Tay nhanh chóng bấm xuống...
Hay quá, cô đã có một tấm hình của hắn. Cho dù hắn không còn ở bên cạnh nữa, lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy hắn...
– %%%※%%% –
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thiên Ái lấy ba lô, về trước cửa nhà.
Buổi sáng, khi ăn điểm tâm, cô nói với hắn cô phải về nhà, hắn không nói gì, vẫn ăn điểm tâm như thường ngày, chỉ là sau khi ăn sáng xong, hắn cố chấp muốn đưa cô về nhà, sau đó mới đi học. Hắn – đôi khi thật sự là cực kì săn sóc cô...
Lấy chìa khoá ra, vừa đi vào trong nhà, túi còn chưa đặt xuống đã bị ”cầu thịt” ôm lấy, “Ái Ái, rốt cuộc con cũng trở về, mẹ nhớ con quá nha!” Trầm Anh ôm lấy Hứa Thiên Ái, giãi bày nỗi khổ tương tư.
“Mẹ – mẹ có thể buông trước được không, con không thở được.” Hứa Thiên Ái dùng cả hai tay, muốn đẩy Trầm Anh ra.
“Con thật vô tình, có vẻ con không hề nhớ đến mẹ nữa!” Trầm Anh che mặt, nức nở chỉ trích nói: “Con có biết mấy ngày nay mẹ nhớ con khổ ra sao không?”
Thật... Đúng là hành động thối nát, muốn khóc thì khóc cho giống đi, tốt xấu cũng nên phòng bị thuốc nhỏ mắt, như vậy mới có sức thuyết phục. Hứa Thiên Ái bất đắc dĩ nhìn cha của mình mặt mọc đầy râu, giống hệt vượn Bắc Kinh, “Cha, cha xem đi! Mẹ lại đang làm cái gì?”
“Không có gì, chẳng qua là mẹ con vừa viết xong một tiểu thuyết bi kịch, còn chưa đi ra từ tiểu thuyết.” Hứa Tự Lập giải thích.
Thì ra là thế, cô có thể hiểu, tình cảm của mẹ đúng là quá phong phú! “Được rồi, mẹ, con cũng rất nhớ mẹ, có thể buông con ra chưa, con phải về phòng thu thập đồ đạc.”
“Ái Ái, mẹ đói quá a!” Trầm Anh ngước mặt, khuôn mặt đầy chờ mong nhìn Hứa Thiên Ái. Hu, mấy ngày Ái Ái không ở nhà, một ngày cô sống như một năm, đồ ăn bên ngoài thật sự quá khó ăn.
“Mẹ, con vừa về, mẹ không thể cho con nghỉ một lát sau?” Chẳng lẽ cô ở nhà cũng chỉ để làm cơm?!
“Nhưng điểm tâm mẹ vẫn chưa ăn mà!” Trầm Anh chưa từ bỏ ý định nói
“Mẹ có thể gọi điện thoại đặt đồ ăn” Dù sao không đói chết là được.
“Nhưng đồ ăn bên ngoài thật là khó ăn. Mẹ yêu nhất là món ăn do Ái Ái làm”
Ác! Ngữ khí mẹ nói chuyện làm – cô như sắp ói ra. Cho dù chung sống nhiều năm như vậy, nhưng đôi khi cô thật chịu không nổi, thật không biết cha làm sao có thể hạ quyết tâm mà cưới mẹ được. “Này, cha, cha mau đến nói giúp con.” Hứa Thiên Ái phát ra tin tức SOS với Hứa Tự Lập.
“Cha thật sự rất muốn giúp con, nhưng – Ái Ái, cha cũng đói, con vào phòng bếp làm chút gì ăn đi.”
“Hí –” Bây giờ rốt cuộc cô cũng biết tại sao, bọn họ căn bản là cá mè một lứa.
Dưới hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, Hứa Thiên Ái bị ép mặc tạp dề, đi vào phòng bếp, bắt đầu cuộc sống trong phòng bếp của mình...
Cho nên xin anh, đừng bắt em rời xa anh.
Trừ anh ra, em không còn cảm thấy ở ai khác, một tia tình ý.
Đừng đùa, ai lại muốn đưa ra lời cầu xin với anh... Được, được rồi... Coi như nể mặt em, nhưng cô gái à, em hãy nghe cho kỹ, em không cho tôi rời khỏi em, em cũng cần phải trả giá “chính mình”, còn nữa, không cho phép cò kè mặc cả –
“Bạn Hứa, xin chào!” Một vị bạn học đi ngang qua Hứa Thiên Ái chào hỏi với cô.
“Xin chào!” Hứa Thiên Ái mỉm cười đến rút gân đáp lại. Ông trời, Hắn là ai vậy? Cô căn bản chưa từng biết hắn, hắn chào hỏi cô cái gì? Từ sáng sớm vừa bước vào cổng trường, đột nhiên có nhiều người không quen biết chào hỏi với cô, không chỉ học sinh hay giáo sư mà thậm chí ngay cả bảo vệ, ông bác thường trực phòng, bà quét rác đều chào hỏi với cô. Khi nào thì cô trở nên nổi tiếng như vậy? Sao ngay cả cô cũng không biết?
Đi tới cửa phòng học, còn chưa thấy Phương Linh đã nghe thấy tiếng hét: Mau tới đây! Cơ hội ngàn năm hiếm có, mua liền tay, rất hiếm có, tới nhanh nha!”
Đẩy cửa ra, đã thấy Phương Linh ngồi trên một chiếc ghế, rất nhiều người đang vây chung quanh cô, không riêng gì bạn học trong lớp mà ngay cả các anh chị lớp trên cũng có.
“Phương Linh, cậu đang làm gì thế?” Cô không hiểu hỏi
“Tiểu Ái, cậu tới rồi!” Phương Linh cười cười với Hứa Thiên Ái, “Không làm gì cả, chỉ là tiện thể kiếm thêm chút thu nhập thôi.”
“Kiếm thu nhập?” Cô như vậy mà cần kiếm thêm thu nhập sao? Mà cô ấy kiếm thêm thu nhập bằng cách nào?
“Đúng vậy, bởi vì...” Phương Linh vẫn chưa kịp nói hết đã bị một thanh âm cắt ngang,
“Cô là Hứa Thiên Ái hả?”
“Thì ra là bộ dáng thật không được tốt lắm, tôi còn tưởng tấm hình kia đã qua xử lí, cố tình nói cô xấu hơn thực tế.”
“Tôi cá một ngàn!”
“Tôi cá hai ngàn...”
Hứa Thiên Ái ngơ ngác chết đứng ở đó, bọn họ đang nói cái gì vậy?
Phương Linh luống cuống tay chân, một tay thu tiền, một tay cầm bút ghi lại trên quyển vở, “Tiểu Ái, bây giờ tớ bề bộn nhiều việc, lát nữa nói với cậu nhé.”
– %%%※%%% –
Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo sư Khang đi vào phòng học, Phương Linh mới cầm một xấp tiền trở về chỗ ngồi...
Trên bục giảng, ông ấy bắt đầu nói về nội dung bài học hôm nay – Cuộc tàn sát ở Nam Kinh, “Cuộc tàn sát ở Nam Kinh là một thảm kịch trong lịch sử, năm đó...”
Dưới lớp, Hứa Thiên Ái nhỏ giọng hỏi Phương Linh: “Lúc nãy cậu làm gì vậy?”
“Đánh bạc á! Bây giờ cậu và Tư hội trưởng thành đôi là một kết quả bất ngờ, cho nên, tớ chỉ thuận theo ý dân mà làm nhà cái.” Phương Linh cúi sát vào người Hứa Thiên Ái, nhỏ giọng nói.
“Cậu lấy tớ ra để đánh bạc?” Thanh âm đột nhiên đề cao lên, Hứa Thiên Ái thật không dám tin, cô lại trở thành đối tượng bị người ta đánh cược.
Trên bục giảng, hai tay giáo sư Khang kia nắm chặt lại... Học sinh thời nay thật không biết chú trọng kỷ luật, hít sâu một hơi, giáo sư Khang xoay người sang phía khác, vừa viết bảng, vừa tiếp tục nói: “Quân Nhật tại Nam Kinh...”
Ở dưới, Phương Linh an ủi Hứa Thiên Ái, “Cũng không nên trách tớ, ai bảo hôm đó có người làm chứng thấy cậu ngồi lên xe Tư Hiên Dật, lại thêm chuyện hắn hôn cậu trước mặt mọi người,còn giúp cậu xin phép, cho nên...”
“Vậy bọn họ có biết mấy ngày nay tớ ở nhà hắn không?” Hứa Thiên Ái níu chặt y phục Phương Linh, khẩn trương hỏi.
“Không có, mọi người chi cho rằng hắn đưa cậu về nhà thôi.”
Không tồi, không tồi, Hứa Thiên Ái vỗ ngực, thần kinh lập tức thả lỏng.
“Tiểu Ái, cậu và Tư Hiên Dật tiến triển thế nào? Phương pháp hôm đó tớ dạy cậu có ích gì không?”
Mặt cô ửng đỏ lên, hồi tưởng về tình cảnh tối hôm đó
“Dùng rồi” Cô thấp giọng lẩm bẩm nói.
“Vậy hắn có dẫn cậu đến khu vui chơi không?” Đây mới là vấn đề Phương Linh quan tâm.
“Đi.”
A! “Tiểu Ái, hay quá, lần nay tớ có thể kiếm tiền rồi”
“Kiếm tiền?”
“Đúng rồi, tỉ lệ Tư Hiên Dật bỏ cậu là 1:100, tớ bỏ ra 5000 cược các cậu hợp nhau, haha, tớ và cậu đúng là bạn chí cốt mà.”
Có nhiều người quan tâm đến chuyện cô bị Tư Hiên Dật bỏ đến vậy sao? Hứa Thiên Ái chán nản. Cô thật kém như vậy sao? “Được, tớ cược 8000″ Cô hào khí nói.
Bốp! Cục phấn trên tay Khang giáo sư gãy làm đôi, xoay người lại, “Em Hứa, bây giờ là thời gian lên lớp.”
Thảm, cô lại quên mất bây giờ là thời gian lên lớp, Hứa Thiên Ái co rúm lại, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Giáo sư Khang liếc mắt Hứa Thiên Ái một cái, tiếp tục đọc, “Thành Nam Kinh máu chảy thành sông...”
Mười phút sau.
“Tiểu Ái, cậu đã xem qua tập san của xã tin tức các cậu chưa?” Phương Linh nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“Tập san? Không biết, hôm nay tớ mới đi học lại, vẫn chưa đến xã tin tức.” Xã tin tức đã nhanh chóng ra tập san, quả là ngoài ý muốn của Hứa Thiên Ái.
“Nghe nói lần này 1000 bản bị mua hết không còn nữa, bây giờ đang in lại lần thứ hai″