Đỗ Nhược Đồng cố gắng di chuyển, lấy ra hơi sức cuối cùng, rốt cuộc quật cường tính toán cùng hắn đối nghịch.
Nhìn hắn lo lắng, người không biết còn tưởng rằng cô bị bệnh gì khó trị. Mà hắn đối với vật thay thế như cô, cũng quá nghiêm túc rồi, hắn đối đãi La Gia Lệ chắc là tăng gấp bội!
"Chính anh còn không phải là ngày đêm điên đảo, bây giờ khí sắc của anh so với em cũng không tốt hơn bao nhiêu." Đỗ Nhược Đồng lớn tiếng phản bác hắn, hỗn loạn đè nén xuống lòng chua xót.
"Anh một đêm không ngủ là chuyện thường, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của em bình thường, một đêm không ngủ liền hoa mắt rồi, anh làm sao có thể để em tùy hứng như vậy được." Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, kiên trì không buông tay.
"Nếu như lời của anh nói trước hai ngày, em sẽ vì anh làm trâu làm ngựa. Nhưng bây giờ anh nói gì, đều khiến cho em cảm thấy châm chọc. Anh yêu thích em, không phải do bề ngoài em tương tự như La Gia Lệ sao?" Cô không muốn giấu giếm địch ý của mình đối với La Gia Lệ, cô cũng không ngại cho hắn biết cô có bao nhiêu khó chịu. Dù sao, cô cũng bỏ cuộc.
"Cho anh một chút thời gian giải thích." Quan Chấn Ngôn giữ chặt vai cô, trầm giọng nói.
"Em không muốn nghe lý do anh biện minh. Nếu như anh cùng La Gia Lệ, thật không có gì, ngày hôm qua anh có thể nói rõ, không nên kéo dài tới hôm nay."
"Người kiêu ngạo làm sao có thể nói vứt liền vứt, anh cần thời gian!" Hắn rống to ra tiếng, khuôn mặt trắng nõn từ trước đến giờ ửng hồng.
"Nói thật còn cần vứt bỏ kiêu ngạo sao?" Cô không hiểu.
"Muốn anh trước mặt em tỏ tình là đã thích em nhiều năm, làm sao có thể không cần vứt bỏ kiêu ngạo! Anh cũng sợ bị cự tuyệt chứ!" Quan Chấn Ngôn bỗng dưng gầm nhẹ ra tiếng, cặp mắt trợn to giống chuông đồng.
Đỗ Nhược Đồng ngây người như phỗng nhìn hắn, nhịp tim nhanh khiến cho cô thở không nổi. Hắn nói... Hắn nói...
Hắn nói hắn đã thích cô nhiều năm rồi !
Quan Chấn Ngôn hơi nhếch môi, khó khăn nuốt xuống vài hớp nước miếng, cổ họng khô cạn nhưng vẫn là không thốt nên lời. Phản ứng của cô tại sao giống như là bị kinh sợ vậy?
Hắn cho là cô biết—— nếu như cô thật thích hắn, không nên là loại phản ứng này a!
"Không thể nào...” Cô lẩm bẩm nói nhỏ lấy, cảm thấy đầu lại bất tỉnh.
Hai đầu gối Đỗ Nhược Đồng mềm nhũn, thân thể mới thoáng một cái, liền bị hắn tiếp được, thuận thế đổ vào trong ngực của hắn.
Quan Chấn Ngôn đỡ cô ngồi vào hai chiếc ghế trước tiệm hoa, nhìn bộ dạng suy yếu của cô dựa vào trước ngực hắn , cả trái tim hắn cũng nhói lên.
Bất cứ giá nào, bất kể phản ứng của cô là cái gì, dù sao, hắn cũng muốn bảo vệ cô, chắc là sẽ không thay đổi!
"Em không phải nghe lầm?" Cô tự lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn lấy hắn.
"Em không có nghe lầm, anh. . . . . từ lúc đại học, đã chú ý tới em." Hắn nâng cằm cô lên, gằn từng chữ.
"Anh ——" một tầng ửng đỏ hiện lên trên gò má của Đỗ Nhược Đồng, cũng thừa dịp cô chưa chuẩn bị mà nghịch ngợm bay vào trong mắt cô, hại cô bởi vì sợ nước mắt rớt xuống, mà ngay cả lời đều nói hết không xong.
"Em thật sự cho rằng bởi vì nhu cầu cho nên anh mới tìm em thân cận sao? Em cho là lời La Gia Lệ đúng sao, bởi vì em lớn lên giống cô ấy, cho nên anh mới cưới em vào cửa sao? Sai lầm rồi, anh là tìm bóng dáng của em trên người La Gia Lệ, cho nên mới cùng cô ấy ở một chỗ ." Quan Chấn Ngôn không hề chớp mắt nhìn thẳng cô, ánh mắt chuyên chú chui thẳng vào trong lòng của cô.
"Em không tin."
"Năm thứ nhất đại học, em tham gia xã đoàn phụ đạo việc học tập cho trẻ em , môn cầu lông cùng bóng bàn em đánh rất tốt, đại diện cho trường học tham gia thi đấu. Em đã từng tham gia cuộc biện luận của anh, cùng học tỷ tham gia bữa tiệc sinh nhật của anh."
Hả! Thì ra là hắn thật sự chú ý tới cô. Nội tâm Đỗ Nhược Đồng nhất thời xông lên một cỗ cảm giác kích động lâng lâng .
"Vậy anh khi đó sao không theo đuổi em?"
"Anh không theo đuổi con gái, lần đầu theo đuổi, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, cho nên, anh một mực chú ý đến sở thích của em.Anh vốn định ở buổi dạ tiệc trước khi tốt nghiệp mời em làm bạn nhảy, ai biết lại xảy ra tai nạn xe cộ thay đổi cuộc đời anh." Khóe miệng của hắn không tự chủ được co quắp.
"Bởi vì tai nạn xe cộ kia, kích phát tiềm năng của anh, thành tựu cùng sự nghiệp của anh lớn hơn, em không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt." Đỗ Nhược Đồng vững vàng cầm lấy tay hắn, không cho hắn lại lâm vào mặt trái trong ý tưởng.
"Sau đó lại cưới em, đúng là không có gì không xong."
"Cho nên, anh chọn trúng em thân cận hay sao?"
"Đúng, bởi vì anh phát hiện tài vụ của gia tộc em xảy ra vấn đề, nhu cầu tiền bạc cấp bách. Anh quyết định nếu như ra tay lúc đó anh sẽ thắng lớn. Dĩ nhiên, anh đủ hạnh phúc —— em vẫn chưa cưới ai." Hắn vững vàng cầm lấy tay cô, không chớp mắt nhìn cô.
"Anh không phải sẽ tìm người điều tra em chứ?" Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
"Đúng." Nếu quyết định mở miệng thổ lộ, Quan Chấn Ngôn không nghĩ có gì giấu giếm."Sau khi em tốt nghiệp, làm thư kí cho công ty xây dựng của nhà, ngày nghỉ xen chương trình học kéo dài hơn nhiều năm. Em thích đồ trang sức bằng ngọc trai, cũng đã từng cùng mẹ em tham gia một bữa tiệc buổi tối nên mới bị tạp chí chụp hình...”
Đỗ Nhược Đồng xoắn đôi tay, càng nghe càng không được tự nhiên.
Trong quan hệ của hai người, cô vẫn cho là mình để ý nhiều đến đối phương nhất, hiện tại mới đột nhiên phát hiện ra, thì ra hắn mới là người... . Đối với cô mà nói, chuyện này thực sự quá sốc.
Sốc đến nỗi cô cảm giác sinh ra tội lỗi với hắn, làm như cô ít thương hắn một chút, tựa như sẽ thật có lỗi với việc hắn nhiều năm chuyên tâm như vậy.
"Đại học năm thứ tư, em có kết giao bạn trai. Chỉ là, bởi vì cái tên kia cố gắng đưa em về nhà, giở trò với em, cho nên bị loại bỏ. Gia đình của em đối với cái tin tức bát quái này, cơ hồ không giữ lại chút nào mà nói cho thám tử anh thuê biết hết……………”
"Ngừng, không nên nói nữa ——" Đỗ Nhược Đồng hốt hoảng lắc đầu, kích động níu lấy ống tay áo của hắn."Như vậy rất kinh khủng!"
Sắc mặt Quan Chấn Ngôn buồn bã biến đổi.
"Rất xin lỗi để cho em cảm thấy kinh khủng." Hắn mím môi lại, bỗng dưng xoay mặt đi.
Đỗ Nhược Đồng vừa buồn cười vừa tức giận nhìn gò má cao ngạo của hắn, người đàn ông này kiêu ngạo thật đúng là không tha cho một chút thất vọng nào.
"Em không phải là không cảm động, chẳng qua là cuộc sống ở trong lúc vô tình bị người ta tỉ mỉ đi điều tra, trong lòng làm sao có thể không sợ hãi đây? Nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không được tự nhiên đi, có đúng hay không?" Đỗ Nhược Đồng xoay mặt của hắn, nghiêm túc nhìn hắn.
Quan Chấn Ngôn không muốn lên tiếng.
"Anh không nói chuyện, em đoán không ra ý nghĩ của anh. Em không thích cảm giác này ——" Đỗ Nhược Đồng nhíu mày, khuôn mặt càng gần hắn.
"Anh thừa nhận phương thức anh hỏi thăm tin tức của em cũng không bình thường cho lắm, nhưng anh chỉ muốn xác định, sau nhiều năm, em vẫn là người trong cảm nhận của anh. Dù sao sau khi anh và La Gia Lệ chia tay, tín nhiệm của anh đối với phụ nữ chỉ có giảm chứ không có tăng." Hắn trầm giọng nói, chân mày run sợ cho biết hắn đang không vui bên trong.
"Trong cảm nhận của anh?" Cô nháy mắt, tò mò hỏi.
"Đúng, em vĩnh viễn là người khiến anh động lòng."
"Em muốn... Đó là bởi vì sau tai nạn xe cộ, không hề đến gần mọi người nữa, cho nên, ở trong lòng anh em mới có một hình tượng đẹp như vậy." Đỗ Nhược Đồng cắn môi, bởi vì bị cảm thấy hoàn mỹ mà không thoải mái.
"Có lẽ vậy. Nhưng sự thật chứng minh ánh mắt của anh không hề sai." đầu ngón tay Quan Chấn Ngôn phớt qua gương mặt cô, môi mỏng nâng lên một nụ cười nhạt, cúi đầu liếc cô."Em chính là người mà anh muốn."