" Ta… " Phong Dương cả kinh, vội vàng cúi đầu, không hiểu sao nàng lại có cảm giác như minh bị nhìn thấu, nữ tử trước mắt này lại khiến nàng vô cùng căng thăng. " Thưa nương nương, ta…nô tỳ tên Liễu Thanh "
" A? " khóe miệng của Uyển phi gợi lên một nét cười, không rõ là thật tâm hay giả ý, chỉ là một nét cười nhàn nhạt lại tăng lên vài phần xinh đẹp cho gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia, khiến cho Phong Dương cũng có chút thất thần nhưng nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng thầm có chút sợ hãi với vị Uyển phi, theo bản năng nàng mách bảo nữ tử này rất nguy hiểm.
" Vậy họ ngươi là gì? " Uyển phi không chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Dương.
" Ta… " Phong Dương bị nhìn chằm chằm như vậy khiến tâm nàng như có cái gì nổi lên, thật không thoái mái, ta họ Phong, còn chủ nhân thân thể họ gì ta không biết, ta chỉ nghe người ta gọi ta là Liễu Thanh mà thôi a. Mà ngươi có thể đừng nhìn ta chằm chằm như vậy có được không? Dù sao ta cũng nữ a~~~
" Ngươi có biết khuê danh của ta? " Uyển phi vẫn tiếp tục hỏi.
Phong Dương vẫn như cũ không nói lời nào. Khuê danh của ngươi thì liên quan gì đến ta. Nhưng cũng thật kì lạ, nàng trước nay gϊếŧ người không chớp mắt, trời không sợ, đất không sợ, ngọc hoàng đại đế, diêm dương nàng không sợ, kể cả phật tổ nàng còn không sợ, sao nàng lại sợ nữ tử trước mặt này. Còn nữa trước kia đều có hàng ngàn ánh mắt nhìn vào nàng, nàng vẫn rất bình tĩnh, chưa bao giờ thất thố trước mặt ai bao giờ, vậy mà… Rốt cuộc hôm nay, nàng làm sao vậy?
" Quan hệ ngươi với bổn cung, ngươi có biết? " Uyển phi cũng không tức giận, dường như nàng đã biết cung nữ đối diện sẽ không trả lời nàng.
Quan hệ gì? Đừng có nói…Uyển phi và chủ nhân thân thể này là… Phong Dương thầm nghĩ: Thôi rồi, thôi rồi, nếu lag quan hệ đó thì ta không chịu trách nhiệm đâu a~
Yên lặng thật lâu, đối mặt với Phong Dương một câu không nói, Uyên phi không khỏi thở dài: " Nhớ kĩ ngươi họ Mộ Dung, tên Mộ Dung Liễu Thanh, bổn cung cũng họ Mộ Dung, khuê danh là Uyển Nguyệt. Mộ Dung gia là Giang Nam vọng tộc, nhiều đời đều giữ chức vị cao trong triều, ngươi là nô tài trong nhà ta, trước khi vào cung bổn cung với ngươi không thân không cận, nhưng sau khi vào cung, cũng đối với ngươi có nhiều dẫn dắt. Có điều, ngươi lại bị người ngoài lợi dụng, hãm hãi bổn cung vào việc bất nghĩa, nên mới có ngày hôm nay. "
Phong Dương thầm thở phào một hơi, cảm thấy nhẽ nhõm cả người, may quá không phải quan hệ đó, nếu không nàng cũng không biết phải làm sao, hên, chỉ là nô tài… Khoan, câu cuối cùng của Uyển phi hình như rất thú vị à nha.
" Nếu ta đã phản bội nương nương, sao còn để ta hầu hạ? Còn nói với ta những thứ này? Người không sợ ta sẽ hại chết ngươi? " Phong Dương hứng thú hỏi.
Uyển phi nhìn biểu cảm hứng thú cùng tò mò của Phong Dương chỉ cười khổ, nói: " Ngươi cho rằng tới tình cảnh này, ai hầu hạ còn do bổn cung quyết định? "
Xem ra mọi chuyện không đơn giản như nàng nghĩ!
" Về phần tại sao bổn cung nói với ngươi những lời này, đó là bổn cung biết rõ, ngươi không phải Liễu Thanh. Nếu là nàng, dù có thông minh lanh lợi đến đâu cũng không thể ung dung, thản nhiên, còn hứng thú và vui vẻ như vậy. Trong lòng ngươi không có quỷ, tùe ánh mắt bổn cung có thể thấy được. Hôm nay bổn cung không muốn vạch trần người, cũng không muốn trách tội ngươi, bổn cung chỉ muốn biết ngươi là ai? Tất cả chuyện này là như thế nào? "
Trên mặt Uyển phi không một chút độ ấm, nhưng sự rét trong đôi mắt phương cũng dần trở nên ôn hòa.
Thông minh! Hahaha, thật đúng là một nữ tử thông minh, nếu đã phát hiện thì cũng không cần đóng kịch nữa, để ta coi ngươi với ta ai có khí thế hơn.
Phong Dương thôi bộ dạng cung kính, cả người tỏa ra khí thế không ai có thể sánh bằng. Mặc dù thân thể này không phải của nàng, cũng không mềm dẽo nhưng mạnh mẽ như nàng, nhưng khí thế của nàng không vì thế mà biến mất, hơn nữa, ở hoàng cung này nàng cũng không quá bộc lộ, nàng chỉ toát ra một phần khí thế mà thôi.
Uyển phi cảm nhận được khí thế áp bức của Phong Dương, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng cũng có chút sợ hãi, bởi vì khí thế này ngang hàng với hoàng thượng, không, hoàng thượng cũng không có khí thế giống như vậy. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Phong Dương cũng có chút kinh ngạc, không ngờ trước khí thế như vậy mà nàng ấy vẫn giữ được vẻ mặt bĩnh tĩnh như thế, nữ nhân này thật không bình thường.
Phong Dương cười cười, nhẹ nhàng nói: " Không nghĩ nương nương thông minh như vậy, ngươi ở trong hoàng cung này, không, ngươi ở thế giới này quả là uổng phí tài năng a~~~ "
Thế giới này?
" Ta không phải là người của thế giới này, đây cũng không phải là thân thể của ta, ta chỉ là linh hồn trú ngụ trong thân thể này thôi, nếu đây mà là thân thể của ta, hừ, cái hoàng cung này không giữ nổi ta. Còn nếu ngươi muốn biết vì sao ta tới được đây thì đi mà hỏi lão phật tổ đi! " Câu sau, Phong Dương phải nghiến răng nghiến lợi nói.
Uyển phi cũng không chịu thua trước khí thế của Phong Dương, nàng nở nụ cười, nói: " Ngươi nói những điều kì lạ như vậy là cho rằng bổn cung sẽ tin? "
" Tin hay không là việc của ngươi, không can hệ đến ta, vã lại ngay từ đầu ta cũng không hi vọng ngươi sẽ tin. " Phong Dương hai tay ôm đầu, bộ dáng như mọi việc không liên quan đến nàng, hỡ hững mở miệng nói.