Ba tên ảnh vệ rất nhanh liền chui vào trong nhà gỗ của Trầm Ngân.
Lúc này, có lẽ do đi ngủ sớm, nên y cũng đã tắt hết đèn. Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh đang nằm ở trên giường.
Mang tâm tính hi sinh vì đại nghiệp, ba tên ảnh vệ liền tiến về phía giường gỗ, nhanh chóng bao vây bóng người kia.
Chỉ là, bọn họ không có phát hiện ra, ở phía dưới bàn trà, có một thân ảnh đang co người ngồi ở bên trong. Dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ ôm lấy chiếc gối ôm, không ngừng vật lộn, ân ân a a.
Vô cùng phối hợp phát ra tiếng thét chói tai, sau đó Trầm Ngân liền đột ngột bưng kín miệng mình lại.
Lúc này, ở bên ngoài, khi tiếng thét của Trầm Ngân vang lên, Trầm Ô liền theo phản xạ nhốm người dậy, chỉ là rất nhanh liền đã siết chặt lấy tay vịn, cưỡng ép chính mình ngồi ngay ngắn lại.
Trong đầu hắn, giờ khắc này cũng bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Trầm Ngân tỉnh dậy, vừa vặn bắt gặp trên giường mình nhiều ra ba bóng người. Y thất thanh kêu lên, lại bị đối phương nhanh tay bụm miệng, khống chế lại.
"Vương thượng, có muốn hay không..." để lão nô ngăn bọn họ lại?
Phát hiện ra dị dạng của Trầm Ô, Viêm lão liền mở miệng hỏi thăm ý kiến của hắn. Nhưng lão chỉ vừa mới nói được một nửa, thì đã bị Trầm Ô không chút lưu tình cắt ngang :"Không cần."
Hắn phất tay, tiếp tục rót rượu uống. Chỉ là, theo tiếng ván giường kẽo kẹt truyền tới, kèm theo đó là tiếng thở dốc của nam nhân. Thì bình rượu đang được hắn giữ chặt liền khẽ run, khiến rượu vẩy ra khỏi ly, đổ đầy lên mặt bàn.
"Tay hơi tê, nên lỡ tay một chút." Trầm Ô đạm mạc nói, cũng không biết là đang nói với Viêm lão, hay là tự nhủ với lòng mình.
Dứt lời, hắn liền trực tiếp cạn sạch ly rượu. Sau đó lại tiếp tục rót thêm ly thứ hai, rồi tới thứ ba,...
Rượu vào trong phế phủ, bắt đầu thiêu đốt tâm can. Cũng không biết là cay đắng hay khống khổ.
Trầm Ô ngồi trên bảo tọa hai canh giờ, uống tổng cộng ba bình Ngọc Quỳnh Tiên Ba.
Viêm lão đứng ở bên cạnh, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Ngay khi lão hốt hoảng, thì may mắn rằng, rượu rốt cuộc cũng hết rồi.
Lắc lắc bình rượu rỗng tuếch trong tay, Trầm Ô liền thuận tay ném nó sang một bên. Sắc mặt âm trầm, không rõ hỷ nộ.
Ha, không phải nói chỉ tùy tiện làm nửa nén hương ( 30p ) thôi sao? Bây giờ đã là bao lâu rồi? Chí ít cũng có hơn hai canh giờ (4h) rồi!
Tựa như là cảm nhận được oán niệm của Trầm Ô, ba tên ảnh vệ rốt cuộc cũng từ trong nhà gỗ của Trầm Ngân đi ra. Y phục cả ba vẫn còn xốc xếch, chưa kịp chỉnh sửa xong. Liền đã lập tức quỳ xuống cáo tri :"Bẩm Vương thượng, việc mà ngài giao phó, chúng tiểu nhân đã làm xong."
Nhìn thần thái sáng láng, thần thanh khí sảng của bọn họ. Trầm Ô liền siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy l*иg ngực nghẹn ứ, cũng không lập tức để bọn họ đứng lên. Trái lại, lại hỏi một câu ý vị không rõ.
"Cảm giác thế nào?"
"Hả?!" Câu hỏi này của hắn, khiến cả ba không khỏi sửng sốt.
Lúc này, hắn đã không nhanh không chậm, từ trong cổ họng nghẹn ra từng chữ một :"Bổn vương hỏi các ngươi, cảm giác khi thượng y như thế nào?"
Câu hỏi của hắn, làm bọn họ vô thức nghĩ tới cảm giác tiêu hồn thực cốt vừa rồi. Ánh mắt không khỏi dại ra, dâng lên vẻ mê luyến.
Hiển nhiên, hành động này của bọn họ, căn bản là không thể nào qua mắt được Trầm Ô. Sắc mặt hắn thoáng cái liền sa sầm, âm dương quái khí vấn đạo :"Thế nào? Rất sảng khoái sao? Có muốn bổn vương đem hắn ban cho các ngươi làm nam sủng?"
"Thật sao Vương thượng?" Nghe Trầm Ô nói vậy, Ngũ Lục Bát theo bản năng liền tới một câu.
Chỉ là, ống tay áo của gã đã lập tức bị Ngũ Lục Thất lôi kéo. Trong nháy mắt liền hoảng thần, vội vã quỳ rạp xuống, hô lên :"Tiểu nhân không dám..."
Bởi vì lúc này, gã mới nhận ra được tâm trạng không mấy tốt đẹp, giọng nói còn ẩn chứa lửa giận cuộn trào của Trầm Ô.
"Không dám là tốt nhất." Cười lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn qua ba người bọn họ, Trầm Ô liền đạm mạc tuyên án cho cả ba.
"Các ngươi lui xuống, đi tới hình đường tự cung đi. Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt bổn vương nữa...Nếu không muốn thứ bị cắt xuống từ "cái đồ chơi kia", đổi thành đầu của chính mình."
Thân thể cứng còng, ba tên ảnh vệ cũng không dám tỏ thái độ bất mãn gì. Trái lại, còn cảm thấy may mắn :"Đa tạ Vương thượng."
Với tính cách hỷ nộ vô thường của Trầm Ô, xử trí bọn họ như vậy đã là rất "khoan dung độ lượng" rồi. Chí ít cái đầu vẫn như cũ nằm yên trên cổ bọn họ, không cần dọn sang nơi khác.
Ba tên ảnh vệ đi rồi, Trầm Ô cũng từ trên bảo tọa đứng dậy. Thấy Viêm lão muốn đi theo mình, hắn liền phất tay nói.
"Không cần đi theo bổn vương đâu. Bổn vương một mình đi vào là được rồi." Nói xong, hắn liền đã vội vã cất bước đi về phía nhà gỗ.
Đứng trước cánh cửa khép hờ này, bước chân Trầm Ô không hiểu vì sao lại có phần chùng lại. Hít sâu một hơi, điều chỉnh lại y quan, Trầm Ô mới vén trường bào, đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng trong phòng vẫn ít ỏi đến thương cảm như vậy. Nhưng cũng không trở ngại tới tầm mắt của Trầm Ô.
Nhìn Trầm Ngân y phục tán loạn nằm trên giường, trong không khí vẫn còn vương mùi vị ái muội. Sắc mặt Trầm Ô liền có phần không tốt xem. Nhất là khi y còn như không có việc gì mà thản nhiên ngồi dậy.
"A...đệ đệ tốt tới cũng thật nhanh a. Xem ra chuyện vừa nãy là do ngươi an bày đi?"
Đệ đệ tốt?
Đã bao lâu rồi hắn chưa từng nghe được hai chữ "đệ đệ" này từ trong miệng của y nhỉ?
Xưng hô mà y thường dùng với hắn nhất là gì? Giống như chính là tiểu súc sinh đi?
Bộ dạng dửng dưng, không có nửa phần đau khổ giống như trong dự đoán này của y, đã triệt để chọc giận Trầm Ô. Hắn trầm mặc, đưa tay bóp lấy cằm y, kéo mạnh về phía mình.
"Trầm Ngân!!! Bổn vương sống đến từng tuổi này vẫn còn chưa từng nhìn thấy kẻ nào đê tiện như ngươi! Bị nam nhân cưỡng bức, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ, phẫn nộ chút nào hay sao?"
"Phải chăng bất kể nam nhân nào trên đời này đều có thể làm ngươi!!?" Nói xong những lời này, biết rõ bản thân lại lỡ lời, Trầm Ô liền không khỏi dâng lên cảm giác hối hận.
Thế nhưng, đáp trả hắn, cũng không phải là ánh mắt u uất hay khổ sở, mà chỉ là một tràng tiếng cười điên cuồng của Trầm Ngân.
Y không chút sợ hãi chỉ chỉ mặt mình, lại chỉ chỉ mi tâm của hắn :"Ngươi nói rất đúng, ta có thể bình thản vô ưu ngủ với nam nhân trên khắp thiên hạ."
"Đương nhiên, ngoại trừ ngươi ra a, tiểu súc sinh."
"Bởi vì ta sẽ có cảm giác ghê tởm như nuốt phải giòi bọ vậy."