Dạy Dỗ Ác Ma

Chương 15

Chỉ thấy l*иg ngực cường tráng tái nhợt của hắn hiện đầy lên những vết sẹo rậm rạp chằng chịt, giống như một tuyến đường sắt.

"Tại sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?" Đến gần nhìn, Đỗ Nhược Đồng cảm giác tim mình đang quặn đau.

"Tai nạn xe cộ lúc trước, nửa người của anh bị đè dưới xe, xe bốc cháy đến mấy phút, mới được dập tắt. Cánh tay của anh còn giữ được, quả thật là rất may mắn."

Vành mắt Đỗ Nhược Đồng hồng hồng, đầu ngón tay yêu thương mơn trớn mỗi một chỗ của vết thương. Cô không nói gì,chỉ mãnh liệt rơi nước mắt, khóc đến không kiềm chế, khóc đến ngay cả hai vai cũng bắt đầu co quắp.

"Nước mắt của em, có tính là rắc muối lên vết thương của anh không?" Cô cắn đầu lưỡi, nghĩ muốn cười một chút để che giấu đi khuôn mặt đẫm nước mắt của cô."Thật xin lỗi, em luống cuống... Em thật khổ sở...”

Mắt thấy nước mắt lại muốn chảy xuống, Đỗ Nhược Đồng vội vàng thật chặt ôm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn.

Cô ôm chặt như vậy, chặt đến nỗi hai người ngay cả hít thở cũng khó khăn, chặt đến nỗi nhịp tim của cả hai đang đánh trống reo hò.

"Thật xin lỗi... Vì tất cả...” Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô lên, kích động hôn môi cô."Thật xin lỗi...” Hắn nói xin lỗi theo môi của hắn cùng đôi tay trượt xuống toàn thân cô, hắn dùng nhiệt tình lớn nhất cùng dịu dàng cuốn lấy thân thể cô.

Hắn vì cô mà đè nén suy nghĩ muốn đoạt lấy cơ thể cô, cho đến khi môi của cô dưới môi hắn, đầu ngón tay, đạt tới kɧoáı ©ảʍ: sau khi thỏa mãn cao triều, hắn mới cho phép mình tiến vào phái nữ mềm mại, rực rỡ nhất của cô, lần nữa dẫn cô vào trong thế giới hoan ái mà bay lượn.

Đêm tân hôn đến chậm, cảnh xuân vô hạn ...

Không!

Rạng sáng, Quan Chấn Ngôn từ trong ác mộng tỉnh lại. Hắn kinh hãi nhảy người lên, tìm kiếm thân ảnh Nhược Đồng ——

Cô gối đầu lên một chiếc gối màu đen, lông mi dài nghỉ ngơi, đôi môi màu hồng mê người khẽ nhếch, giống như đóa tường vi xinh đẹp.

Quan Chấn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêng nửa người sang, vùi mặt vào trong mái tóc cô.

Hắn nằm mơ thấy cô cùng một người khác cầm tay nhau, rời khỏi thế giới của hắn!

Những năm gần đây, hắn cho rằng hạnh phúc trong nháy mắt luôn bị phá hủy ——

Trước đêm tốt nghiệp đại học, hắn xảy ra tai nạn xe cộ, ở trong bệnh viện ra vào suốt cả một năm.

Khi hắn cùng La Gia Lệ sắp đính hôn, lại phát hiện cô là một người gian ác.

Hắn không có cách nào tin tưởng vào vận may của mình, mà Đỗ Nhược Đồng lại tốt đẹp như vậy, giống như hắn không nên có .

Đầu tiên Đỗ Nhược Đồng cau lông mày lại, tiếp theo mở mắt ra, con ngươi tỉnh táo ngây thơ mà hấp dẫn nhìn hắn.

"Trời đã sáng sao?" Giọng nói mềm mại hỏi.

Quan Chấn Ngôn cúi thấp người, hôn lên môi cô lần nữa, cố ý không để cho cô có cơ hội thanh tĩnh. Ít nhất, thời điểm cô ở phía dưới hắn rêи ɾỉ, hắn có thể biết lòng của cô là đặt tại trên người hắn.

Sau đêm hôm đó, Đỗ Nhược Đống thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất Đài Loan

Quan Chấn Ngôn quan tâm cô, thích cô, ở cùng một chỗ với cô, ánh mắt của hắn tuyệt sẽ không chuyển dời trên những người khác. Quan Chấn Ngôn có thói quen ở nhà làm việc, thư phòng chính là nơi hắn chỉ huy mọi việc, tất cả trang bị công nghệ cao, tất cả mọi thứ đều đầy đủ. Bạch mẹ nói, khi bọn họ còn chưa kết hôn, hắn có thể cả ngày ở trong thư phòng không ra một bước.

Nhưng, tình huống bây giờ thật khác. NNNQQQQQ

Sau khi mà hắn vùi đầu vào trong máy tính làm hết mọi việc, hắn sẽ đi qua phòng cô tìm cô nói chuyện. Thỉnh thoảng, Chấn Ngôn phải ra ngoài cùng người mua đàm phán, nhất định hắn sẽ gọi về hỏi thăm cô.

Cho nên, lão yêu Quan Ngữ chế nhạo bọn họ như cặp trẻ em song sinh, suốt ngày dính với nhau

Chỉ là, đối với Đỗ Nhược Đồng mà nói, chuyện khiến cô phấn chấn cũng là —— Quan Chấn Ngôn nguyện ý ăn cơm cùng cô ở trong nhà!

Cô biết kể từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, hắn sẽ không thường xuất hiện ở trong nước.

Cô hiểu thay đổi như vậy, ý nghĩa lớn biết bao. Điều này đại biểu Quan Chấn Ngôn đã từ từ mở thế giới nho nhỏ của hắn ra.

Thế là, Đỗ Nhược vì hắn thay đổi, tính tình như trẻ con.

Huống chi, việc mà Quan Chấn Ngôn làm chô cô, vĩnh viễn luôn vượt ngoài dự liệu của cô

Hắn biết cô thích trang trí hoa cỏ, thế là liền nhờ các mối quan hệ tìm cho cô một phần công việc —— để cho cô theo một thiết kế sư nổi tiếng học tập.

Đỗ Nhược Đồng thường nghĩ, nếu cô hạnh phúc một chút nữa, chắc cô sẽ phát điên lên mất

Chiều nay, cô vùi đầu vào trong thư phòng của hắn, cái gì cũng không làm. Chính là nằm trên giường, chờ hắn trở lại.

Bên trong phòng máy điều hòa để 26 độ, sẽ không bị lạnh như băng

Đỗ Nhược Đồng nhìn bộ quần áo ngủ cùng kiểu dáng màu xám tro trên mép giường , khóe môi cô nâng lên, nhàn nhạt cười.

Cửa được mở ra. DDLLLLQQQQQQDDDDDDD

Quan Chấn Ngôn một thân tây trang đi vào, kiểu tóc vẫn chỉnh tề như lúc ra cửa, cẩn thận tỉ mỉ.

"Còn tưởng rằng hôm nay anh rất muộn mới trở về !" Đỗ Nhược Đồng từ trên giường nhảy lên, giống như con chim nhỏ chạy đến chỗ hắn như bay.

Quan Chấn Ngôn giang hai cánh tay, đón cô vào ngực. Người ngoài thường gặp khuôn mặt lạnh như băng của hắn, ngay lúc hắn về nhà nhìn thấy cô, khuôn mặt ấy liền biến mất.

Cô sẽ không biết, mỗi lần cô nhìn hắn, bộ dạng hắn đều kích động như vậy, hắn sẽ thấy cảm động.

Quan Chấn Ngôn cúi đầu tìm kiếm đôi môi cô, mỗi lần về nhà đều tiến hành nghi thức này

Đỗ Nhược Đồng mỉm cười, đưa tay quàng qua cổ hắn.

Đôi môi cọ sát lẫn nhau, nhiệt tình của hắn, dịu dàng của cô, hòa vào thành tư thái triền miên, ảnh hưởng lẫn nhau. Nụ hôn của hắn càng dịu dàng, mà cô đáp lại càng thêm nhiệt tình.

"Thế nào, sao không ngủ trước?" Hắn ngẩng đầu lên, phủ lấy hai gò má phấn hồng, dịu dàng hỏi.

"Mới chín rưỡi, sớm quá ! Hơn nữa hôm nay anh đã sớm đi ra ngoài, không thấy anh, em không ngủ được." Huống chi, trước khi ngủ là thời gian tâm sự của hai người, cô không muốn hi sinh.

Đỗ Nhược Đồng đưa tay cởi cúc áo sơ mi giúp hắn, hắn cởi cúc trên tay áo tây trang, cởi bỏ trang phục, làm những điều này cô có cảm giác như mình thực sự đã là một thê tử.

"Em không phải cũng bận rộn cả ngày sao? Anh nhớ hôm nay em muốn đi tiệm Ôn Tuyền, đúng không?"Hắn xoa nhẹ tóc cô hỏi .

"Anh có muốn xem tác phẩm mới của ông chủ của em không?" Không đợi hắn trả lời, cô kéo lấy tay của hắn đi tới bên sofa, lấy máy ảnh ra, tự nhiên mà dựa ngồi bên cạnh hắn. Khi màn hình hiện lên là hoa anh đào cùng rơm làm bình phong trong khu vườn Nhật Bản, tất cả mọi người thở hổn hển, cảm giác như rơi vào thời gian và không gian cổ xưa....

Quan Chấn Ngôn liếc mắt nhìn hình, lại có nhiều thời gian hơn dừng ở khuôn mặt hớn hở của cô

"Lưu Đạo Minh thật rất có tài hoa, có đúng hay không?" Đỗ Nhược Đồng đóng máy chụp hình, cười hỏi hắn.

"Ừ." Đây là lần thứ tư cô nhắc đến lão bản Lưu Đạo Minh có tài hoa rồi. Quan Chấn Ngôn không chút tư vị nghĩ ngợi—— hắn có phải là dẫn sói vào nhà hay không?

"Hôm nay anh cùng chuyên gia kế toán đàm phán như thế nào rồi?" Cô nhớ công ty bọn hắn bởi vì chuyện phân chia cổ phiếu, đấn tới nội bộ cổ đông tranh cãi rất lớn. Ngay cả bọn họ dự định đi hưởng tuần tuần trăng mật ở Zehder, cũng phải hoãn lại

"Em thử nói xem?" Hắn nhếch lông mày, hỏi ngược lại.

"Ai, chồng em anh minh thần võ (uy phong sáng suốt), sẽ không làm được sao?" Cô cười giả dạng mặt quỷ rất đáng yêu .

"Anh thừa nhận, anh buôn bán so với người khác thuận lợi hơn, nhưng đó là bởi vì anh cố gắng nhiều gấp mấy lần người khác. Thời điểm anh làm việc, tuyệt đối không cho phép có một chút tâm tư nào không liên quan đến thị trường buôn bán." Hắn nói.