Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 9

“Cô...” Thanh âm của đối phương rõ ràng là không tin, “Làm sao có thể?” Không thể nào, người được lòng hội trưởng lại là người như vậy!

“Chính là tôi, nếu cô không tin thì có thể hỏi mọi người, cả giáo sư Lâm cũng được.” Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người không tin cô tên Hứa Thiên Ái. Tên của cô rất đáng tiền sao?

“Cô là Hứa Thiên Ái, tốt lắm, tôi muốn cho cô cái này...”

Một bàn tay thình lình đánh vào khuôn mặt Hứa Thiên Ái, làm cô kinh hãi, cũng làm những sinh viên và cả giáo sư Lâm kinh ngạc. Bốn phía thoáng chốc trở nên yên tĩnh, người người giống như không thể cử động vậy.

Đau quá! Hứa Thiên Ái bụm má, thật không thể tin được, cô lại bị tát trước mặt mọi người.

“Tôi không biết cô dùng cách gì đến gần Hiên Dật, nhưng hy vọng sau này cô cách anh ấy xa một chút, Hiên Dật chắc chắn sẽ không thích loại con gái như cô.” Mỹ nữ nói xong, tự nhiên xoay người, đi đến trước mặt giáo sư Lâm, cúi chào, áy náy nói: “Giáo sư, em là Tống Kỳ Nghi, thật xấu hổ, đánh học sinh của thầy ngay trước mặt thầy, xin thầy lượng thứ.”

“Được, tôi biết rồi!” giáo sư Lâm đẩy kính mắt trên mũi sang một bên nói. Nữ sinh bây giờ thật lớn gan, hoàn toàn khác so với thời đại của bọn họ, ông đừng nhúng tay đến thì hơn.

“Vậy, chào thầy, em đi trước.” Cử chỉ tao nhã, khẩu khí ôn hoà, hoàn toàn không giống như người vừa đánh cô.

Vì thế, sau khi Tống Kỳ Nghi rời khỏi, bạn cùng lớp vẫn bàn tán về cô ta, tự tin, tao nhã cùng dáng người, Phương Linh càng nói, nước miếng càng tung bay, giáo sư lại chỉ trầm tư ở bục giảng. Bọn họ hoàn toàn đã quên, cô – Hứa Thiên Ái, người bị hại đáng thương. Vì sao không ai đến an ủi cô? Mà, cũng là do Tư Hiên Dật ban tặng, một ngày nào đó, cô nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời

Hu... Cô rất muốn khóc...

– %%%※%%% –

Ngày xã tin tức hãnh diện rốt cuộc cũng đến. Lăng Hảo Hảo vừa tới trường học đã đến thẳng xã chụp ảnh, húc đầu tìm xã trưởng xã chụp ảnh, “Này, nghe nói ngày hôm xã viên của các cậu chụp được ảnh Tư Hiên Dật và Hứa Thiên Ái kiss, ảnh đâu?”

“Đúng là có ảnh chụp, nhưng là chuyện của chúng tôi, hình như không liên quan đến xã tin tức các cô?” Xã trưởng xã chụp ảnh hai tay khoanh trước ngực không khách khí nói.

“Làm sao mà không liên quan đến xã tin tức chúng tôi, vai nữ chính trong đó là người của chúng tôi, bây giờ cậu đang xâm phạm vào nhân quyền!” Lăng Hảo Hảo vỗ bàn giận dữ hét. Thật là to gan, dám không đưa cho cô ảnh chụp.

“Nhân quyền?” Không nghiêm trọng đến vậy đi, “Nhân quyền gì mặc kệ, ảnh chụp là của chúng tôi, tôi sẽ không đưa cho các cô.” Xã trưởng xã chụp ảnh kết luận nói. Chủ nghĩa đàn ông đầu đội trời chân đạp đất biểu lộ rõ ràng.

“Chết tiệt, có phải cậu muốn chết hay không?” Lăng Hảo Hảo nghe vậy xông lên phía trước, một chân đạp ghế, một tay chống nạnh, ngón tay chụp lấy cái mũi của xã trưởng xã chụp ảnh, “Không cho? Có tin tôi lật tung cái xã chụp ảnh này của các cậu lên không? Cậu nghĩ đồ dùng trong này có đáng giá không?! Đánh nát hết toàn bộ chắc chắn rât đã tay.” Không cho cô ảnh chụp, bất quá thì không nể mặt thôi.

“Cô...” Đáng thương cho xã trưởng xã chụp ảnh, vừa rồi còn là “đàn ông đích thực” uy phong lẫm liệt, trong nháy mắt đã biến thành con sâu nhỏ bị người ta bắt nạt, lo lắng nói, “Cô đừng có mà làm loạn nha!” Nghe nói người của xã tin tức không nên trêu chọc, xem ra những chuyện truyền miệng cũng có vài phần chân thật. Bây giờ chính là ví dụ tốt nhất.

“Không muốn thì lấy ảnh ra?” Miễn cưỡng đưa tay ra, Lăng Hảo Hảo tuyên bố: nếu không có ảnh, vậy sẽ đập nát cái xã chụp ảnh này.

“Nhưng ảnh chụp cho cô, tôi làm sao mà ăn nói với xã viên a.” Ài, một bên là ảnh chụp ngàn năm khó gặp, một bên là một đống tiền, cái nào cũng không nỡ, hắn... Thật sự đau quá!

“Làm sao mà không nói được, cậu là xã trưởng mà. Hơn nữa, nếu xảy a chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu” Nói thì nói như thế, nhưng biểu tình của cô giống hét như là “Đó là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi?”

Cá và gấu từ xưa không thể ở chung, không còn cách nào, đành phải hy sinh ảnh chụp, dù sao những thiết bị đó hắn cũng phải vất vả rất nhiều mới mua được, “Vậy ít nhất cũng phải cho xã chụp ảnh chút ưu đãi chứ, tôi không thể vô duyên vô cớ cho cô.”

“Đương nhiên, xã chụp ảnh các cậu sẽ không thiệt thòi, yên tâm, tôi sẽ ghi rõ: ảnh là xã chụp ảnh cung cấp.” Lăng Hảo Hảo vỗ vỗ vai xã trưởng xã chụp ảnh, “Sớm ngoan như vậy thì có phải tốt không?!”

Đau quá, xã trưởng xã chụp ảnh cố nén nước mắt, không biết xương vai có bị gãy hay không. Không thể trách hắn quá yếu đuối, chỉ có thể trách cô gái này quá mạnh mẽ...

– %%%※%%% –

Văn phòng Hội trưởng hội học sinh.

“Hiên dật, anh có biết chuyện hôm qua em tát Hứa Thiên Ai một cái không?” Tống Kỳ Nghi dựa vào người Tư Hiên Dật, bàn tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

“Có nghe nói.” Tư Hiên Dật một tay cầm báo cáo của trường, một tay không kiên nhẫn đẩy cánh tay không yên phận của Tống Kỳ Nghi ra.

“Anh không trách em sao? Dù sao... Em đánh cô...” Tống Kỳ Nghi an phận kéo tay lại, chăm chú quan sát biểu tình của Tư Thiên Dật. Dung mạo xuất chúng như cô, dáng người nóng bỏng, lại la hòn ngọc quý trên tay ông chủ của Tống thị, cho tới bây giờ không thiếu người theo đuổi, đàn ông đối với cô mà nói, là dễ như trở bàn tay, nhưng từ khi gặp được Tư Hiên Dật rồi, lòng cô không còn quản được nữa. Cô yêu người con trai có dung mạo thánh khiết như thiên sứ kia, càng yêu tính cách tự cao tự đại của hắn. Cô tự tin mà ngạo mạn, nhưng ở trước mặt của hắn, cô vĩnh viễn cũng không thể tự tin, ngạo mạn. Hắn làm cô hiểu được tâm tình lo được lo mất, có lẽ, cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nhận được gì, chỉ có mất đi...

“Cô hy vọng tôi nói như thế nào, nói là để ý, hay là không sao cả?” Tư Hiên Dật vỗ vỗ đôi má của Tống Kỳ Nghi, con gái, nghĩ chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể làm đàn ông coi trọng mình nhất. Thật là làm người khác thấy buồn cười, “Tôi không muốn để ý đến những chuyện nhàm chán này”

“Vậy... Anh không quan tâm sao?” Xem ra quả nhiên không sai, Hiên Dật làm sao mà thích con gái nhân vừa béo vừa xấu kia, “Vậy, Hiên Dật, tối nay em muốn cùng anh. Anh... có thể làm chuyện kia với em? ” Quen biết với hắn đã hơn một năm, cô đã nhiều lần ám chỉ muốn cùng hắn lên giường, nhưng lần nào cũng không thể thành công.

Quả nhiên, “Không cần, tôi nghĩ đêm nay tôi không cần cô.”

“Thật vậy sao?” Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng khi nghe câu trả lời từ miệng hắn ra, cô mới thật sự hết hy vọng, “Chẳng lẽ em thật sự không được sao?” Cho dù có khúm núm bao nhiêu cũng không thể được hắn yêu, thậm chí là đồng tình.

“Thời gian không còn sớm,cô nên về đi.” Tư Hiên Dật giơ tay kéo Tống Kỳ Nghi ra, “Tôi không thích con gái nói nhiều.”

“Vậy... Em đi nhé.” Kiễng chân, Tống Kỳ Nghi ôn nhu hôn lên mặt Tư Hiên Dật, cô thích hôn vào môi hắn hơn, nhưng cô biết, môi hắn là vùng cấm, chưa từng có người được phép đυ.ng qua môi hắn, cô đương nhiên cũng thế. Mà ngoại lệ duy nhất chỉ có đứa con gái vừa béo vừa xấu kia. Xoay người, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, cũng che đi nước mắt trên mặt cô.

“Ài, lai có người không chịu hưởng mỹ nhân.” Lăng Tử Nhai đẩy cửa phòng ra, đi đến bên cạnh Tư Hiên Dật, khoa trương than thở nói, “Tớ thật không hiểu nổi câuk, có thể kiên quyết từ chối như vậy, nếu là tớ, đã sớm lên rồi”

“Chỉ là không có hứng thú thôi.” Tư Hiên Dật vừa trả lời Lăng Tử Nhai, vừa lấy ra cái khăn lau đi vết hôn vừa nãy của Tống Kỳ Nghi.

Nếu để cho Tống Kỳ Nghi thấy hành đông lúc này của A Dật, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

“Đừng nói là cậu có... vấn đề chứ?” Thật sự là nghi ngờ vô cùng, nghe nói mấy năm nay hắn không hề lên giường với bất kỳ cô gái nào.

Tư Hiên Dật lạnh lùng liếc Lăng Tử Nhai một cái, “Cậu nói xem?”