. Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh trong sáng, bên trong phảng phất có lưu quang chuyển động: "Được." Sau đó là một nụ cưởi tỏa nắng cho hắn.
Red: thính chất lượng vỡi =]]]]]]]z
Rõ ràng là chỉ là thần thái bình thường, hỏi một câu trả lời một câu, nhưng khiến Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hết lần này đến lần khác cứ nhìn y mãi. Trên con đường dài gió thổi, hàng cây xác xơ lá sàn sạt lay động, tiếng động huyên náo trên phố dường như dần tĩnh lặng, phảng phất trong thiên địa này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bỗng nhiên nghĩ đến câu "Thủy thị nhãn ba hoành", nếu là nước từ trên thác núi chảy xuống có thể sánh ngang với ánh mắt của Tiểu Phượng Hoàng nhà hắn.
(gốc là 水是眼波横 thị ba nhãn hoành
Ba nước là sóng mắt: nước giống như dòng chảy của mắt người đẹp. Người xưa thường sử dụng nước mùa thu để mô tả đôi mắt của người đẹp)
- --------------------------------------------------------------
"Ngươi biến trở về cho ta."
"Không biến."
"Biến về."
"Không biến đâu, chϊếp chϊếp chϊếp chϊếp."
Trông đại điện là một mảnh hỗn độn, cái bàn làm từ Sương Bạch thần mộc đã sớm tứ phân ngũ liệt, Kim sí điểu gào khóc bay ra ngoài đυ.ng sụp một cái cột đá hoa, vừa bi thương vừa bị rớt rất nhiều lông mao, Tham Lang gấp gáp chạy tới, một đường đinh đinh đang đang đυ.ng ngã không biết bao nhiêu giá cắm nến, toàn bộ đại điện biến thành một bãi chiến trường.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thân thủ chế trụ cằm Tiểu Phượng Hoàng, buộc y phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt lộ ra ý tứ uy hϊếp: "Không biến? Không biến thì ta liền ném ngươi ra ngoài."
Tiểu Phượng Hoàng lớn tiếng nói: "Ngươi ném! Ngươi ném đi! Ngươi nhìn cho kỹ ta không mặc y phục, có cũng là khoác ngoại bào của ngươi, ta đi ra ngoài để mọi người nhìn thấy ngươi đùa bỡn cảm tình của chim nhỏ lại còn quăng chim nhỏ đi, đại móng heo!!!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "..."
Con chim hư này lỗ mũi muốn hếch lên tận trời rồi, vừa nói xong liền đẩy đầu gối hắn chạy ra, động tác quá mạnh khiến ngoại bào bị tuột xuống phân nửa, bả vai đều lộ ra, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lanh tay lẹ mắt bắt y lại, cố sức ôm vào trong ngực mình: "Cũng không xem đây là chỗ nào, đàng hoàng lại cho ta."
Căn bản Tiểu Phượng Hoàng cũng không sợ lời nói của Tϊиɧ ɖϊ©h͙, thần sắc nghiêm túc thân thiết vỗ vỗ mặt Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Ngoan, đừng tức giận mà, ngươi xem ta rất đáng thương, ta không biết vì sao lại đột nhiên biến thân, ta nghĩ là do chòm sao ngươi đưa cho ta."
Nói xong liền vui vẻ ôm cổ Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "Cảm ơn ngươi đã tặng cho ta một vì sao. Đừng giận nữa mà, ngoan."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhìn thắt lưng người kia chợt duỗi thẳng, cảm thấy cánh tay kia ôm cổ mình, nhìn Tiểu Phượng Hoàng tới gần với đôi mắt trong suốt, mí mắt hắn chợt nhảy: "Ngươi..."
Một giây sau Tiểu Phượng Hoàng lại gần, hôn bẹp lên gò má hắn một cái.
Sau đó y nhanh chóng rời khỏi, giương đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
Một thoáng này khiến Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không nói nên lời, Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn một hồi, rụt rè nói: "Ngươi xem, ngươi thu lưu ta, cho ta thức ăn, còn cho ta mượn y phục mặc, thậm chí còn tặng ta một vì sao. Nhất định là ngươi thích ta, ta cũng thích ngươi, hiện tại ai ai cũng biết chuyện này cả, tất cả danh dự của ta đều nằm ở ngươi, ta rất đáng thương, ngươi phải phụ trách ta."
Trong chớp mắt, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền tự hỏi mình đã hủy danh dự của tiểu bại hoại này lúc nào vậy ta, nhưng hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng điềm đạm đáng yêu thế này - mặc dù biết y đang giả vờ, nhưng mà đáng yêu thiệt....
Sau một lúc lâu, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tựa vào lưng ghế phía sau, nhắm hai mắt lại, vươn tay nhu nhu huyệt thái dương.
Hắn nói: "Để ta yên tĩnh một lát."
Vừa mới xoa được phân nửa, tay hắn được một bàn tay mềm mại thon dài cầm xuống, đầu ngón tay lạnh lạnh xoa nhẹ trên huyệt thái dương của hắn, thủ pháp vô cùng thuần thục.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn duy trì trạng thái ngồi trên đầu gối hắn, một bên xoa xoa cho hắn, một bên thân thiết an ủi: "Thế nào? Phu quân, ngươi mệt mỏi sao, có phải tối hôm qua ngủ không ngon không? Ngươi xem ta ấn như thế này ngươi sẽ không khó chịu nữa, một lát nữa ngươi có thể đi ngủ trưa. Ngươi đừng lộn xộn, tay nghề của ta chuyên nghiệp lắm í, ngươi có cảm thấy thoải mái không, cơ thể và tinh thần có khỏe lên không? Có thích ta không?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙: "..."
Câu chuyện này kết thúc vào lúc Tϊиɧ ɖϊ©h͙ xách Tiểu Phượng Hoàng ném vào tẩm điện.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đối với y nở một nụ cười hòa ái: "Ta muốn đi ngủ, cho ngươi một nhiệm vụ này, trong vòng ba ngày ngươi phải biến về hình dáng chim nhỏ cho ta, không biến về ta liền đem ngươi thành phượng hoàng nướng than."
Tiểu Phượng Hoàng có chút ủy khuất: "Ta không phải cố ý biến thành ngươi mà, ta cũng khốn đốn lắm chứ bộ, muốn cùng ngươi ngủ chung."
Y vừa nói vừa trèo lên tháp của Tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn nhanh tay đè y lại đẩy sang chỗ khác, sau đó ở mép giường bên ngoài chừa ra một chỗ rồi vạch ra một đường chắn ngang.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuyên bố: "Đường này chỉ cho tiểu động vật nhỏ như quả đào vô thôi, ngươi nhỏ lại thì có thể vào, ngươi liệu rồi làm đi."
Tiểu Phượng Hoàng chu môi, ủ rũ cúi đầu tìm cái ghế ngồi xuống, bất đắc dĩ luyện tập thuật pháp: "Ta phải nói với ngươi, ngươi ngược đãi chim nhỏ."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất bình tĩnh: "Ta phải nói với ngươi, ngươi đùa giỡn lưu manh, khinh bạc chủ nhân."
Tu vi của Tiểu Phượng Hoàng kỳ thực đã rất cao, hôm nay không thể tự chủ biến hóa là bởi do Tinh Bàn đã cấp cho y một cỗ lực lượng khó có thể dung hợp. Y cố gắng ngồi tại chỗ nỗ lực vận khí, thế nhưng vẫn không thể biến trở lại.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nằm tại tháp thượng, nửa khép đôi mắt, nửa nghe thanh âm mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng ở bên kia niệm chú. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nói muốn ngủ nhưng nửa ngày rồi vẫn chưa ngủ được, không thể làm gì khác là mở mắt ra, nhàn nhạt chỉ điểm cho y một chút: "Dẫn khí vào Tiểu Chu Thiên (Nhâm Đốc mạch), nội khí ra hạ điền, tâm vô bàng vụ, mặc niệm thử quyết."
Tiểu Phượng Hoàng nói: "À."
Y đổi niệm chú thành mặc niệm, hết sức chuyên tâm.
Rốt cuộc bên tai Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng thanh tĩnh, hắn liếc Tiểu Phượng Hoàng một cái sau đó thư thư phục phục nằm xuống, an tường nhắm mắt đi ngủ.
Nhắm mắt một hồi lâu nhưng vẫn không ngủ được, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấy trong phòng yên tĩnh quá, nhịn không được mở mắt ra xem.
Thiếu niên kia vẫn đang mặc ngoại bào của hắn, còn đang nỗ lực vận khí, chim nhỏ của hắn quả thực còn ở trong phòng này.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhắm mắt lại lần nữa. Lần này hắn hạ quyết tâm phải đi ngủ, tuyệt đối không nhìn Tiểu Phượng Hoàng nữa.
Tham Lang và Kim sí điểu đều thuộc loại "Loa thiên đình", hắn cần phải ngủ đủ giấc, để sẵn sàng tiếp đón một trận mưa rền gió dữ sắp tới.
Nhưng mà chuyện không phải luôn theo ý mình... Một lát sau, hắn nghe được Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Vi Kiêm, ngươi đang ngủ sao?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tự nhắc bản thân không được động đậy nên cứ giả vờ ngủ say.
Hắn nghe được tiếng bước chân trần của Tiểu Phượng Hoàng trên mặt đất, từ từ đi tới gần chỗ hắn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cảm thấy có gì đó sai sai, hình như tiểu chim hư này muốn thử vượt qua ranh giới thì phải - mà kết giới hắn tiện tay vẽ này là hắn thường vẽ trên chiến trường, nếu người trực tiếp bước vào sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức, hắn nhanh chóng niệm khẩu quyết sửa lại thuộc tính của kết giới, đem nó biến thành một lá chắn mềm mại.
Tiểu Phượng Hoàng vươn tay, mò thấy một lá chắn mềm mềm trơn trượt, y thử dùng linh lực tiến vào, kết giới chỉ là bị biến dạng một chút nhưng vẫn ngăn y không được bước qua.
Tiểu Phượng Hoàng có chút uể oải, y hỏi: "Vi Kiêm, ngươi không nói cho ta biết là phải nhỏ hơn quả đào nào nha, hay là nhỏ bằng quả đào của Tây Vương Mẫu? Thế nhưng hồi lúc ta còn đi làm thuê í, ta còn gặp được quả đào lớn bằng cái cột cơ. Ngươi xem có muốn thay đổi điều kiện thoáng xíu không, chứ ta không biến thành chim nhỏ được nên không vào được, vậy không tốt tí nào cả."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong lòng cân nhắc kích cỡ của Tiểu Phượng Hoàng, hắn bị y nói vậy nên có chút do dự, nhưng hắn vẫn ráng nhịn.
Không được mở mắt. Lần thứ hai hắn tự nhủ với chính mình.
Mở mắt là thua đó!
Vậy mà con chim hư này chiêu nào cũng dám tung ra, lại còn đang lúc hình người nữa chứ, đúng là hư càng thêm hư!
Hắn tiếp tục không để ý đến Tiểu Phượng Hoàng, y ngồi chờ hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh gì liền gục đầu xuống. Tầm mắt của y rơi lên chính đôi chân trần liền rùng mình một cái, nhỏ giọng lầu bầu: "Vi Kiêm, lạnh quá."
Thể chất của Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho phép hắn không sợ lạnh cũng không sợ nóng. Vạn năm qua hắn đều như vậy, nhưng Tiểu Phượng Hoàng không phải là hắn, tu vi của Tiểu Phượng Hoàng chỉ cao hơn tiểu thần tiên chút xíu thôi, sợ lạnh là chuyện bình thường. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ luôn đứng ở lập trường của mình nên hắn quên bẵng việc này đi, hơn nữa Phù Lê Đế quân sống tại Phù Lê cung hàn tuyết vạn năm nên cũng không để chút lạnh này.
Chuyện này, hình như là... bản thân hắn có chút lo lo.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghĩ, phải mở mắt thôi.
Hắn vừa mở mắt vừa suy nghĩ xem rảnh rỗi phải chạy qua chỗ Chức Nữ bảo nàng làm cho Tiểu Phượng Hoàng vài bộ xiêm y với vài đôi giày. Thế nhưng... Tiểu Phượng Hoàng đâu mất rồi?
Trong phòng trống rỗng, tiểu chim hư này vô thanh vô tức mà biến mất ngay dưới mí mắt hắn.
Bên ngoài là băng thiên tuyết địa, so với trong phòng còn lạnh hơn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhíu mi, định đứng dậy ra ngoài tìm thì nghe thấy tiếng ho khan rất nhẹ.
Tiếng động từ bên ngoài cửa sổ truyền tới.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhanh chóng nằm xuống, tiếp tục giả vờ nhắm mắt ngủ.
Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài đi một vòng, tìm được khung cửa sổ trước kia y chui ra - cái lỗ được sửa lại vẫn tròn trịa như vẽ. Y lặng lẽ vươn tay, chọt cho cái then cửa lỏng ra, sau đó kẽo kẹt đẩy cửa sổ, bò vào trong.
Cửa sổ và tháp của Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở cùng một phía, Tiểu Phượng Hoàng hoàn mỹ tránh khỏi kết giới của Tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghe thanh âm liền biết tiểu chim ú nhà hắn lọt vào rồi. Giường trầm xuống, một khối băng hình người lạnh lẽo chui vào, trực tiếp rúc vào trong ngực hắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn không nhúc nhích, hắn cảm giác được hàn khí trên người Tiểu Phượng Hoàng, cảm thấy Tiểu Phượng Hoàng còn run vài cái, thư thư phục phục vùi vào ngực hắn, còn ôm lấy cánh tay của hắn sưởi ấm.
"Ta cũng mệt mỏi lắm, Vi Kiêm." Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng thầm thì, rất nhanh liền ngủ mất.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hé mí mắt nhìn y, chỉ thấy cảnh tượng đêm qua lại một lần nữa tái diễn, hắn trái phải vô pháp làm gì, chỉ có thể đem tiểu hài tử trước mắt này ôm vào ngực. Hắn sờ sờ trán Tiểu Phượng Hoàng, không nóng nhưng có chút lạnh, Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dùng đầu ngón tay đặt trước huyệt Thiên Trung, vận chuyển vào một luồng khí ấm áp cho y, sau đó mở năm ngón tay theo sống lưng Tiểu Phượng Hoàng dịch xuống ôm lấy eo y.
Trước mắt là thụy dung an tĩnh của Tiểu Phượng Hoàng, hoàn toàn bất động.
Hắn dự cảm rằng mình sẽ bị giày vò trong một khoảng thời gian rất dài.
Người xưa có chữ "giày vò" hay thật, thà cho hắn một tia thống khoái đi, cứ thích chơi trò nước ấm nấu ếch từ từ khắc vào tim hắn. Cố gắng thì còn có thể gặp lại tiểu chim ú tuyết trắng tròn vo thích kêu chϊếp chϊếp cả ngày, lại còn dùng đôi mắt đậu đen nhìn hắn cũng không biết gấp gáp chuyện gì.
Có thật là mệt mỏi không, hả?
Hết chương 22
P/s: xì poi, chương sau có H, hihihi! >w<