Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, đã chín giờ, muộn vậy vẫn chưa trở về, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Nghĩ đến đây, tim hắn lại thắt nhanh lại, đáng chết! Tại sao hắn phải lo lắng cho cô như vậy? Hắn cần gì phải lo âu bất an như vậy? Chẳng lẽ thật như lời Tử Nhai, hắn yêu cô, cho nên mới không khống chế được, hoàn toàn không còn giống hắn nữa sao...
Từ khi gặp phải Em gái béo, tâm tình hắn ngày càng gặp những cảm giác chưa từng có. Cho tới bây giờ, hắn không nghĩ mình sẽ vì một cô gái mà lại chịu nhiều cảm giác khác lạ như vậy.
Hắn thật sự yêu cô sao? Hắn nghĩ đúng vậy. Đây là câu giải thích hợp lí duy nhất đối với những thay đổi bất thường của hắn. Nếu hắn yêu cô, vậy cô cũng phải yêu như thế để hồi báo hắn. Hắn luôn lấy bản thân là trung tâm, chỉ có hắn mới có thể phụ, chưa từng có người được phép phụ hắn, nếu Em gái béo phụ hắn, vậy hắn sẽ làm sao bây giờ?
Hắn sẽ đích thân hủy đi cô! Đúng vậy, nếu cô phụ hắn... Hắn tuyệt đối sẽ tự tay huỷ đi cô, không ai được phép phụ hắn...
Bất quá, tại sao đến giờ cô vẫn chưa chịu trở về...
– %%%※%%% –
Mệt mỏi quá, hai cái đùi của cô sắp gãy ra. Một buổi chiều thêm buổi tối, cô cùng Phương Linh đi dạo trong trung tâm thành phố, đi dạo đến nỗi làm cô quên đi thời gian. Nếu không phải trung tâm đóng cửa, có lẽ các cô sẽ còn tiếp tục đi nữa.
Hứa Thiên Ái kéo hai cái chân mệt mỏi sắp không đi được nữa đến trước cửa nhà trọ, hắn, có lẽ là đang ở nhà. Trăm ngàn lần nên có! Nếu không cô chỉ có thể ngồi trước cửa mà đợi. Thân thể vô lực tựa vào cửa, vươn tay ra định đẩy cửa, bỗng dưng thân thể theo trực giác ngã xuống dưới, cả người cô ngã vào trong nhà... Trời, cửa không có khoá.
Đau nha! Cái ngã này thật không nhẹ! Hứa Thiên Ái xoa mông chậm rãi đứng dậy. Trong phòng có ánh sáng, cô dễ dàng nhìn thấy Tư Hiên Dật ngồi trên ghế sofa, trên đầu gối là một quyển tạp chí tài chính, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô.
Không biết nên nói gì, hắn nhìn cô như vậy làm cô có chút bất an, Hứa Thiên Ái lúng túng giật giật khóe miệng, “Hi... Tôi... Đã về.”
Cô cũng đã chào hỏi, sao hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô vậy a? Trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác sợ hãi, tối nay hắn thật khác lạ, cô vẫn nên trở về phòng thì tốt hơn, “Ách, kia... Tôi trở về phòng, không quấy rầy anh nữa.” Nói xong Hứa Thiên Ái xoay người sang chỗ khác, bước nhanh đến phòng của mình...
Một bàn tay nhanh chóng kéo hông cô, cả người cô ngã xuống, ngã vào một l*иg ngực rộng lớn, hơi thở nhẹ nhàng phà qua tai cô, thanh âm tà mị mà dồi dào từ tính vang lên bên tai: “Chơi mệt chưa? Muốn trở về chưa, cô gái nhỏ?”
“Vâng... Nha.” Xin nhờ, hắn cũng không cần dùng động tác ái muội vậy a, lại càng không cần dùng thanh âm hấp dẫn đó nói với cô được không? Hứa Thiên Ái cảm giác tim mình đang nhảy lên “bùm bùm”, giống như đang bị đốt vậy.
“Cô gái nhỏ, em có biết bây giờ là mấy giờ không?” Thanh âm hấp dẫn vang lên lần thứ hai, người đằng sau đã bắt đầu nhẹ cắn lên vành tai của cô.
Mấy giờ? Đầu óc Hứa Thiên Ái choáng váng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, “Mười một... Giờ.” Sao hắn lại hỏi cô mấy giờ? Chẳng lẽ hắn không biết tự nhìn sao?
“Mười một giờ... Thật sự khuya lắm rồi.” Tư Hiên Dật ôm Hứa Thiên Ái, bắt đầu khẽ liếʍ lên cổ cô, “Buổi tối là lúc quỷ đi ra từ địa ngục, chúng nó thích ăn thịt người – đặc biệt là con gái, chúng nó thích ăn nhất.”
Hắn đang nói gì? Truyền thuyết trong thánh kinh sao? Sao cô lại không hiểu gì, “Vâng, thật không? A, a! Tôi buồn ngủ quá, muốn trở về phòng, đúng! Trở về phòng.” Hu, cổ ngứa quá, sao hắn lại dùng lưỡi liếʍ cổ cô chứ, mau buông cô ra nha! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không đảm bảo sẽ không ăn hắn nha.
“Muốn trở về phòng?”
“Vâng...” Hứa Thiên Ái gật gật đầu.
“Đúng vậy, nên trở về phòng, quỷ đã được thả ra.” Dứt lời, Tư Hiên Dật ôm ngang lên Hứa Thiên Ái, đi thẳng về phòng ngủ.
“Anh đi nhầm rồi, phòng tôi ở bên kia.” Hứa Thiên Ái nhắc nhở. Sao hắn lại ôm cô đến phòng hắn chứ?
“Không đi sai, cô gái nhỏ...” Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái đi vào phòng ngủ, đè cô lên giường, cúi người nhìn cô, “Em phải trả giá thật lớn... Khi chọc giận tôi...”
Trả giá? Cô chọc hắn khi nào chứ? “Anh tránh ra, cho tôi đứng lên!” Hai tay Hứa Thiên Ái ngăn lấy ngực Tư Hiên Dật, ra sức đẩy hắn ra.
“Không còn kịp rồi, quỷ đã xuất hiện...” Cô chống cự làm hắn triệt để hiểu lấy tâm ý của bản thân, chờ đợi biến thành khát cầu mãnh liệt, hắn cần dùng thân thể của cô để bình phục lại sự xôn xao trong hắn, hắn muốn cô trở thành người con gái của hắn.
“Anh... Đừng!” Cô còn không chưa chuẩn bị, huống chi, cô còn không biết hắn có tình cảm với cô hay không, cô không muốn mình cứ vậy mà giao đến tận tay hắn, “Dừng tay! Đừng...”
Tay vẫn không dừng, vẫn dao động lên trên..
Cô hít một hơi –
“Anh muốn làm gì, đừng làm loạn!”
Hắn không trả lời cô, chỉ dùng môi thô bạo áp lên môi cô, trằn trọc mυ'ŧ.
“Ưʍ...” Cô khẽ run, hai tay càng không ngừng đánh lên ngực hắn, “Không cần! Không được..” Cô lớn tiếng kêu lên, liều mạng muốn đẩy hắn. A...! Hắn vậy mà, vậy mà...
Cô không cần! Cô không muốn giao hợp! Cô...
Bốp!
Một cái tát cứ như vậy in lên mặt Tư Hiên Dật, một cái tát vang dội vô cùng, năm giây sau, trên mặt hắn nổi lên một dấu đỏ. Thanh âm đều làm cả hai người kinh hãi, hắn tức giận nhìn cô, cô giật mình thở phì phò nhìn lại hắn.
Tư Hiên Dật chậm rãi giơ tay lên, chạm nhẹ đôi má bị đánh, nheo lại đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Hứa Thiên Ái
“Em dám đánh tôi!” Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám đánh hắn, cho dù là cha mẹ hay ông ngoại cũng chưa từng dám đánh hắn, mà nay, cô lại dễ dàng quăng cho hắn một bàn tay, cho dù cô là người hắn yêu, cũng không được đối với hắn như vậy! Cái tát này tuyệt đối phải trả lại. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên...
Đừng, đừng nói là hắn muốn đánh cô nha! Cô thật sự không phải cố ý, cô chỉ muốn đẩy hắn ra, không ngờ tay lại đánh xuống như vậy, hơn nữa, rõ ràng là hắn đuối lí trước, là hắn có hành vi gây rối cô, cô mới tát hắn một cái. Đúng! Chính là như vậy! Nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn, không hiểu sao cô lại có cảm giác chột dạ...
Hứa Thiên Ái rúc đầu nhìn bàn tay ngày càng đến gần, “Đừng mà!” Cả người cô dính vào hắn, “Anh đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi, nhưng anh phải tin tôi, tôi thật sự không phải cố ý.” Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Ông trời chứng giám, là hắn có hành vi xâm phạm cô trước, cô đánh hắn một cái chỉ là phòng vệ mà thôi, nhưng bây giờ cô lại phải giải thích với người xâm phạm cô, có người nào xui xẻo hơn cô không?
“Em nghĩ cứ vậy thôi?” Tư Hiên Dật cúi đầu nhìn Hứa Thiên Ái dính vào người hắn như bạch tuộc, cô gần sát như vậy làm hắn nguôi giận không ít, “Em phải biết, chưa từng có người nào dám đánh tôi! Em nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho em một cách đơn giản như vậy?”
“Vậy – để tôi giúp anh xoa bóp.” Khi nói chuyện, bốn ngón tay mềm mại của cô chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng xoa đi dấu đỏ trên mặt hắn, hà hơi lên mặt hắn như đang dỗ dành con nít, “Hu, không đau, không đau.”
Tay hắn ngừng lại giữa không trung, có chút do dự, tim của hắn bắt đầu dao động...
“Tay em nên để xuống!” Cô có chút run sợ nhìn bàn tay đang ở giữa không trung của hắn, cẩn thận do dự cầm tay phải hắn lên, “Vết sưng trên mặt tôi mới đỡ được vài phần, nếu bây giờ còn bị anh đánh nữa, chăc chắn sẽ sưng lên mấy ngày nữa mới khỏi. Hơn nữa, vết thương trên mặt tôi cũng là do anh hại mà có, coi như tôi và anh huề nhau, được không?” Hứa Thiên Ái lấy lòng nói.
Thở nhẹ một hơi, tay hắn chậm rãi buông xuống, “Em định bồi thường thế nào?” Như là đang nói với cô, càng giống như đang tự nói với mình.