Phong Dương kiểm tra lại tất cả những đồ mà mình đã để ở trong vòng.
Trong đó có: mấy lọ thuốc độc, thuốc giải độc, dược tề, cùng đan dược do nàng chế tác; bộ thập tam châm, dụng cụ phẩu thuật, mấy loại dược liệu và một số linh tinh khác.
Phong Dương thầm cảm thán: thì ra khi xưa nàng vứt một đống đồ tốt ở trong này mà nàng không nhớ.
Phong Dương ngừng suy nghĩ, chiếc vòng liền biến mất, đây cũng chính là điểm tốt của chiếc vòng, Phong Dương nhìn ngoài cửa sổ đang mở thấy sắc trời đã tối, nàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, Phong Dương đứng dưới cây, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn ánh trăng đang ló dạng.
--------------- Vạch ngăn cách ----------------
Uyển phi ăn được vài miếng nữa, cũng không có hứng ăn nữa, đem bỏ lại hết vào hộp, đi ra ngoài đại môn, lại chưa thấy người tới lấy, đành để hộp cơm ở nơi dễ thấy trước cửa.
Uyển phi đi dạo một lúc cũng không có việc gì cảm thấy có chút buồn chán, bỗng nghĩ đến Phong Dương liền không tự giác, nhấc chân hướng phòng Phong Dương mà đi.
Cách phòng Phong Dương khoảng mười bước, nàng liền thấy một thân thanh y đứng dưới tán cây, ngẩn ngơ ngước nhìn trăng. Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt Khuynh quốc khuynh thành kia càng làm rạng rỡ thêm vẻ đẹp của nàng.
Uyển phi thất thần nhìn cảnh đẹp tựa như thiên tiên dáng trần trước mắt, thầm nghĩ: Phong Dương này rốt cuộc là từ đâu tới, dựa theo lời nói của nàng, thì đây không phải là thân thể của nàng ấy, vậy dáng vẻ thật của nàng ấy sẽ như thế nào? Liệu có đẹp như vậy?
Phong Dương ngơ ngẩn được một lúc, theo bản năng nhạy bén lúc trước của nàng, cảm giác có người tới gần, quay đầu lại liền thấy Uyển phi, Phong Dương có chút không hiểu nhìn Uyển phi, nàng ấy ăn xong rồi, sao không đi nghĩ ngơi, tới đây làm gì? Phong Dương nhìn Uyển phi, cười cười, ôn hòa hỏi: " Nương nương, người ăn xong rồi? "
Uyển phi cũng cười đáp lại, bước lại gần Phong Dương nói: " Không có người hầu hạ, sao ta có thể ăn cho được, ăn một lúc cũng không muốn ăn nữa. "
Trên đầu Phong Dương chảy đầy hắc tuyến, không phải chứ, mấy người trong cung sang đến nỗi ăn cũng phải hầu hạ? Mấy người không có tay sao? Không biết cách ăn hay sao mà còn bắt hầu hạ?
Phong Dương nghĩ vậy cũng không biểu hiện ra ngoài mặt: " Nô tỳ thật không biết lúc ăn cũng phải hầu hạ. "
Uyển phi chỉ cười cười.
Hai người cứ như đứng như vậy, sóng vai nhìn trăng sáng. Uyển phi đôi lúc không tự chủ được, mắt liếc Phong Dương vài lần.
Phong Dương đứng như vậy đến mai cũng không thấy mỏi nhưng Uyển phi chắc chắn là không được, nghĩ vậy Phong Dương liền hướng Uyển phi, quan tâm nói: " Uyển phi nương nương, ngươi cũng không thể đứng như vậy cùng ta…nô tỳ được a. Đây, đây đến đây ngồi. "
Phong Dương vừa nói vừa cầm tay Uyển phi kéo đến bộ bàn ghế đá ở gần đây, mời người ngồi xuống.
Lúc Phong Dương đột ngột cầm tay nàng, nàng rất bất ngờ, nhưng cũng không rút tay lại, mặc cho Phong Dương kéo, nàng có thể cảm nhận được bàn tay của Phong Dương vô cùng ấm áp, lúc cầm tay mình, nàng ấy cũng vô cùng cẩn thận, lực đạo nhẹ nhàng lại ôn nhu, không giống với lúc hoàng thượng cầm tay nàng. Uyển phi nhìn Phong Dương đi phía trước, gương mặt lúc trước đối với mình có phần lãnh đạm, bây giờ lại vô cùng dịu nhẹ, nhu hòa đi rất nhiều. Nhất thời ngơ ngẩn ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia.
Đến bàn ghế đá, Uyển phi được Phong Dương cẩn thận đỡ ngồi xuống, nàng vỗ vỗ cái ghế kế bên, ý bảo Phong Dương ngồi xuống.
Phong Dương theo ý ngồi xuống, nhìn Uyển phi một lúc mới mở miệng.
" Uyển phi nương nương, người có việc muốn hỏi nô tỳ? "
Uyển phi cười cười: " Bổn cung hỏi, ngươi sẽ nói sao? "
Phong Dương nhún vai không cho là đúng: " Chỉ cần đó là là việc ta muốn nói. "
Uyển phi nhìn chằm chằm vào Phong Dương như đang quan sát điểm sơ hở của nàng.
Phong Dương cũng mặc cho nàng quan sát.
" Ngươi nói đây không phải là thân thể của ngươi? " Uyển phi không nhìn ra sơ hở của Phong Dương cũng biết Phong Dương này tuyệt đối không phải là một người đơn giản, điều này có nghĩa nếu Phong Dương một khi phản bội nàng chắc chắn nàng không thể không chế tình thế, nếu vậy không bằng xây dựng mối quan hệ liên minh, rồi từ từ khiến nàng ta phải bán mạng cho mình, đồng thời nàng cũng phải phòng bị thật chặt chẽ với người này.
" Đúng, lúc ta đến đây, thì có người nói cho ta biết, chủ nhân thân thể tên Liễu Thanh, còn đời tư của nàng ta không biết. " Phong Dương thành thật nói.
" À…Vậy…hình dáng ngươi như thế nào? " Uyển phi có chút tò mò với hình dáng thật của Phong Dương.
Phong Dương đưa tay lên cằm suy nghĩ một lúc, có chút khó xử nói: " Gương mặt cùng hình dáng cũng giống như vậy nhưng cũng không giống lắm. "
" À…không giống ở đâu? "
" Ta cũng không biết. " Phong Dương lắc lắc đầu.
Khóe miệng của Uyển phi khẽ giật, câu trả lời gì thế? Không biết? Đến gương mặt mình mà cũng không biết khác ở đâu? Con người này lúc nãy còn cảm thấy thông minh lắm mà, còn bây giờ…sao lại trở nên ngốc thế!
Thật ra cũng không thể trách Phong Dương được, Phong Dương từ nhỏ chỉ chuyên tâm tu luyện, học tập, nàng cái gì cũng giỏi chỉ cần nhìn người ta làm qua một lần là nhớ, nhưng chỉ riêng trang điểm, chăm sóc sắc đẹp là nàng học thế nào cũng không vào não. Nàng chưa bao giờ để tâm đến sắc đẹp của bản thân cho nên khi hỏi nàng khác như thế nào với thân thể này đúng thật là làm khó nàng.
Phong Dương lúc trước vô cùng xinh đẹp, phải gọi là cực phẩm trên cả cực phẩm, mặc dù nàng chưa bao giờ chăm sóc sắc đẹp cho bản thân, nhưng nàng vẫn đẹp như thường hơn nữa càng ngày càng đẹp.
Còn thân thể này, dù giống với Phong Dương nhưng lại không đẹp bằng nàng, gương mặt này chỉ dừng ở khuynh quốc khuynh thành mà thôi. Phong Dương là sắc đẹp khuynh đảo chúng sinh, nam nữ gì đều cũng phải đổ gục trước sắc đẹp của nàng.
Đương nhiên, Phong Dương không biết chuyện này, nàng chỉ biết đánh giá người khác nhưng đánh giá sắc đẹp của bản thân căn bản là con số 0.