Phong Dương vẫn như lịch trình cũ mà làm việc, nhưng mỗi lần nàng nghĩ đến có người muốn độc Uyển phi, liền mang một bụng hỏa.
Phong Dương cũng có chút không hiểu chính mình, vì sao nàng phải bực? Rõ ràng là chuyện của người ta, vậy thì vì sao…
Nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn không ra, Phong Dương quyết định ném hết ra sau não.
Biểu hiện của Uyển phi có thể cho thấy, Uyển phi đã dự đoán trước được sẽ có người hạ độc, Uyển phi có lẽ cũng đã biết hung thủ đứng đằng sau, nếu bên kia đã động thủ, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ. Trước khi đem đống thức ăn đổ xuống đất, nàng có kiểm tra qua độc trong đó, dựa theo màu sắc trên châm, thì độc này chỉ gây hại cho sức khỏe, không lấy mạng. Nếu độc lấy mạng xảy ra trong hoàng cùng chắc chắn sẽ bị điều tra, nhưng nếu là độc sức khỏe thì phải kéo dài thêm vài ngày nữa, thì bên kia chắc chắn sẽ dụ hoàng thượng đến sẽ là bước tiếp theo, hảo kế! Xem ra nàng sắp gặp hoàng thượng rồi, ngày tháng bình yên cũng sắp chấm dứt rồi.
Bữa tối như cũ, có độc, Uyển phi lại kêu Phong Dương đem đi đổ, còn nàng thì nhịn đói. Đối với Phong Dương nhịn đói chẳng là gì, trước kia có khi cả một tuần nàng không ăn gì cũng được, nàng lúc đó chỉ mới năm tuổi chỉ trong giai đoạn chuẩn bị phi thăng, nên vẫn phải ăn cơm như người thường, nhưng nàng lại thường xuyên bỏ bữa, một lần bỏ chính là ba bốn ngày không ăn, lúc đó nàng đang ở trong quân đội làm nhiệm vụ. Sau này, khi ra ngũ, nàng bị nhóm A Dận ngồi giảng đạo suốt năm tiếng đồng hồ, rồi bắt nàng phải ăn gấp đôi vì cái tội bỏ đói chính mình.
Có điều nàng nhịn đói được không có nghĩa Uyển phi sẽ nhịn được, nàng ấy dù sao từ nhỏ sống trong gia tộc lớn, rồi vào hoàng cung ăn sung mặc sướиɠ. Phong Dương thật lo lắng cho thân thể mỏng manh kia, có phải hay không sẽ bị bệnh?
Buổi sáng ngày mai vẫn như cũ, là có độc, Uyển phi thở dài phân phó Phong Dương đem đồ ăn lui xuống, còn mình thì đi viết chữ.
Phong Dương nhìn bóng lưng nhu nhược kia, có chút không đành lòng, nàng không phải không còn bánh bao, mà là nếu lấy ra nhiều, Uyển phi chắc chắn sẽ nghi ngờ. Phong Dương bỗng nhớ tới cái đống nguyên liệu lần trước kiếm được, nàng liền vui vẻ xin ý kiến của Uyển phi.
Uyển phi cười nói: " Ngươi muốn dùng bếp? Chẳng lẽ muốn người khác phát hiện ra chúng ta dấu những thứ đó? "
Phong Dương nghe vậy, liền vỗ ngực tự tin nói: " Chuyện này nương nương khỏi phải lo, ta đã có cách riêng. "
Uyển phi nhìn Phong Dương tự tin thì khóe miệng khẽ nhấc, thấy Phong Dương ly khai, nàng cũng theo sau, nàng thật muốn biết Phong Dương này muốn làm gì.
Phong Dương đi tới trước cửa trù phòng vẫn chưa bước vào mà đứng ngẩn ra ở cửa.
Uyển phi không biết Phong Dương đang suy nghĩ cái gì có vẻ rất đăm chiêu, một lúc sau Phong Dương mới mỉm cười, không vào trù phòng mà trực tiếp đi đến hậu viện. Uyển phi có chút không hiểu.
Phong Dương đi ra hậu viện, ngồi xổm trước mấy loài hoa, cười nói: " Hôm nay, các ngươi có thể phát huy tác dụng rồi, hoa hoa, các ngươi chắc chắn sẽ làm tăng hương vị cho món ăn của ta a. "
Uyển phi nghe Phong Dương nói, mém nữa là bật cười thành tiếng rồi, cũng may định lực của nàng mạnh
Hoa hoa? Cách gọi cũng thật hay.
Phong Dương hái một ít hoa, lá, rồi mới chui vào trù phòng, lấy tất cả nguyên liệu cần thiết cho món ăn mà Phong Dương vừa mới nghĩ ra, để hết lên bàn.
Phong Dương ảo thuật lấy ra một sợi dây, buộc tóc kiểu đuôi ngựa lên, lại ảo thuật lấy ra hai sợi dây, hai tay nhanh nhẹn ắn tay áo, rồi cột chặt lại, tay vơ lấy tạp dề, rũ mạnh một cái, phất tay cột tạp dề lên người, mặt Phong Dương lúc này nghiêm túc hơn thường ngày rất nhiều.
Uyển phi nhìn Phong Dương, tóc dài được cột cao lên, tóc mai xỏa trên trán được vuốt xéo qua một bên, đây là kiểu mà nàng chưa thấy qua bao giờ, nhưng lại rất hợp với Phong Dương, tay áo xắn lên lộ ra cách tay trắng nõn mịn màng, động tác cột tạp dề nhanh thoăn thoắt, tạp dề theo gió đung đưa, vẻ mặt không có vẻ gì là hờ hững, đùa giỡn như thường ngày mà là rất nghiêm túc. Uyển phi chưa bao giờ thấy Phong Dương nghiêm túc như vậy bao giờ, nên có chút bất ngờ, đồng thời cũng nghĩ: Nàng ấy bây giờ thật ngầu!
Nhưng Uyển phi nào có biết, đây chỉ là một phần nghiêm túc của Phong Dương mà thôi, đối với Phong Dương, từ trước tới nay, nàng làm việc chưa bao giờ nghiêm túc hết sức, bởi vì không có việc gì hay đối thủ nào khiến nàng phải hết sức cả.
Phong Dương đem gạo đi vo sạch, rồi nấu thành cháo nhuyển, hoa thì đầu tiên đem ngâm trong nước, sau đó là hấp để tăng mùi thơm, Phong Dương sau khi bắc xong tất cả, nàng điều chỉnh lửa ở mức vừa phải, cũng không làm gì nữa, mà chỉ ngồi trên ghế, khoanh hai chân, rồi nhắm hai mắt lại.
Uyển phi nhìn Phong Dương như vậy có chút không thể tin, qua nữa canh giờ sau, thấy Phong Dương vẫn chưa mở mắt, lại nhìn hai cái nồi đang nấu kia, có chút không yên lòng.
Như thế nào đang nấu lại ngủ? Không sợ cháy à?
Đang miên man suy nghĩ bỗng Phong Dương mở mắt ra, miệng đang nhoẻm cười, dường như đang nói vừa ý.
Động tác tiếp theo của Phong Dương khiến cho Uyển phi thật choáng váng. Phong Dương trên tay cầm một cây gậy dài, luồn vào nắp nồi nhấc bỗng lên, hương thơm nhàn nhạt thanh khiết bùng nổ, lản tỏa ra bốn phía, nàng tay đập vào cán dao, con dao bay lên không trung rơi chuẩn vào tay Phobg Dương, nắm chặt, tay kia lấy vớt, vớt hoa ra, rũ mạnh một cái, nước trong óng ánh từng giọt bay ra, Phong Dương thẩy hết hoa trong vớt lên không, rồi đặt vớt xuống bàn, tay cầm dao, trấn định, quyết luyệt, nhẹ nhàng ảo diệu, quơ quơ vài cái, cánh hoa cùng nhụy hoa được tách ra, rơi hết xuống nồi cháo, đặt dao xuống, lại nhanh tay lấy cái chén được đặt ở trên bàn, tay cũng cầm cái muỗng, gõ một cái, tay tốc độ nhanh nhất múc cháo vào chén. Thế là hoàn thành.
Phong Dương không hề sợ ai phát hiện, có người ở Lâm Phương Các nấu ăn cả, bởi vì nàng chọn giờ mà bếp gần đây bốc khói, nàng mới nấu, khi nấu nàng cũng không quên điều chỉnh khói bay ngược hướng hoàng cung.
Uyển phi choáng váng về lại tẩm điện, hình ảnh Phong Dương khi nãy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Mặt Uyển phi giờ đây đã sớm đỏ rồi.
Sao người này cái gì cũng biết vậy? Nấu ăn thôi có cần phải…đẹp đến vậy không?
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Uyển phi vội vàng điều chỉnh lại thần sắc, bày ra dáng vấp cung phi mới cho Phong Dương vào.
Phong Dương trên tay cầm chén cháo, hương thơm từ chén cháo lan tỏa ra khắp phòng, mỉm cười, bưng chén cháo đi đến chỗ Uyên phi đang ngồi.
Uyển phi nhìn Phong Dương cười mị hoặc như vậy mặt khó lắm mới hết đỏ lại bị Phong Dương làm cho đỏ trở lại.
" Nương nương, đây là cháo nô tỳ vừa mới nấu, người mau ăn đi. "
Phong Dương thấy Uyển phi vẫn nhìn mình chằm chằm, mặt nàng lại rất đỏ, nhất thời khó hiểu, đặt chén cháo xuống bàn, trán kề trán với Uyển phi.
Đột nhiên Phong Dương lại đến gần như vậy, Uyển phi thật không biết phải làm gì, muốn đẩy Phong Dương ra nhưng không hiểu sao hai tay lại không nghe theo chỉ thị của nàng.
Uyển phi có thể cảm nhận được hơi ấm mà Phong Dương truyền đến, nàng còn ngửi được hương sữa dịu nhẹ, thoảng thoảng mà thơm ngát tỏa ra từ trên người của Phong Dương mà trước nay Liễu Thanh chưa từng có, tim nàng bắt đầu cũng đập nhanh hơn, thất thần nhìn gương mặt đang kề trán lên trán mình kia, rồi lại dời tầm mắt xuống đôi môi của Phong Dương. Cả người có chút khô ráo, như muốn làm gì đó nhưng Uyển phi cũng không biết mình muốn làm gì.