Năm ngày sao...
Ở Thành Lâm Hoài,.
Ở đây nhộn nhịp hắn lên, Nếu để ý là có rất nhiều cao thủ tụ họp về đây, Có đủ Triệu Hoán sư, luyện Dược Sư, Võ sư, Ảo thuật sư, Và .... Âm Dương Sư.
Ngày hôm nay hằng năm, Thiên Quốc đều tổ chức một buổi tỉ võ, Phần thưởng rất hậu hình, Và cũng Tạo mối quan hệ với các nhân sĩ võ lâm, Vì thế Thiên Quốc rất hùng mạnh,.Bên cạnh đó Cũng triêu binh mãi mã, Ổn định biên Cương...
Một Người Đeo Mặt nạ hồ ly, với Tóc trắng xõa dài , quần áo màu trắng gọn gàng, nhìn sơ qua là.biết là một.cao thủ....
Vì hôm nay là ngày trăng tròn, Phép thuật của cô cũng hồi phục được khoảng 7, 8 Phần nên tóc cũng dần trở nên giống như Lúc trước..
Tại đài tỉ võ
Được xây dựng ở giữ thành Lâm Hoài, quy mô rất đông, ...
- Hèn gì phụ thân , cấm túc mình một tuần là vì có tỉ võ sau...
Cô đứng trên một nói nhà đối diện với sân đấu nhận xét...
Nhìn về phía Sân đài tỉ thí, Có đủ thành viên hoàng thất, Cả phụ thân và Ca ca của cô luôn...
- Không biết ai sẽ thắng cuộc đây...
Cô nhảy xuống... đi về phía kia mua kẹo hồ lô ngào đường ăn để hả giận một chút...
Vừa ăn vừa đi xung quanh không ai làm phiền , Cảm giác này rất thích thú A .. Không cần ai lải nhải bên tai.. đỡ đau đấu.. A..., Cũng may là lấy túi tiền của tên lúc ở Thiên Sơn nếu không là không có tiền Ăn mấy người nay, Khi trốn ra ngoài rồi...
*bụp.....
Do đi không nhìn đường.. Cô vô tình đυ.ng phải một người...
- Đi không có mắt sao..- Cô gái Va phải cô quát... nữ nhân này rất xinh đẹp... Môi đỏ má hồng, Ánh mắt sáng.người, khuôn mặt trái xoan... quả thật rất hợp lòng người...
Nhưng rất tiếc.. Vương Ngạn Ly này không có hứng.với nữ nhi.A.. Còn nam nhi phải nhìn được ...mới Cô nương này.. quan tâm...Cô lướt qua Cô gái này như là người vô hình, không tồn tại...
- Nè.. ngươi có biết ta là ai không mà dám hổn xược như vậy...
Ngạn Ly vẫn bước đi về phía trước ,không quan tâm ả ta nói thế nay vì cô không có hứng để nghe....
- Hửm...
Thấy một con dao vàng nhỏ rớt tại chỗ hồi nảy , cô nhặt lên.. định rút ra nhưng không được...
- Chắc là của ả ta khi va phải ta rồi rớt .. cây dao nào đẹp thật đó... phái khoe với Ả công chúa Hoàng Anh kia mới được...
................
__________________________________
Ở Sân đấu phía Khán giả..
- Nè ,.Muội nghe nói Cửu Vương gia cũng Đến phải không ..
Hoàng Anh Háo hức hỏi Những vị Hoàng tử kia, Cửu Vương gia Anh tú, Tài giỏi, miền là tiểu thư thì người nào cùng muốn bước chân vào Chiến Vương Phủ của ngài...
- Ừmk... Vương Gia đến xem mới các đám nữ nhi kia ăn mặc trang điểm hơn hẳng Các tiệc bình thường đó - Hoàng Kỳ suy ngẫm nói đồng thời chỉ về phía đám nữ nhi bên kia...
- Haizz... Tôi muốn gặp Ngạn Quận chúa kìa.. Nàng ta.. thông minh tài giỏi không như mấy người đó yểu điệu thục nữ gì gia đó - Lân Hỏa tham gia..
- Cửu Vương gia Có phải là Tần Vương Phong Nguyệt Trần Là Chiến Thần Thiên Quốc phái không...- Yến Phi nhẹ nhàng nói..
-Phải, Phải.... Cửu Vương gia Là Cửu Vương gia đó...- Hoàng Anh tươi cười...
-CỬU VƯƠNG GIA ĐẾN....
Người nào đó hét lớn.. Phía kia một người vô cùng Tuấn tú, Khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, Sóng mũi cao , Ánh mắt đen thảm, Đẹp như là một bức tượng điêu khắc ,.hoàn hảo đến mọi khía cạnh.....
- Cửu đệ...Không ngờ đệ lại đến đây để xem tỉ thí đó..
Hoàng thượng bước ra cười cười chào Vị cửu Vương gia này..
- Đệ Muốn Gặp mặt .. Một vị cô nương .. Có nhân...
Cửu Vương gia lạnh giọng nói, Mọi người xung quanh ai ai cũng ngơ ngác thắc mắc, Cửu Vương gia chưa từng đυ.ng đến nữ nhân mà cũng tìm vị cô nương nào đó sao... quả là chuyện lạ hiếm thấy...
- Là vì Cô nương nào , Đã đắt tội đến Cửu Vương gia vậy...
Yến Phi cung kính với ngài nói...
- Không cần người biết,...
Ngài lạnh giọng nói, phía sau có một vị cô ấy khá xinh đẹp bước nhẹ nhàng tới..
- Tiểu Ngọc Vân tham kiếm Cửu Vương gia, Hoàng thượng, Và các vị hoàng tử, Công chúa...
- Thì ra là Tiểu Quận chúa , Ngươi đến đây làm gì, Cửu Vương gia ... không thích gặp người....lạ
Hoàng Anh cười để nói, Cửu Vương gia tuy là Vương Gia thật nhưng không thích các công chúa Hoàng tử, vương tử hay là Quận chúa gọi ngài là Thúc thúc.. cho dù là ai...
- Ngọc Vân biết nhưng Ngọc Vân muốn dâng cho Cửu Vương gia một thứ..
Tiểu Quận chúa vừa nói vừa dâng lên cây dao bằng vàng đó mong được làm thân với ngài...
Phong Ảnh và Phong Ngâm hai vị thuộc hạ đi sau Lưng Cửu Vương gia Tròn mắt, Miệng há hốc..lo lắng...
- Quận chúa.. người lấy được Cây dao này từ đâu vậy...
Phong Ảnh hỏi.. Đây là dao của Cửu Vương gia bị nữ nhân tên Độc y trộm đi mất mà ..
- Là.. Của Ngọc Vân...
Chưa nói hết thì , Phong Ngâm đánh ả một bạc tay và lấy dao lên..và nói..
- Ngươi con ở trước mặt Vương gia mà nói dối sao.. đây rõ ràng là Cây dao của Vương gia mà..
Tiểu Ngọc Vân qùy xuống khóc lóc..
- Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng... Thật ra là có một một cô nương Tóc trắng, mặt nạ hồ ly làm rớt.... Ta không cố ý nói dối ngài...
Phong Ảnh.bước đến bóp cổ Tiêu Quận chúa..
- To gan.. Ở trước mặt Vương gia dám xưng ta sao.. ngươi nghĩ ngươi là ai chứ..
- Cửu đệ.. Hãy tha cho Tiêu Quận chúa một lần đi, Vân nhi là nữ nhi duy nhất của tứ ca..
Hoàng thượng khuyên cang...Phong Ảnh bỏ tay ra Ngài lạnh giọng nói..
- Cô nương ngươi nói là tóc trắng sao...không phải màu đen...
- Phải...Phải...Ngọc Vân không dám nói dối...Vương gia tha mạng...tha mạng..
Cửu Vương gia ngài bước thắng đến thế ngồi, Phong Ảnh và Phong Ngâm cũng cười cười bước theo, Nữ nhân tóc trắng sao...