"Ngàn lỗi vạn lỗi đều là do anh." Hắn vuốt ve lưng cô, dỗ cô như dỗ con nít.
"Ừ." Cô đồng ý.
"Nhưng hiện tại anh muốn đem toàn bộ thuốc tránh thai đi vứt!" Quan Chấn Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói, vẫn có một điểm nhỏ nhỏ không thể quên được.
"Tuân lệnh." Cô mỉm cười nói.
Con ngươi nóng rực của Quan Chấn Ngôn khóa tầm mắt của cô, bàn tay của hắn thuận theo đường cong trên cơ thể mà đi xuống, phủ lấy mông cô, đem cô kéo về phía trước, kề sát phái nam rung động của hắn.
Đỗ Nhược Đồng xấu hổ cúi đầu tựa vào trên vai hắn, thật sự là không biết mình đến tột cùng là tương đối quen với sự lạnh lùng trước kia của hắn, hay cái ánh mắt nóng rực này, cử chỉ to gan hiện tại.
"Không phải nói chỉ nghỉ ngơi nửa giờ sao? Còn không mau đi họp." Cô dùng sức đẩy hắn, gương mặt còn đỏ rực.
"Đều là vợ chồng, còn xấu hổ gì ——" hắn đứng ở bên cửa, cười cắn hạ môi của cô."Nhưng hiện tại thiên hạ đã thái bình rồi, anh giao cho Quan Ngữ sắp xếp một chút, tuần sau chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật."
"Tuần sau không được, anh quên chúng ta phải tham gia thọ yến của gia gia sao?"
Quan Chấn Ngôn liếc mắt, Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc cười ngã vào lòng hắn.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi ra ngoài nói cho bọn họ biết chúng ta muốn cùng nhau phát ngôn." Hắn nói, lướt nhẹ qua khóe mắt có viền nước mắt của cô.
"Chờ một chút." Đỗ Nhược Đồng kéo cà vạt hắn xuống, đầu tiên cởi ra, sau đó là hai chiếc cúc áo, xắn tay áo sơ mi của hắn đến khuỷu tay."Đại công cáo thành rồi anh như vậy thật đẹp mắt ——"
Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn nụ cười sáng lạn của cô, hắn vững vàng nắm tay cô.
Thì ra là, đây chính là cảm giác của hạnh phúc!
Một tuần lễ sau, Qua Chấn Ngôn cùng Đỗ Nhược Đồng cùng nhau phát ra tin tức về hoạt động công trường cà phê trên đài truyền hình dày đặc ánh sáng.
Cùng một buổi tối ngày hôm đó, Đỗ Nhược Đồng cùng Quan Chấn Ngôn nắm tay nhau tham gia yến tiệc của gia gia.
Quan Chấn Ngôn mặc một bộ tây trang màu be hài hòa cùng bộ lễ phục màu vàng rực rỡ của Đỗ Nhược Đồng, hai người cầm tay nhau, hướng mọi người biểu hiện ân ái rõ rệt.
Hai người chúc thọ gia gia trước, còn Đỗ Giản Mỹ Tú thì bận bịu không ngừng khoe con rể.
Bởi vì có Đỗ Nhược Đồng ở bên người, cho nên Quan Chấn Ngôn cố gắng nén nhịn đám người hai mặt này.
"Chúng ta có thể về chưa." Quan Chấn Ngôn vụиɠ ŧяộʍ kéo cô đến một bên, nói nhỏ.
"Ít nhất phải đợi đến nửa giờ, đợi đến khi cắt xong bánh mới có thể đi. Dù sao, bây giờ chúng ta có thể thuận tiện giúp công trường cà phê tìm người quyên một khoản tiền nữa a. Kế tiếp anh không phải muốn giúp những đứa trẻ khuyết tất thành lập một trường kỹ thuật và dạy nghề sao? Những người này tiền nhiều như vậy, chúng ta là cấp cho bọn họ một cơ hội làm chuyện tốt đi." Đỗ Nhược Đồng dựa vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với hắn.
"Không nghĩ tâm cơ em nặng như vậy ——" bên môi Quan Chấn Ngôn mang nụ cười yếu ớt, không chút nào không thấy mình tựa tiếu phi tiêu, hợp với ngũ quan lãnh tuấn, đã đưa tới không ít ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
"Có lẽ tâm cơ em thật nặng cũng không chừng, nếu không thế nào có biện pháp có được anh?" Cô trực tiếp thừa nhận, ánh mắt cũng không nhịn được len lén tìm bóng dáng La Gia Lệ.
Trước đây không lâu, một nhà báo nào đó viết Quan Chấn Ngôn cùng La Gia Lệ đã từng là người yêu, còn bịa thêm nói Quan Chấn đối với La Gia Lệ nhớ mãi không quên ... Tin tức này bị mọi người sôi nổi bàn tán một phen.
Cô không mượn cơ hội này giúp Quan Chấn Ngôn đính chính lại thì đợi đến bao giờ.
"Nhược Đồng, nghe nói mấy năm trước chồng cháu cùng La Gia Lệ suýt đính hôn ! Đây là chuyện gì xảy ra?" Trưởng bối trong người thiếu kiên nhẫn, trước mở lời, hỏi.
"Bọn họ từng nói qua một chút yêu đương nhưng bởi vì cá tính không hợp cho nên chia tay." Đỗ Nhược Đồng hời hợt nói xong, ngẩng đầu đối với Quan Chấn Ngôn cười một tiếng."Đúng không?"
"Ừ." Quan Chấn Ngôn chẳng nói đúng sai gật đầu một cái.
"La bác sĩ còn nói cái gì... Bởi vì cháu dáng dấp cùng cô ấy có điểm giống nhau, cho nên Quan Chấn Ngôn mới lấy cháu...”
"Nói hưu nói vượn." Quan Chấn ngôn lạnh lùng ném xuống một câu.
Tam cô lục bà im lặng, ánh mắt nhìn tư thái thân mật của Quan Chấn Ngôn đang ôm eo Đỗ Nhược Đồng, nhìn tới nụ cười hạnh phúc trên mặt Đỗ Nhược Đồng.
"Thật ra thì cháu cùng Quan Chấn Ngôn đã biết nhau ở đại học, nếu muốn nói giống hay không, cũng có thể là La bác sĩ giống cháu...” gò má Đỗ Nhược Đồng dựa nhẹ trên vai Quan Chấn Ngôn, bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu ngọt ngào.
"Là chính cô ấy không biết rõ tình huống, không biết từ lúc đại học anh đã thích em rồi." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn cô, bổ sung thêm một câu.
"Ai da, nguyên lai là La bác sĩ tự mình đa tình! Chúng ta hãy nói xem, La bác sĩ nào có được như Nhược Đồng dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lương thiện, hiền lành, cô ta vừa nhìn chính là kẻ nịnh hót. Hôm nay đeo một chiếc nhẫn kim cương năm Carat, khoe khoang như sợ người ta không biết chuyện...”
"Xin hỏi La bác sĩ ở nơi nào vậy? Cháu muốn chào hỏi cô ấy một chút." Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi, không muốn nghe quá nhiều điều thêm mắm dặm muối.
Người hiểu chuyện lập tức hưng phấn hướng phía đông chỉ một cái —— La Gia Lệ đang nghiêng người, dùng đuôi mắt quan sát bọn họ.
Đỗ Nhược Đồng sử dụng ánh mắt hỏi thăm Quan Chấn Ngôn.
"Đi thôi." Quan Chấn Ngôn ôm eo Đỗ Nhược Đòng, trực tiếp đi tới trước mặt La Gia Lệ.
"Chấn Ngôn, đã lâu không gặp." La Gia Lệ ngẩng đầu ưỡn ngực, ngẩng cằm lên, bày ra góc độ đẹp mắt nhất .
Quan Chấn Ngôn gật đầu.
"Hai vợ chồng anh mấy ngày nay rất hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, tin tức liên tiếp xuất hiện nhiều lần." La Gia Lệ vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, mắt thẳng nhìn chòng chọc Quan Chấn Ngôn."Không nghĩ tới anh lại có thể ở trước mắt truyền thông phát biểu’’.
"Là của công lao của cô ấy, cô ấy để cho tôi biết các vết sẹo không ảnh hưởng gì đến cách xử sự——" Quan Chấn Ngôn cúi đầu dịu dàng nhìn Đỗ Nhược Đồng.
"Cám ơn đã khen." Đỗ Nhược Đồng thản nhiên cười.
"Khi đó em cũng không nói cho anh biết, em cũng không để ý...” La Gia Lệ dồn dập ngắt lời cô.
"Cô nói láo, cô nói ít thì tốt hơn." Quan Chấn Ngôn cũng không khách khí cắt đứt lời nói của La Gia Lệ, hơn nữa mặt không thay đổi gì làm cho người ta không dám vượt khuôn.
Vốn cho là nhìn La Gia Lệ thì hắn sẽ phẫn nộ đến không cách nào tự kiềm chế, nhưng so với tưởng tượng của hắn thì hắn còn bình tĩnh gấp mười lần.
La Gia Lệ trước mắt xinh đẹp, cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng khí chất quả thật quá thấp hèn rồi, cặp mắt kia cũng trải qua nhiều thăng trầm.
Quan Chấn Ngôn cũng không có mở miệng bình luận La Gia Lệ, nhưng thần thái xem thường của hắn lại đã sớm đem ý nghĩ của hắn biểu lộ không bỏ sót rồi.
La Gia Lệ ngậm chặt lấy môi đỏ mọng, nắm chặt bàn tay. Một người đàn ông ngay cả tức giận cô cũng không có, cô còn có thể vọng tưởng mình có thể đối với hắn có bất kỳ ảnh hưởng nào sao?
"Nếu như hai vị không có chuyện gì, tôi muốn đi tìm lão bằng hữu." La Gia Lệ ngạo mạn, ngửa cằm lên.
"Xin đợi một lát, tôi muốn làm phiền cô sau này...” Đừng nói với người xung quanh mình và Quan Chấn Ngôn từng yêu nhau. Đỗ Nhược Đồng nghĩ nói như vậy, nhưng là Quan Chấn Ngôn không cho cô nói hết câu.
"La Gia Lệ, tôi muốn nói với cô một tiếng cám ơn cùng một tiếng xin lỗi." Quan Chấn Ngôn nhìn La Gia Lệ, cánh tay lại đem Đỗ Nhược Đồng ôm càng chặt hơn.
"Có ý tứ gì?" La Gia Lệ phòng bị hỏi, cô không cho là Quan Chấn Ngôn sẽ có thiện ý gì.
"Nói cám ơn là bởi vì tôi đã chia tay, cho nên sau này tôi mới có thể cưới được Nhược Đồng. Nói xin lỗi có lẽ là vì tôi chưa từng thích qua cô, tôi chỉ đem cô thành thế thân của Đỗ Nhược Đồng. Đại học năm thứ tư tôi đã thích cô ây." tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh không chậm, giống như là tán gẫu về chuyện nhỏ trong cuộc sống.