Chương 7: Ngày Thứ Năm ( Hai )
Edit: Fuly. Vân Thường bị hắn chọc cười, cúi người xuống mò mẫm nắm được tay Lục Diệp muốn kéo hắn dậy, mặt nền ở phòng bếp đều lót bằng gạch, rất lạnh: “Chúng ta đã kết hôn rồi, không giống với bọn họ, không cần phải cầu hôn nữa.”
Lục Diệp thuận thế cầm tay của cô, cau mày suy nghĩ một chút, chợt sáng tỏ: Đúng vậy, bọn họ đã kết hôn rồi, chẳng những kết hôn, ngay cả chuyện “gì kia” cũng làm rất nhiều lần rồi !
Trên tay hắn dùng lực, ở trong tiếng kinh hô của Vân Thường kéo cô vào trong lòng ôm thật chặt, mái tóc được cắt ngắn cọ tới cọ lui trước ngực Vân Thường, khiến mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.
“Lục Diệp, anh mau dậy đi, tối nay không muốn ăn cơm sao?”
“Không ăn!” Lục Diệp dùng sức hôn một cái lên mặt Vân Thường, bẹt bẹt miệng “Cho anh hôn một cái!”
Lục Diệp làm lính từ khi còn là thiếu niên, mãi cho đến tuổi lập gia đình, cuộc sống vẫn luôn gò bó đơn điệu, rượu, thuốc lá không dính, mặc dù tửu lượng cũng không tệ lắm, nhưng là tối nay bị chuốc quá nhiều, hắn say thật, hơn nữa say đến rối tinh rối mù, chính mình đang làm cái gì cũng không biết.
Động tác hoàn toàn là theo bản năng, ngay cả phần tử tà ác bị đặt tại đáy lòng không biết bao nhiêu năm cũng toàn bộ phóng thích ra ngoài.
Trong quân đội, cuộc sống rất nhàm chán, Lục Diệp hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng ngay cả mấy lời nói tục đàn ông thường giắt ở khóe miệng cũng chưa từng nói qua. Thật ra thì dù là quân nhân cũng sẽ nhạo báng lẫn nhau, nhưng Lục Diệp lại không như vậy, từ nhỏ hắn đã phải nhận sự giáo dục “thiết huyết” của Lục Thượng tướng và bị hun đúc bởi lễ nghi của Lục phu nhân, nên trong xương đã có sẵn sự cứng cỏi nhanh nhẹn của quân nhân cùng khí chất lạnh lùng tao nhã.
Hơn nữa vừa vào quân đội đã đạt được thành tích nổi trội, có rất ít người dám nói loại đề tài này trước mặt hắn. Dần dà, trên căn bản Lục Diệp đã cách biệt với những chuyện như vậy.
Hiện tại, hắn ngồi dưới đất, trong ngực ôm thân thể mềm mại của Vân Thường, mượn rượu hồ đồ, nhịn thật lâu mới vất vả nói ra được một câu “Cho anh hôn một cái”. Đây đã là cực hạn Lục Diệp có thể làm đến.
Mặt của Vân Thường nóng đến nỗi cũng có thể luộc được trứng gà luôn rồi, trong lòng kêu khổ liên tiếp, không trách được khi còn sống mẹ của cô nói cho cô biết, về sau lập gia đình nhất định không thể gả cho một tên “tửu quỷ”, không ngờ một người bình thường nghiêm túc như Lục Diệp, uống say liền giống như là biến thành một người khác, vừa cợt nhã lại vừa phiền phức, còn. . . . . . còn có chút đáng yêu.
Thịt bê trong nồi tản ra mùi thơm nồng đậm, Vân Thường đoán chừng đã nấu đến nát luôn rồi, may mà cô cho nhiều nước, nếu không thật sẽ cháy luôn cái nồi.
“Lục Diệp.” Vân Thường bắt lấy cái tay không thành thật của hắn, đè xuống không cho hắn động: “Đứng lên được không, trên đất lạnh, em lạnh.”
Những lời này có tác dụng hơn nhiều so với cái khác, Lục Thiếu tá đang say xỉn bỗng như lập tức tỉnh táo lại, đỡ cửa phòng bếp kéo Vân Thường lên, duỗi tay ra bắt đầu cởi nút áo quân phục của mình, trong miệng lẩm bẩm nói: “Quần áo. . . . . . quần áo cho em mặc. . . . . .”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại giống như một chậu nước nóng, trong khoảnh khắc bao vây lấy trái tim đang lạnh lẽo của Vân Thường, khiến cả người cô nóng dần lên.
Cô mò mẫm kéo qua một cái ghế từ bên cạnh thả xuống trước mặt Lục Diệp: “Lục Diệp, anh đừng quấy rối nữa, ngồi ở đây đi, em đi nấu cho anh bát canh giải rượu, nếu không sáng mai sẽ nhức đầu.”
Lục Diệp suy nghĩ một chút, vất vả lắm mới tiêu hóa được một chuỗi lời nói dài như vậy của cô, gật đầu một cái, rất nghe lời ngồi xuống, nhưng tay vẫn không buông ra: “Được.”
Vân Thường vừa định rút tay mình về, chỉ nghe thấy Lục Diệp nói: “Em hôn, hôn anh một cái, nếu không. . . . . . nếu không không cho đi!”
Lục Thiếu tá nói chuyện luôn luôn giữ lời, nói không cho đi thì sẽ không cho đi! Vân Thường không biết là sốt ruột hay là thẹn thùng, gương mặt trắng noãn càng ửng hồng, giống như là một quả táo chín đỏ ngon miệng, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy khát nước.
Lục Thiếu tá không biết xấu hổ nuốt vài hớp nước miếng, vô lại cầm chặt lấy tay người ta không thả, bắt người ta phải hôn hắn.
Vân Thường bất đắc dĩ, chỉ có thể bước từng bước nhỏ đi tới phía trước, cúi người xuống dẩu môi lên ——
Ah? Không có đυ.ng phải cánh môi mềm mại như trong tưởng tượng, sao lại cứng như vậy?
Lục Thiếu tá sờ sờ sống mũi, răng nhỏ của Vân Thường đập vào sống mũi của hắn, không đau, nhưng hơi ngứa một chút, hắn đưa tay vòng chắc chiếc cổ của Vân Thường, nặng nề hôn một cái lên môi cô, liếʍ liếʍ môi, vung tay lên, giống như là xuống lệnh đặc xá vậy: “Đi đi!”
Vân Thường không an tâm về Lục Diệp, lúc nấu canh có chút không yên lòng, cho củ cải trắng nhiều hơn một nửa. Nấu canh xong, Vân Thường tìm một cái chén kiểu lớn, cẩn thận để lên bàn, lại lấy ra thêm một cái muỗng, lúc này mới kêu Lục Diệp: “Lục Diệp, tới ăn canh.”
Lục Diệp lảo đảo đi tới trước bàn ngồi xuống, làm thế nào cũng không chịu tự mình uống…, cuối cùng buộc Vân Thường ký kết các loại điều ước bất bình đẳng, cộng thêm cắt đất đền tiền bồi thường, lúc này mới chịu uống canh.
Tài nấu nướng của Vân Thường rất tốt, dù là canh giải rượu cũng thơm nức xông vào mũi, bên trong là thịt bò chưng cách thủy mềm xốp, nấm hương cũng trơn mềm ngon miệng, Lục Diệp thiếu chút nữa liếʍ luôn cả cái chén.
Thịt bê buổi tối cũng hầm cách thủy, ăn cùng với cơm tẻ rất thơm. Lục Diệp ăn một chén cơm to, lúc này mới buông bát xuống.
Thật ra thì nếu theo sức ăn bình thường của hắn, Lục Diệp có thể ăn ba chén, chỉ là hôm nay uống nhiều rượu lắm rồi, bụng thật sự là chứa không nổi nữa.
Cuối cùng cũng cho người say rượu ăn cơm xong, nhưng lúc ngủ Vân Thường lại lâm vào một khó khăn nữa, khắp người Lục Diệp toàn mùi rượu, nhất định phải tắm, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, căn bản không có cách nào tự tắm. Vậy phải làm sao bây giờ?
Không biết có phải bởi vì ở chung một chỗ lâu rồi hay không, lúc này hai người lại ăn ý cực kỳ. Lục Diệp cởi hết y phục ở trong phòng bếp, kéo Vân Thường đi đến phòng tắm, ồn ào đòi Vân Thường phải tắm cùng hắn.
Vân Thường dĩ nhiên không thể cùng tắm với hắn, nhưng lại sợ một mình hắn lại xảy ra chuyện, chỉ có thể đi theo hắn vào phòng tắm, dù sao mắt của cô cũng không nhìn thấy.
Nhưng cô lại đánh giá thấp trình độ điên cuồng sau khi say rượu của Lục Diệp. Vân Thường chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh, một giây kế tiếp toàn bộ quần áo trên người mình đã bị cởi xuống, hơi thở mang theo mùi rượu của Lục Diệp phun ra ở trên cô: “Vân Thường, cùng nhau, cùng nhau tắm.”
Vân Thường kinh hoảng muốn tránh, nhưng mắt không nhìn thấy, động tác của Lục Diệp lại nhanh nhẹn, vừa bước ra hai bước, liền bị người ta ôm lại ném vào trong bồn tắm: “Lục Diệp, anh…anh buông em ra!”
Cô giống như con cá uốn qua uốn lại ở trong ngực Lục Diệp, làn da nhẵn nhụi trơn mềm dính nước lại càng thêm mềm mại, trơn mượt cọ ở trên ngực cứng rắn của Lục Diệp, dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ của hắn.
Hô hấp bên tai đột nhiên nặng nề hơn, Vân Thường an vị ở trên đùi Lục Diệp, nên rất dễ dàng liền đoán được sự tình mà kế tiếp Lục Diệp muốn làm.
Cô xấu hổ hận không thể tông cửa xông ra, loại chuyện như vậy sao lại, sao lại có thể làm ở phòng tắm chứ? Không đúng, trên giường cũng không được, bọn họ đã liên tục mấy ngày. . . . . . mấy ngày chưa từng nghĩ ngơi.
Lục Diệp không nghĩ nhiều như vậy, cho tới bây giờ hắn đều là người đã muốn thì liền làm, huống chi hiện tại còn uống rượu, đầu căn bản không tỉnh táo, nên lại càng thêm tệ hại hơn. Đôi môi nóng bỏng ở trên cổ Vân Thường tới tới lui lui mυ'ŧ vào, tay cũng không an phận trêu chọc đủ loại trên người cô.
Cuối cùng còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát lôi tay Vân Thường tay chạm vào thứ đang đứng thẳng kêu gào đòi giải thoát của hắn.
Lục Thiếu tá mới vừa khai trai, lại đang tân hôn, cảm thấy chuyện này là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới, hận không thể thời thời khắc khắc đè Vân Thường ở trên giường, đáng tiếc hắn luôn luôn khó chịu lại kỳ cục, lo lắng nhiều lần thân thể Vân Thường sẽ không chịu nổi, chỉ có thể mỗi ngày đều mong đợi đêm xuống.
Sau khi say rượu, mặc dù đầu óc nhớ tư vị tiêu hồn này, nhưng thân thể lại phản ứng chậm hơn nửa nhịp, nên chỉ nắm tay Vân Thường muốn Vân Thường “làm” cho hắn, lại quên mất những bước chân chính phải làm.
Vân Thường giãy giụa nhưng không thể tránh thoát, chỉ đành phải cắn răng chịu đựng từng luồng nhiệt lưu đang bốc lên từ trong thân thể, giúp hắn giải tỏa du͙© vọиɠ.
Lục Thiếu tá năng lực kinh người, chỗ đó cũng rất to, cánh tay Vân Thường hoạt động lâu nên rất mệt mỏi, gần như không nâng lên nổi nữa, Lục Thiếu tá rốt cuộc mở lòng từ bi, “giao phó” vào trong tay Vân Thường.
Thời gian tắm lần này thật có chút lâu, đợi đến khi vất vả lau khô người Lục Diệp rồi đặt lại lên giường, Vân Thường đã mệt mỏi thở hồng hộc, đầu sỏ gây nên lại thoải mái nằm ở trên giường, mờ mịt trợn tròn mắt nhìn Vân Thường, “Vân Thường. . . . . .”
“Hả? Chuyện gì?” Vân Thường mò mẫm cài cho xong nút áo cúi cùng trên bộ đồ ngủ, đầu cũng không ngẩng lên.
“Vân Thường. . . . . .”
“Ừ, ở đây, sao vậy?”
“Vân Thường. . . . . .” Lục Thiếu tá uống rượu uống đến ngốc, nhưng cũng biết ý vị gọi tên Vân Thường. Cũng may Vân Thường rất kiên nhẫn, hắn gọi một câu liền đáp một câu, không ngại phiền chút nào.
Giọng nói của Lục Diệp rất êm tai, trầm thấp từ tính, sau khi uống rượu hơi khàn khàn, lại càng thêm mấy phần say lòng người, giống như là một cỗ hương rượu hỗn tạp nồng đậm, chỉ cần khẽ ngửi thấy, cũng sẽ say. Vân Thường nghe âm thanh của hắn, không khỏi cảm thấy an tâm.
Tóc Lục Diệp đã được Vân Thường lau gần khô, nhưng tóc của Vân Thường vẫn còn ướt nhẹp nhỏ nước, lúc ở phòng tắm cô đã định hong khô, nhưng Lục Diệp không cho, cô chỉ có thể vắt khăn lông trên đầu cùng hắn trở về phòng ngủ.
Lục Diệp say mềm người, không nhịn được lập tức ngủ thϊếp đi, Vân Thường nghiêng tai nghe hô hấp từ từ vững vàng của hắn thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông phá phách này cuối cùng cũng đã ngủ thϊếp đi.
Cảm thấy tóc gần khô rồi, Vân Thường để khăn lông xuống chuẩn bị ngủ, chợt nhớ ra cái gì đó lại bò xuống giường, đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng gà đặt vào trong nổi luộc lên, ưmh. . . . . . Vừa rồi lúc ở phòng bếp, Lục Diệp bị ngã, nói không chừng trên người còn có vết bầm, nấu mấy quả trứng gà lan người tiêu bầm giúp hắn. Dù là không có bị bầm tím, cũng có thể để buổi tối thức dậy thì ăn khuya.
Tối nay Lục Diệp thật đúng là dày vò người, chưa ăn được mấy ngụm cơm, nói không chừng khuya tỉnh lại sẽ đói. Vân Thường vừa nghĩ vừa luộc trứng, chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn chờ trứng chín, tắt bếp, để lên bàn rồi mới vào phòng ngủ.
Chờ Lục Diệp tỉnh tự nhiên sẽ thấy, Vân Thường ngáp một cái, sờ sờ Lục Diệp bên kia, cảm thấy hắn đã đắp chăn xong, rồi mới nằm xuống một bên ngủ.
Phục vụ “tửu quỷ” thật là mệt mỏi! Vân Thường nghĩ, về sau tuyệt đối không thể để cho Lục Diệp ra ngoài uống rượu nữa!