Tà Long Tôn Muốn Cướp Phi Tử Của Hoàng Thượng

Chương 43: Nhớ Lại Chuyện Xưa Ở Tà Long Tự. ( 4 )

Từ sau khi nghe được câu nói của Phượng Khuyết, những người kia liền đem tin tức này lan rộng ra ngoài, làm cho toàn kinh thành chấn động, khi Lâm Kiến Thành nghe được tin này, trong lòng hối hận không thôi, Tà Long Tôn nếu thật sự là thần, vậy lúc hắn phái người đến Tà Long Tự không phải là đã xúc phạm tới thần sao, nếu vậy thì ngôi vị này của hắn chẳng phải sẽ… Không không, chuyện vẫn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, hắn chỉ cần làm cho Tà Long Tự quy về dưới trướng của hắn, như vậy, hắn chẳng phải sẽ có thiên hạ? Nghĩ vậy, Lâm Kiến Thành liền vui vẻ, lập tức sai người mang những bảo vật trân quý đến Tà Long Tự.

Còn người dân khi nghe được tin thần thánh sẽ đến Vân Quốc thì ngày ngày, dù là sớm hay tối, mọi người đều sẽ ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ mong có thể thấy được thần thánh. Cứ như thế một tháng đã trôi qua, ngoài bầu trời trong xanh, lâu lâu đổ mưa thì không thấy hiện tượng lạ gì khác, mọi người tức giận nghĩ là người trong Tà Long Tự chỉ là bịa chuyện thôi, chứ trên đời này làm sao có thể có thần thánh mà xuất hiện? Không chừng Tà Long Tôn gì đó cũng là bịa đặt để lừa bọn họ mà thôi.

Thế là một đám dân chúng lại một lần nữa kéo đàn kéo đống đến dưới chân núi Tà Long Tự, sỉ nhục đòi phải dở tự, đấp nát tượng rồng, lần này người kéo đến so với lần trước còn đông hơn, lời nói ra cũng độc mồm độc miệng hơn.

Mấy tiểu hòa thượng lần trước đang ngốc trong phòng tu luyện, nghe được những lời phỉ báng thậm tệ kia, liền tức giận, đứng bật dậy, đi ra khỏi phòng, đến chính điện gặp trụ trì.

Trong chính điện, một lão giả đầu trọc, trên đầu còn có chín cái chấm tròn màu trắng, thân mặc tăng bào đỏ với những sọc viền vàng, hai tay chắp lại, đôi mắt vẫn đang nhắm hoàn toàn không bị những tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng, ngồi kiểu thiền, hướng về một bức tượng rồng thân dài, có màu đỏ huyết, với đôi cánh váng lửa trên lưng, mặc dù chỉ là bức tượng, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ được sự kiêu ngạo và uy áp mạnh mẽ từ nó phát ra.

" Trụ trì, người không thể cứ mặc kệ để bọn họ điện hạ được. " Một tiểu hòa thượng khoảng chừng mười tuổi từ ngoài chạy vào, ngay cả hành lễ vẫn chưa kịp làm đã bất mãn nhìn trụ trì Tà Long Tự, hơi lớn tiếng nói.

Trụ trì Tà Long Tự vẫn giữ nguyên tư thế, không mở mắt, nói: " Trường Linh, ngươi có biết vì sao tốc độ tu luyện mãi trì trệ? "

Trường Linh gãi gãi cái đầu trọc của mình, nói: " Con không biết, mong trụ trì chỉ dạy. "

Trụ trì Tà Long Tự nói: " Ngươi quá dễ bị bên ngoài ảnh hưởng, tâm không tịnh, không thể tu luyện. "

Trường Linh gật gật đầu, chắp tay, hơi cúi người: " Lời của trụ trì con xin ghi nhớ, con sẽ cố sửa đổi bản thân. "

Trụ trì Tà Long Tự vừa lòng gật đầu, lại nhớ tới chuyện gì, hai mắt đang nhắm, bổng mở ra, đứng dậy, đi tới trước mặt Trường Linh, nói: " Ngươi theo ta xuống núi, ra ngoài trấn an những người kia, đừng để bọn họ làm ồn đến điện hạ đang nghỉ ngơi, nếu ngài ấy mà nổi giận thì… " Nói tới đây, trụ trì Tà Long Tự bất đắc dĩ lăc đầu, cất bước ra ngoài.

Trương Linh nghĩ đến việc Tà Long Tôn nổi giận, thì thân mình khẽ run, cũng nhanh chân chạy theo.

Dưới chân núi, trước cổng chính của Tà Long Tự, đám người đông nghịt, vẫn đang không ngừng lớn mồm lớn miệng ồn ào mà chửi rủa.

" Hừ, Tà Long Tôn cái gì? Thần thánh cái gì? Tất cả đều là bịa đặt. "

" Các người ra đây, đừng trốn nữa, hừ, chỉ là một lũ lừa người. "

" Tà Long Tôn cái con mẹ nó, hừ, có giỏi thì kêu Tà Long của các người ra đây chùi giày cho lão tử, hahaha. "

" Nhìn kìa, nhìn kìa, có người ra kìa… "

Có người chỉ tay về phía cửa tự, trước cổng lớn uy nghi của tự, trụ trì, Trường Linh cùng mấy vị tiểu hòa thượng khác đang từ trong đi ra.

" Mấy vị thí chủ xin bớt giận, có gì từ từ rồi nói. " Trụ trì thanh âm cao lên nói.

" A, cuối cùng đám chuột này cũng chịu chui ra khỏi hang. " Một đái hán đứng trong đám đông kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói

" Đúng rồi, ta thấy đám hòa thượng này chỉ là giả, muốn lừa người mà thôi. " Có người phụ họa nói.

Đám đông lại bắt đầu ồn ào hơn nữa, nhất thời Trường Linh cùng mấy vị tiểu hòa thượng đều đen mặt, trụ trì vẫn bình tĩnh vẻ mặt không biến đổi, nói: " Xin các thí chủ hãy giữ yên lặng, đây dù sao cũng là cửa chùa… "

Trụ trì Tà Long Tự còn chưa nói xong, liền bị đám dân chúng la lối cắt ngang.

" Chùa? Ta thấy nơi này là địa bàn của đám ăn mày thì hơn, hahaha. "

" Hừ, ta thấy các người chẳng khác nào mấy tên ăn mày đầu đường xó chợ, tới đây lừa người ăn cướp mà thôi. "

" Tà Long Tôn vẫn đang nghỉ ngơi ở trong tự, mong các thí chủ hãy giữ yên lặng, có gì từ từ hẵng nói, nếu các vị lớn tiếng làm kinh động đến thánh linh, khiến ngài ấy nổi giận, bần tăng e sẽ không tốt. " Trụ trì như cũ, không nhanh không chậm nói.

" Hừ, lại là Tà Long Tôn, các ngươi tưởng là ta sẽ sợ chắc, hừ, chỉ là đồ giả mà còn bày đặt khoa trương. "

" Tà Long Tôn là cái rắm, hừ, chỉ xứng đi liếʍ giày cho gia thôi, hahaha "

" Mọi người, đừng nói nhiều với chúng, chúng ta lên, đạp nát tự, phá hủy tượng rồng, để xem cái đám lừa người này có thể làm gì. "

Không biết ai nói lên câu này, khiến cho đám người vốn đang phỉ báng lại thêm hứng trí bừng bừng, đồng loạthoo hào tỏ vẻ đồng ý.

" Gràoooo… "

Bổng một tiếng rống gào tức giận không biết từ đầu lại vang vọng khắp bầu trời, làm mặt đất rung chuyển, những người dân đứng không vững liền té lăn té lộn trên đất, trông thực thảm, bầu trời vốn đang trong xanh, bây giờ lại trở nên âm u, mây đen ùn ùn kéo đến che khuất ánh dương quang, một vài đạo sét lấp lóe trong mây.

" Ngậm miệng lại hết cho ta! "