Chương 3: Ngày Thứ Hai ( Hai )
Edit: Fuly. Mắt Vân Thường không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa đang giằng co ở trên thân thể cô, nóng bỏng kinh người.
Rốt cuộc, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi, dù có trải qua nhiều chuyện, trấn định hơn đi nữa, vào lúc này cũng không chịu nổi, gò má của Vân Thường đỏ bừng, đôi tay cuống quít che ngực ngồi xổm xuống, thanh âm khe khẽ mang theo chút van xin: “Tôi không sao, anh. . . . . . anh đi ra ngoài trước đi. . . . . .”
Trong phòng tắm sương trắng lượn lờ, da thịt trắng noãn của cô không biết là bị khí nóng truyền nhiễm hay là do thẹn thùng, phiếm chút phấn hồng, một giọt nước trong suốt trượt xuống theo bả vai mượt mà, trong giây lát liền biến mất dưới cánh tay đẹp mắt trắng nõn.
Bộ ngực đang được nửa chặn, nửa che kia, vừa rồi hắn đã nhìn rõ toàn bộ, trắng nõn đầy đặn, hình dáng mỹ lệ, ngạo nghễ ưỡn lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, không biết đưa tay nắm lấy sẽ là cảm giác gì. . . . . .
Trong đầu Lục Diệp rối loạn, căn bản không nghe được lời của Vân Thường.
Nói ra cũng thật buồn cười, hắn sống 32 năm, gần như chưa bao giờ nổi phản ứng với phái nữ, dĩ nhiên, đàn ông cũng không thể có. Ngay cả mộng xuân của thuở thiếu niên cũng chỉ là một mảnh mơ hồ.
Hắn giống như trời sinh không có hứng thú với chuyện như vậy, trong quân đội cũng có rất nhiều anh em bởi vì phải chia lìa với vợ mà tức giận bất bình, thế nhưng đối với việc này hắn lại không có chút cảm giác nào, du͙© vọиɠ gì đó, chỉ cần hít đất mấy trăm cái liền tiêu tán đi, đến cả tự giải tỏa cũng không cần.
Vậy mà hôm nay, dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị gì thế này, phong cảnh đẹp đẽ hắn chưa từng xem qua lại lấy tư thế “sét đánh không kịp bưng tai” cường ngạnh xâm nhập vào đầu óc của hắn.
Chỉ liếc mắt một cái, liền khiến cho hắn luân hãm thật sâu vào trong đó, khó có thể tự kềm chế.
Trên người nóng đến đáng sợ, không ngừng có từng nguồn nhiệt lưu hội tụ xuống bụng dưới, áo thun bó sát người căn bản không giấu được hình dáng xinh đẹp này, hằn rõ lên cơ bụng sáu múi.
Nhịp tim “bùm bùm” càng lúc càng nhanh, trong l*иg ngực giống như đang có một cái trống trận, không ngừng nổ vang, rung động. Từng mạch máu sôi trào, la hét, nóng lòng muốn tìm một cái gì đó để phát tiết ra, nhưng lại không có biện pháp.
Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề, cảnh đẹp vừa rồi cùng hình ảnh Vân Thường ngồi chồm hổm trên mặt đất co rúm lại thành một khối hiện tại, không ngừng thay nhau chớp động ở trong đầu hắn.
Lục Diệp không kiềm hãm được đi về phía trước mấy bước, cách rất gần, liền nhìn thấy càng rõ ràng hơn, lúc này đến cả lỗ tai Vân Thường cũng đã đỏ rực, khả ái đến mức khiến cho người ta muốn hung hăng khi dễ.
Vân Thường nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng vừa sợ vừa khẩn trương, cô sớm biết sẽ có một ngày như thế, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy, lại đột nhiên như vậy.
Cũng đúng, người nào kết hôn mà có thể không làm loại chuyện đó? Lúc mắt của cô có thể nhìn thấy, ở trên mạng cũng đã từng xem qua rất nhiều tin tức về phương diện này, biết chuyện như vậy là nhịn không được. Huống chi cô vốn không có lập trường gì để phản đối.
Mặc dù Vân Thường dịu dàng, nhưng tính tình lại không nhu nhược, thậm chí trong xương còn có thêm một loại lạnh bạc. Nhưng hôm nay, tình huống quả thật không giống nhau. Lục Diệp là quân nhân, qua 40 ngày này sẽ phải trở về quân đội, nếu như cô cự tuyệt, vậy đối với Lục Diệp thật không công bằng. . . . . .
Lục Diệp cũng không nghĩ nhiều như vậy, trước giờ hắn đều là một người đã muốn gì liền làm đó, điển hình của hành động theo cảm tính, vào giờ phút này, du͙© vọиɠ trong quần đã hoàn toàn thức tỉnh, lại vướng phải trói buộc, càng thêm căng đau, hắn nghĩ phải giải quyết, muốn buông thả, không phải là Vân Thường thì không thể!
Ôm ngang Vân Thường đang xích͙ ɭõa lên, Lục Diệp nhẹ nhàng hôn xuống vành tai trắng nõn đầy đặn, hô hấp nóng bỏng phun ở bên tai của cô: “Có thể không?”
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng Vân Thường lại hiểu ý tứ của hắn. Chỉ là cô không hiểu tại sao người này còn muốn hỏi ý kiến của cô, thật ra thì, chỉ cần hắn muốn làm, cô căn bản là không có cách nào phản kháng.
Thời gian cô suy nghĩ có chút dài, ánh mắt Lục Diệp cũng càng ngày càng trầm xuống. Hắn luôn luôn kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không bức bách người khác làm việc họ không muốn, dù là hiện tại tên đã lắp vào cung cũng giống vậy, chỉ cần Vân Thường nói không, hắn bảo đảm không nói hai lời sẽ để cô xuống!
Hắn sẽ không cảm thấy oán giận gì Vân Thường, đại khái cũng là người bị buộc kết hôn, nên hắn biết cảm thụ trong lòng cô. Hắn không ghét Vân Thường, thậm chí có một chút thưởng thức cô, nhưng không biết suy nghĩ của Vân Thường về hắn thế nào. Con ngươi đen láy, sắc bén của Lục Diệp khóa chặt lấy mặt của Vân Thường, giống như không muốn buông tha bất cứ cảm xúc nào dù là nhỏ nhặt nhất của cô.
“Anh nhẹ một chút.” Vân Thường vùi đầu vào trước ngực hắn, thanh âm bé như mũi kêu, Lục Diệp lại nhạy cảm nghe được. Trong lòng nhất thời trào ra một cảm giác vui mừng khôn xiết, trìu mến cúi đầu hôn một cái lên môi Vân Thường, kéo khăn tắm qua bọc cô lại đưa đến giường: “Chờ tôi trở lại.”
Lục Diệp nhanh chóng tắm xong, hơi nước ấm nóng khiến dục hỏa tích tụ hơn 30 năm trong thân thể toàn bộ bộc phát ra ngoài, thân dưới đứng thẳng, trướng đau, Lục Diệp đưa tay đẩy đẩy vài cái, nhịn không được nữa lau sạch thân thể, để cả người xích͙ ɭõa đi vào phòng ngủ.
Mặc dù chưa làm qua chuyện này, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã gặp heo chạy, đại khái vẫn biết các bước của nó. Lục Diệp có chút vụng về hôn môi Vân Thường, lưỡi dày lật khuấy trong miệng Vân Thường, cuốn lấy cái lưỡi của cô “chậc chậc” mυ'ŧ vào, giống như là đang thưởng thức tư vị của cô vậy.
Nước miếng không kịp nuốt theo cằm Vân Thường trượt đến chiếc cổ thon dài của cô, tạo thành những vầng sáng da^ʍ mị, Lục Diệp nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, càng ra sức hôn cô, giống như muốn từ trong miệng cô hút lấy nguồn nước cần thiết cho sinh mạng.
Vân Thường theo không kịp tiết tấu của hắn, chỉ có thể bị hắn đè ở phía dưới hôn. Mặc dù kỹ thuật hôn của Lục Diệp không tốt, nhưng lại mang theo một mùi vị khiến người ta an tâm, Vân Thường bị hắn hôn đến mức ngực cũng có chút đau, đối với chuyện sắp phát sinh cũng không còn thấy quá sợ nữa.
Môi Lục Diệp trượt một đường theo dấu vết trên người cô, từ chiếc cằm trắng nõn đến chiếc cổ thon dài, rồi đến xương quai xanh tinh xảo, đỉnh hoa màu hồng nhạt, cuối cùng dứt khoát ngậm lấy nhũ hoa của cô vào trong miệng dùng răng lôi kéo, mυ'ŧ vào. Tay còn phối hợp nhẹ nhàng xoa ngực cô.
Hắn quả thật nhịn có chút khổ sở, nhưng không muốn cô bị thương, chỉ có thể chọn khơi dậy dụng vọng của cô trước.
Cả người Vân Thường run rẩy từng trận, không nhịn được nhỏ giọng thân ngâm ra tiếng. Cảm giác này không khỏi cũng quá tốt, tê tê dại dại, còn mang theo một cỗ hơi nóng xông thẳng bụng.
Tiếng thân ngâm của cô càng khích lệ Lục Diệp, hắn có chút dương dương tự đắc, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cũng không có làm mình xấu mặt. Vừa nghĩ, động tác trên tay cũng không dừng lại. Một tay vuốt ve bên hông cùng bộ ngực của Vân Thường, một tay khác cũng không kịp chờ đợi dò xuống dưới.
Đã rất ướt, Lục Diệp nhìn ngón tay sáng bóng, hận không thể lập tức vọt vào thân thể của cô hung hăng khuấy đảo, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.
Một ngón tay từ từ chen vào, Vân Thường có chút không thoải mái giật giật, chân mày cũng cau lại.
“Buông lỏng, chân mở ra chút nữa, quá chặt.” đầu Lục Diệp đã đầy mồ hôi, ngón giữa bị thịt non mềm mại bao lấy chặt chẽ, giống như là tơ gấm thượng hạng, vừa trơn vừa mịn. Thật sự là rât vất vả, lúc này Lục Diệp thế nhưng mơ hồ nghĩ đến, quân đội luôn luôn chú trọng sự nhẫn nại trong khi huấn luyện, chẳng lẽ là vì cái này?
Mặt Vân Thường đỏ bừng, mắt của cô không nhìn thấy, cảm giác lại cực kỳ nhạy cảm. Ngón tay của người kia to dài có lực, ở trong thân thể của mình rút ra chen vào, khai thác từng chi tiết nhỏ, sự dừng lại nhỏ nhất cô cũng có thể cảm thấy. . . . . . Điều này thật sự là quá xấu hổ.
Nhưng. . . . . . Phải phối hợp với hắn! Vân Thường cắn môi, từ từ mở chân ra. Lục Diệp cúi đầu cho cô một cái hôn y như phần thưởng, ngón tay cũng không quên làm vận động khuếch trương.
Quá trình khuếch trương vừa ngọt ngào lại vừa mệt nhọc, cũng may Vân Thường rất phối hợp, thời điểm có thể đưa vào ba ngón tay, Lục Diệp thật sự là nhịn không được nữa, hắn thậm chí hoài nghi nếu không làm, cái kia dưới người mình sẽ phải phế bỏ!
“Lần đầu tiên đúng không?” Lục Diệp biết rõ còn hỏi.
Vân Thường không lên tiếng, lại gian nan gật đầu một cái.
“Kiên nhẫn một chút.” Lục Diệp ở trên người cô hôn lung tung mấy cái, kéo chân của cô ra chợt cắm vào.
“Đau. . . . . .”Đau đớn như tê liệt khiến Vân Thường nhịn không được kêu thành tiếng, nước mắt theo khóe mi chảy xuống mái tóc, sắc mặt của cô cũng có chút trắng bệch, con ngươi luôn mang theo nụ cười cũng tràn đầy khổ sở. Ngón tay nắm chặt cánh tay Lục Diệp, nhỏ giọng khóc nức nở: “Đau. . . . . . Đau quá. . . . . .”
Lục Diệp cũng đau, cô quá chặt, cô đè ép hắn vừa đau vừa căng, lại không khỏi sảng khoái, mỗi lỗ chân lông trên người cũng như được nở ra, khí cụ thô lớn ở trong cơ thể cô nhảy lên mấy cái, thiếu chút nữa bắn ra ngoài. Cũng may Lục Diệp kịp thời nhịn được, nếu không thì thật mất mặt.
“Cố chịu một chút.” Lục Diệp hôn lên nước mắt trên mặt cô, vuốt ve da thịt bóng loáng trắng nõn: “Anh xin lỗi.”
Vân Thường vội vàng thở hổn hển mấy cái, cô không nhìn thấy Lục Diệp, nhưng nghe thanh âm cũng biết vào giờ phút này hắn tất nhiên cũng có chút áy náy. Vân Thường men theo cánh tay của hắn mò tới cơ bụng căng đầy, gian nan mở miệng nói: “Không có, không có việc gì. . . . . .”
Thật ra thì cô rất đau, nhưng sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này, không bằng đau một lần luôn cho xong chuyện.
Mặc dù Vân Thường nói như vậy, nhưng Lục Diệp cũng không dám hành động tùy tiện. Chỉ là thẳng lưng, ở trong cơ thể cô rút ra một biên độ nhỏ, cho đến khi nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt cô biến mất, thay vào đó là dung nhan đỏ ửng vì tìиɧ ɖu͙©, lúc này mới buông lỏng tay chân, hơi tăng nhanh động tác.
Có những người dù cả đời cùng nhau “làm yêu” cũng không có cao triều, nhưng là có vài người lần đầu tiên nhập môn, liền có thể lập tức làm cho đối phương thoải mái. Sự phù hợp của thân thể là công cụ cần thiết để duy trì hôn nhân, Lục Diệp không nghĩ tới, lần đầu tiên “làm yêu” của hắn và Vân Thường thế nhưng lại hoàn mỹ như thế.
“Ư… a. . . . . .” Vân Thường ôm thắt lưng tinh tráng của Lục Diệp, giống như một cánh bèo trên mặt nước, đung đưa thân thể theo động tác của Lục Diệp, hình dáng xinh đẹp, mắt hạnh khẽ híp lại, không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng rên ngọt ngấy.
“Còn đau không?” Thanh lâm Lục Diệp pha lẫn trong tiếng động chen vào rút ra có vẻ cực kỳ da^ʍ mị, lại có cảm giác khác thường.
Vân Thường lắc đầu một cái, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng phát ra cũng chỉ là những tiếng rên khẽ. Động tác của Lục Diệp nhất thời nhanh hơn, sức lực dùng không hết trên người giống như là đang phát tiết hết vào Vân Thường vậy.
Cảm giác này quá mức sảng khoái, quả thật muốn cả đời cũng đắm chìm ở trong đó. Dư âm cao triều kéo dài đến mười mấy giây, sau khi buông thả, Lục Diệp cúi đầu ôn nhu hôn Vân Thường, một chút không thích cuối cùng đối với cuộc hôn nhân này cũng biến mất hầu như không còn.