Tà Long Tôn Muốn Cướp Phi Tử Của Hoàng Thượng

Chương 24: Tình Cảm Như Sương Như Mù

Phong Dương nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia được tô lên một điểm hồng, diễm lệ càng thêm tăng. Uyển phi mặc bộ trung y màu trắng, bên ngoài tùy tiện khoác thêm một lớp áo, vẻ đẹp mị hoặc như vậy liền khiến cơ thể Phong Dương khô nóng, Nàng tận lực áp chế cảm xúc kì lạ trong lòng, nở một nụ cười rạng rỡ, thật tâm nói: " Nương nương, người thật đẹp a. "

Uyển phi mặt càng đỏ hơn, thật đẹp, nụ cười kia ấp áp, sáng rọi cả mọi ngóc ngách, lời nói thì chẳng khác nào một tên… ’ Đăng đồ tử ".

" Càn rỡ. " Uyển phi hơi lớn tiếng quát, nhưng nghe lại giống hơn là nũng nĩu.

Phong Dương đỏ mặt, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, Uyển phi quả thật…quá quyến rũ rồi! Thật muốn… Phong Dương cả kinh trong lòng, nàng đang nghĩ gì thế, nàng rốt cuộc muốn làm gì với Uyển phi? Nàng vậy mà có ham muốn với nữ nhân của hoàng thượng? Phong Dương thầm khinh bỉ bản thân một cái.

Uyển phi thấy Phong Dương ngượng ngùng, khóe miệng nâng lên, bước đến trước mặt Phong Dương, si mê nhìn gương mặt xinh đẹp yêu mị được tô thêm một tầng đỏ ửng càng thêm quyến rũ, nhịn không được liền đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia.

Bỗng trên mặt có một luồng ấm áp, hương khí thoang thoảng phả vào mặt. Phong Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn Uyển phi. Không ngờ Uyển phi lại gần nàng như vậy, nên khi nàng quay đầu lại, chóp mũi nàng chạm vào chóp mũi của Uyển phi, môi hai người gần nhau đến mức chỉ cần nhích lên một tí liền có thể hôn lên đôi môi hồng hào kia của Uyển phi.

Uyển phi cũng không ngờ Phong Dương lại đột nhiên quay đầu, có chút bất ngờ nhìn gương mặt gần ngay trước mắt kia, cảm nhận được hơi thở gấp gáp cùng hương thơm của Phong Dương cả người liền khô nóng.

Hai người cứ như thế nhìn nhau, cũng may cả hai người đều có tự chủ mạnh mẽ nên rất nhanh liền cảm thấy không khí có chút không thích hợp, hai bên liền đồng đạo lui về phía sau hai bước.

Phong Dương ngượng ngùng cúi thấp đầu nhất có thể, mấp máy môi: " Nương nương, là nô tỳ thất lễ. "

Uyển phi đỏ mặt, cực lực trấn áp lại cảm giác khó chịu trong lòng, làm cho bản thân thật bình tĩnh, cắn cắn môi, chỉ vào hắc y nhân: " Người này sống hay chết đều rất phiền toái. Việc này không thể để lộ, bằng không mạng của ngươi cũng không giữ được. Như vậy hiện tại ngươi tính như thế nào? "

Phong Dương hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Uyển phi lại nhìn về phía nàng đang chỉ, mới nhớ ra ở đây còn một người đang nằm lăn quay ngất xỉu trên đất.

Phong Dương mày hơi nhíu, Sống chết đều không được? Là ý gì? Nếu đây là hiện tại, thì đương nhiên là đem hắn đi thử độc rồi, nhưng đây là cổ đại, quan trọng hơn là nàng còn đang ở trong hậu cung, nàng làm sao biết mình nên làm gì.

Vì vậy, Phong Dương rất thành thật lắc đầu ý bảo chính mình cũng mình cũng không biết: " Nương nương, nô tỳ đối với những việc trong hậu cung một chữ cũng không biết, người này xử trí thế nào xin nương nương chỉ bảo? " Phong Dương ngữ khí vô cùng kính cẩn, trong lòng không khỏi kêu: Nương nương của ta ơi, người ở chung với ta cũng đã hai tháng rồi còn chưa chịu tin ta sao.

Uyển phi nhíu mày, trên mặt có chút điểm sắc, miễn cưỡng có thể nhìn ra chút ít tâm tình trên mặt nàng, nàng đến bên cái tủ quần áo, từ trong lấy ra một cái đèn l*иg tinh xảo đưa cho Phong Dương: " Mang l*иg đèn đi thắp, đặt ở trên cây đại thụ trong sân. Nhớ kỹ đèn phải hướng về phía Bắc. "

Phong Dương nghe lời gật đầu, quay người ra ngoài, làm theo như lời của Uyển phi nói, chỉ chốc lát sau, một bóng đen lấp lóe, Liễu Cát xuất hiện, Phong Dương mới hiểu đây là cách để liên lạc với Liễu Cát.

Phong Dương dẫn hắn vào phòng của Uyển phi. Liễu Cát vào phòng liền nhìn thấy hắc y nhân đang nằm trên mặt đất hơn nữa vẻ mặt của hắn có chút… khó coi. Hắn như thường lệ hành lệ hành lễ, sau đó mới hỏi: " Nương nương, hắn là… "

Uyển phi nhớ tới cảnh Phong Dương giả ma thì có chút buồn cười, khóe miệng hơi nâng, nói: " Hắn là tới gϊếŧ ta, bị Phong Dương dọa cho ngất xỉu. "

Liễu Cát giật mình nhìn Phong Dương đang đưa ra bộ mặt khinh bỉ với hắc y nhân thì có chút khó hiểu, dọa sợ? là ý gì?

Phong Dương không để Liễu Cát rối rắm quá lâu, liền tốt bụng mở miệng: " Không liên quan tới ta a. Là do trái tim hắn quá yếu, ngay cả ma cũng sợ không biết là ai lại đi phái cái tên yếu hồn yếu vía này đi gϊếŧ người nữa? Hẳn là cảm thấy mất mặt lắm. "

Liễu Cát hoàn toàn không biết mình nên làm gì nữa, mặc dù hắn lúc đó hắn không có mặt ở đây chứng kiến sự kiện kia nhưng khi nhìn vào vẻ mặt nhăn nhó tràn đầy sợ hãi của hắc y nhân cũng có thể tưởng tượng được ra chút ít, nhịn không được rùng mình hai cái, lúc trước hắn có thể cảm nhận được áp lực khi đứng gần người này, bây nàng ta lại…

Hắn đã hoàn toàn tin tưởng, tin rằng người này không phải là tỷ tỷ của hắn. Tỷ tỷ không bao giờ có dáng vẻ lãnh đạm, cả khí chất cao quý cũng đều không có, hơn nữa tính cách của nàng ta có hơi thất thường, còn tỷ tỷ thì luôn trầm ổn, ít nói. Phong Dương trước mắt này, thật sự không phải tỷ tỷ.

" Tìm ngươi là muốn ngươi xử lý sạch sẽ người này, không được để ai phát hiện. " Ngữ khí của Uyển phi này có chút quái lạ, Phong Dương vẫn nghe ra trong đó có ẩn ý nhưng lại không biết là gì, quả thật nàng không có tài năng trong việc hậu cung tranh đấu, Phong Dương thở dài trong lòng.

Dường như Liễu Cát nghe lại hiểu, Phong Dương cảm thấy mình bây giờ thật giống với một kẻ ngốc, mờ mịt nhìn hai gian thần bày mưu tính kế trước mặt.

Liễu Cát mang theo hắc y nhân rời đi, Uyển phi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chân trời âm u, nói: " Sắc trời còn sớm, ngươi cũng nên đi ngủ một lát đi. Đêm nay có lẽ sẽ không xảy ra việc gì nữa. "

" Nương nương, người cũng sớm nghỉ ngơi. " Phong Dương nói xong liền lui xuống trở về phòng.

Uyển phi trở lại giường của mình, ở trên giường vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương thơm của nàng ( Phong Dương ), Uyển phi nhẹ nhàng xoa xoa chỗ Phong Dương mới nằm lúc nãy, khóe miệng nhấc lên, tạo nên một nụ cười khuynh quốc, ôm lấy tâm tình ngượng ngùng có chút vui vẻ nằm xuống nghỉ ngơi.