"A...ưʍ...a..." Trầm Ngân há hốc miệng, chỉ có thể không ngừng hấp thu dưỡng khí ở xung quanh, tựa như một con cá mắc cạn, sắp sửa mất đi sinh cơ.
Phân thân của nam nhân thật sự là quá mức to lớn, đem nơi nhỏ bé của y đều căng ra đến cực hạn. Thậm chí còn ẩn ẩn có cảm giác rằng sẽ nứt ra đến nơi.
Toàn thân run rẩy, không còn chút sức lực nào, Trầm Ngân chỉ có thể nằm gục xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía ánh nến lờ mờ cách đó không xa, hé miệng thở dốc.
Hạ thể mặc dù đã được hắn tỉ mỉ thả lỏng qua, nhưng lúc này, vẫn như cũ đã đau đến mất hết tri giác. Thứ còn sót lại, chỉ là cảm giác căng trướng cùng chua xót.
Đã "nhịn đói" lâu ngày, nên khi hạ thân được nơi mềm mại, nóng bỏng bao vây lấy hạ thể của mình. Trầm Ô liền tê dại sống lưng, kém chút không khống chế được mà trực tiếp miểu xạ.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là có kinh nghiệm dày dặn trong chuyện tình sự, nên Trầm Ô vẫn là dằn xuống được cảm giác muốn phóng thích, cũng như trừu động trong người y.
"Trầm Ngân..."
Mỗi khi ánh mắt rơi lên người Trầm Ngân, đáy lòng Trầm Ô liền sẽ theo bản năng dâng lên cảm giác thương xót. Tỷ như lúc này, hắn có thể thật sâu cảm nhận được một cỗ khí tức tuyệt vọng đang bao quanh y.
Trầm Ô vịn lấy eo cùng bả vai y, cưỡng ép đem y lật lại.
** *** cứng rắn như đồng thiết cọ một vòng trong thể nội của mình, khiến Trầm Ngân không khỏi đau đớn nhíu mi. Hậu huyệt cũng theo đó siết chặt lại, đem phân thân của Trầm Ô siết đến ẩn ẩn đau nhức.
Hít sâu một hơi, Trầm Ô liền cúi đầu, tựa như hài tử chưa dứt sữa, bắt đầu ngậm hút hai khỏa thù du nho nhỏ, ít khi bị người chạm qua trước ngực y.
Răng nanh của hắn cắn nhẹ lên nó, mang cho y cảm giác nhói đau, xen lẫn với một chút tê ngứa. Bàn tay còn lại của hắn cũng không nhàn rỗi, bắt đầu chơi đùa với bên ngực bằng phẳng còn lại của y.
Không thể không thừa nhận, Trầm Ô xác thực là rất biết chiếu cố cảm thụ của "tình nhân trên giường". Có lẽ là do thực hành nhiều, nên kinh nghiệm tích lũy cũng đủ cao đi.
Trầm Ngân đã từng nghe qua một câu nói rất hay : chỉ cần kỹ xảo của nam nhân đủ tốt, dù có là trinh tiết liệt nữ đi nữa, thì thân thể cũng sẽ thần phục.
Không ngờ rằng, hôm nay y lại tự mình nghiệm chứng đủ!
Dù đáy lòng có cự tuyệt, có không muốn, Thân thể y vẫn là quy phục dưới tay Trầm Ô. Chậm rãi bị hắn gợi ra du͙© vọиɠ. Cơ bắp căng cứng bắt đầu thả lỏng ra. Ngay cả phân thân bởi vì đau đớn mà mềm nhũn kia, lúc này cũng có xu thế phấn chấn dậy.
"Nhìn bổn vương..." Trầm Ô trầm thấp nói, năm ngón tay cũng luồn vào trong tóc y, khẽ ghì nhẹ ra sau, khiến y không thể không ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh vào mắt Trầm Ô, chính là gương mặt tinh tế, tái nhợt không chút huyết sắc của y. Y cắn chặt môi đến bạc môi đều vì thế mà trắng bệch. Mắt hoa đào thấm đẫm thủy quang, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh kia, lại là thù hận cùng thống khổ.
Nhưng dù là thời khắc này, đã bị hắn đè dưới thân, trở thành người của hắn, triệt để bị hắn chinh phục, ánh mắt của y vẫn cứ tự ngạo như vậy. Tựa như kẻ thua cuộc ở đây cũng không phải y, mà chính là bản thân hắn.
Phải, chính là loại ánh mắt này...Loại ánh mắt khiến hắn vừa yêu vừa hận, sa vào trong ái tình từ khi nào mà vĩnh viễn cũng không thể dứt ra được.
Buông tóc của y ra, để từng sợi tóc đen lướt trên kẽ tay. Trầm Ô liền chuyển hướng xuống phía dưới, đem hai chân của y khép lại, để thân thể y nằm nghiêng sang phải, bắt đầu luật động.
Ba Ngàn Sủng Ái mặc dù là xuân dược, nhưng lại cũng không thể hoàn toàn điều khiển lý trí của Trầm Ô. Mặc dù thân thể đã sớm như một đầu thú hoang bị bỏ đói lâu năm, một lòng muốn cắn xé con mồi. Nhưng đầu óc Trầm Ô vẫn vô cùng thanh tỉnh.
Động tác ra vào của hắn trong thân thể y rất chậm rãi, tần suất nhịp nhàng nhưng lại đúng chỗ. Rất nhanh liền tìm thấy được chỗ mẫn cảm giấu sâu trong y. Mỗi lần cắm vào, đều bắt đầu có chủ ý dùng đầu của ** *** cọ sát nơi đó.
Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như xuân phong truyền khắp toàn thân, dù đã mặt đầy xuân ý, nhưng Trầm Ngân vẫn cứ cắn chặt răng ngà, chết sống không chịu phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng là, y càng như vậy, chỉ càng khiến du͙© vọиɠ chinh phục của nam nhân càng thêm tăng cao. Hắn bắt đầu dùng tay vuốt ve phân thân cứng rắn của y. Lời nói ra, một câu lại so một câu sắc tình.
"Bổn vương làm ngươi có sảng khoái không?"
"Có muốn bổn vương trước giúp ngươi phóng thích?"
"Nơi đó cắn chặt tiểu huynh đệ của bổn vương như vậy, xem ra là rất thích nó đi? Ngươi nhìn xem, cái miệng nhỏ này của ngươi đều không muốn để nó rời đi..."
"....................."
Trầm Ngân bị bắt tựa lưng vào trên l*иg ngực Trầm Ô, bị hắn từ bên dưới mãnh liệt xâm nhập. Da thịt va chạm, mang tới thanh âm ám muội không thôi. Thậm chí, hắn còn dang rộng chân y, bắt ép y phải tận mắt chứng kiến tràng cảnh ở nơi giao hợp. Nhìn vật to lớn đáng sợ kia không ngừng đâm chọc vào hậu huyệt của mình.
Y cũng không biết chính mình đã bị nam nhân này làm bao nhiêu lần. Hắn tựa như một con thú hoang, điên cuồng muốn y. Năm lần, bảy lần,.. đến khi thân thể y đều đã đau nhức đến muốn tan rã. Cổ họng gọi khàn, môi dưới đều cắn đến phá da, hắn rốt cuộc mới chịu phóng thích lần cuối cùng trong thân thể y.