Tà Long Tôn Muốn Cướp Phi Tử Của Hoàng Thượng

Chương 40: Nhớ Lại Chuyện Xưa Ở Tà Long Tự. ( 1 )

Qua mấy ngày, Uyển phi thấy túi thơm trên người Phong Dương, nội tâm ẩn ẩn có chút không vui, ngoài mặt lại cười nói: " Tiêu Hà thêu? "

Chỉ là một nụ cười nhẹ, nhưng lại làm cho Phong Dương toát cả mồ hôi lạnh, nàng không hiểu vì sao Uyển phi lại giận, không nói gì, chỉ vội vàng gật đầu. Nàng không nói gì là vì sợ nói sai còn không phải là đang muốn thêm dầu vào lửa, chọc giận Uyển phi?

Uyển phi đang cắt tỉa một chậu Vạn Cúc Thọ mới đưa tới, thấy Phong Dương gật đầu, hỏa khí trong lòng liền tăng lên, nụ cười trên mặt càng mở rộng, nói: " Nghĩ như thế nào lại muốn dùng túi thơm? Nếu ngươi muốn, bổn cung nơi này có rất nhiều, chọn một cái không quá chói mắt thưởng cho ngươi, so với cái này còn tốt hơn. "

Phong Dương không cho là đúng nói: " Thưa nương nương, cái này là tự tay Tiêu Hà làm cho nô tỳ, mặc dù phẩm chất không thể sánh bằng những cái ở chỗ người, nhưng đây lại là tấm lòng của Tiêu Hà, so với cái gì khác cũng quý hơn. " Ngụ ý là, nàng quý ở tấm lòng, chứ không phải là phẩm chất thượng hạng.

Uyển phi không nghĩ rằng, Phong Dương sẽ trả lời nàng như vậy nên có chút bất ngờ. Nàng ở trong cung đã lâu, loại người gì cũng đã thấy qua, nhưng người giống như Phong Dương thì vẫn là lần đầu tiên.

Phong Dương thấy Uyển phi cứ nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, lại không hiểu chuyện gì, nàng có nói cái gì sai sao?

Thấy Phong Dương nghi hoặc, Uyển phi cũng dời tầm mắt ra khỏi người Phong Dương, biết mình có hơi thái quá, đồng thời cũng tự hỏi: Bản thân vì cớ gì lại phải tức giận?

Uyển phi im lặng một lúc lâu, mới mở miệng phá tan bầu không khí quỷ dị này: " Ngươi vẫn chưa trả lời bổn cung, sao tự dưng lại nổi hứng đeo túi hương? "

Phong Dương nói: " Nô tỳ là vì chuyện của Hương Liễu. "

Uyển phi nghe vậy, mấp máy môi nói: " Ngươi đối với dược hương, có quen thuộc? "

Phong Dương có chút suy tư, không biết là có nên nói với Uyển phi hay không, nàng đối với Uyển phi dù sao vẫn là quan hệ chủ tớ, nói cho Uyển phi biết, cũng không sao, dù gì thì nàng cũng sẽ sớm rời khỏi đây, nên Uyển phi biết hay không biết cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Phong Dương trong lòng ra quyết định, thành thật nói: " Nô tỳ đối với dược hương quả thật có chút hiểu biết, nhưng đối với y học ở nơi này, nô tỳ chưa thể chắc chắn với hiểu biết của mình. "

Uyển phi thâm úy nhìn nàng, Phong Dương này còn cái gì là không biết nữa? Nếu nàng đã biết y thuật, vậy phương diện nàng chuyên là gì? Phong Dương dường như biết điều Uyển phi đang nghĩ, liền không chút dấu diếm, hào phóng nói: " Nô tỳ về phương diện hạ độc và giải dược đều tinh thông, còn y thuật ở đây, nô tỳ chưa tiếp xúc qua với y thuật ở nơi đây, cho nên đối với một số phương thuốc ở đây, nô tỳ vẫn chưa thể rõ ràng. "

Hạ độc? Giải Dược? Đều tinh thông? Phong Dương này là yêu nghiệt à? Uyển phi nội tâm khẽ run.

Phải rồi, ước chừng nàng sẽ ở đây khoảng nữa tháng nữa, sau đó nàng liền sẽ rời khỏi hoàng cung, đến Tà Long Tự, để có thể trở về với thân thể của nàng, vậy nếu lỡ như trong lúc nàng không vó ở đây, Uyển phi gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Đi cũng không được, mà không đi cũng không được, rốt cuộc nàng nên làm gì đây? Phải rồi… mình chỉ cần để lại cho Uyển phi vài chai dược tề cùng đan dược phòng khi nguy cấp là được.

Phong Dương nghĩ vậy, liền ngưng thần suy nghĩ, từ trong chiếc vòng không linh nàng lấy ra năm bình. Uyển phi không hiểu vì sao Phong Dương tự dưng lại làm như vậy, thật ra lúc đầu đối với cái vòng của Phong Dương, Uyển phi có chút không thể tin, nhưng nàng nghĩ tới cái gì đó, nên cũng cảm thấy không có gì là không ổn.

Phong Dương đặt năm bình lên bàn, lần lượt chỉ vào các bình nói: " Đây là hai chai dược tề sinh mạng, đối với lúc bị thương nặng, hoặc trúng chiêu chí mạng, chỉ cần uống một lọ vẫn có thể sống sót qua khỏi; Bình này mỹ diện dược tề, có thể chữa các vết sẹo do bị phỏng, bị đao kiếm lưu lại, nặng nhẹ gì vẫn có thể chữa khỏi mà không để lại dấu vết gì; Hai bình còn lại là bế khí đan, nếu gặp phải thích khách, chỉ cần lợi dụng lúc tên thích khách không chú ý, liền ném một viên vào miệng hắn, khí mạch cùng nội lực của hắn chắc chắn sẽ bị phong bế hoàn toàn, một bình này có khoảng năm viên bế khí đan. Mấy cái này, nương nương người cứ giữ lấy mà dùng… "

Uyển phi hoàn toàn kinh sợ, nàng vừa thấy cái gì? Nàng vừa nghe cái gì? Dược tề? Đan dược? Không thể nào?

--------------- Vạch ngăn cách ---------------

Trước khi nàng vào cung, phụ thân đưa nàng đến Tà Long Tự, để cầu phúc. Lúc ấy, nàng muốn tham quan Tà Long Tự liền xin phép phụ thân, được phụ thân đồng ý, nàng ra ngoài tham quan, nàng cứ đi mãi, đến khi nàng gặp một căn phòng được đóng cửa kín đáo liền dừng chân lại, đánh giá căn phòng . Căn phòng này nhìn bề ngoài có vẻ giản gị, thô sơ, cửa được làm bằng gỗ quý, cũng không có trang trí gì, nhưng khí chất cao quý, tao nhã, thanh cao mà uy nghiêm lại không ngừng từ bên trong tỏa ra, dù nàng đang đứng ngoài, cách cái cửa đó tới mười bước, vậy mà vẫn có thể cảm nhận uy áp rõ ràng như thế, rốt cuộc phòng này là phòng gì? Bên trong là ai đang ở trong?

Vừa suy nghĩ, vừa nhấc chân bước đến gần căn phòng, không hiểu sao, cứ mỗi một bước tiến lên, tim nàng tăng nhanh lại tăng lên một nhịp, đến khi nàng chỉ còn cách căn phòng đó ba bước chân, tim nàng liền đập rộn ràng lên, trong lòng như có một cơn sóng đang không ngừng cuồn cuộn trào dâng, nàng đưa tay đưa ôm ngực, không ngừng tử nhủ bản thân phải bình tĩnh.

Áp chế hết mấy cái cảm xúc không rõ kia, nàng đưa tay chạm vào cánh cửa ấm áp lạ thường kia, đang tính mở cửa thì đằng sau vang lên một giọng nói trầm ấm.

" Mộ Dung tiểu thư, xin người đừng mở cánh cửa đó. "

Tay nàng khựng lại, hạ tay xuống khỏi cánh cửa, xoay người, nhìn người vừa mới lên tiếng. Một lão giả một thân bạch y cẩm bào, với gương mặt hiền từ phúc hậu, râu tóc ánh bạc, cả người tỏa ra khí thế hơn người, nàng có chút nghi hoặc, vì sao người này lại biết nàng là tiểu thư của Mộ Dung gia? Tuy trong lòng nghi hoặc, bất quá nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài, nàng lễ phép nói: " Người là… "

Lão giả đưa tay vuốt chòm râu bạc của mình, cười ôn hòa với nàng, nói: " Ta là Phượng Húc, một trong các đại sư ở tự. "

Đại sư! Người đứng trước mặt nàng là một trong các đại sư của Tà Long Tự? Nàng vậy mà có thể gặp được đại sư? Áp chế nội tâm vui mừng, nàng lễ phép khom người, cung kính nói: " Uyển Nguyệt tham kiến Phượng Húc đại sư. "

Phượng Húc gật đầu cười cười, đối với thái độ của nàng hết sức hài lòng, Phượng Húc nhìn từ trên xuống dưới thầm đánh giá nàng.

Nàng đối với sự đánh giá của Phượng Húc có chút căng thẳng, dù sao đứng trước nàng chính là một trong các vị đại sư huyền bí chưa ai có thể thấy mặt, có lời đồn rằng những đại sư huyền bí trong Tà Long Tự không phải là người, mà họ chính là tiên phụ trách bảo vệ an toàn cho Tà Long Tôn. Mặc dù không thể biết được lời đồn đó là thật hay giả nhưng dựa trên khí thế của người này, cũng đủ để biết Phượng Húc đại sư này không phải là người bình thường.