Editor: Dĩm
(*thuận gian: thuận theo việc bị cưỡиɠ ɠiαи )
Thật ra nếu như nói một cách nghiêm túc thì đây hẳn là thuận gian bởi vì Sở Du Ninh chờ đợi ngày này cũng đã từ lâu rồi.
Ngày đó Cao Dương mang theo một thân tràn đầy hơi thở sát phạt trở về, vừa vào phòng đã chăm chú nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, từ trong ánh mắt cháy bỏng kia của hắn Sở Du Ninh có thể thấy được kết cục đêm nay của mình, cô tỏ vẻ hoảng loạn đúng lúc rồi lại cố gắng bình tĩnh ép xuống, cô cẩn thận nói "Đội trưởng..... đã nấu xong cơm rồi......"
"Không vội." Cao Dương trầm giọng nói, sau đó dùng một tay vác Sở Du Ninh lên vai, không quan tâm đến sự giãy giụa của cô đem cô vào nhà rồi ném lên giường.
Sở Du Ninh hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng cô không phải là đối thủ của Cao Dương, hắn nắm lấy cổ chân của cô rồi kéo cô trở về. Sở Du Ninh bị hắn lôi kéo đâm sầm vào người hắn, phía dưới trực tiếp đυ.ng phải côn ŧᏂịŧ cứng như sắt của hắn. "Hừ!" Cao Dương sướиɠ nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, Sở Du Ninh lại bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
"Không muốn, không muốn, đội trưởng, van xin anh..... Không muốn!" Sở Du Ninh cố gắng vặn vẹo, muốn cách xa Cao Dương một chút, ai ngờ hắn giống như một tòa núi lớn đè nặng lên cô làm cô không động đậy nổi một chút nào. Sở Du Ninh chỉ có thể bất lực cầu xin, cô định đánh thức lương tri của hắn, nhưng mà hắn đã làm gì còn thứ gọi là lương tri.
Thật ra hôm nay lúc bọn họ ra ngoài đã gặp phải một con tang thi hệ tinh thần cấp cao, nó không chỉ có có thể điều khiển và kêu gọi tang thi xung quanh mà còn có thể tấn công vào đại não của con người. Khi Cao Dương cận kề cái chết trong đầu của hắn thế nhưng lại là còn CM hắn còn chưa ăn được cô gái kia đâu, nuôi lâu thế rồi mà lại còn không biết sẽ tiện nghi cho cẩu nam nhân nào nữa. Lúc Cao Dương đang thầm hận hết sức thì hai người anh em của hắn đã liều chết tạo cho hắn một cơ hội để chạy trốn, lúc này mới khiến hắn nhặt về được cái mạng trong cảnh nguy hiểm tột cùng.
Anh em thì chết còn bản thân lại dạo qua quỷ môn quan một vòng, cảm xúc của Cao Dương căn bản đã không thể bình tĩnh, điều này cũng đã tạo thành tình trạng hiện tại.
Cao Dương ấn hông xuống, không chỉ đem côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng của hắn chạm tới âʍ ɦộ mềm mại của Sở Du Ninh, mà còn ấn mạnh cô xuống giường. Hai tay rảnh rỗi nắm lấy quần áo trên người Sở Du Ninh, chỉ nghe thấy một tiếng “roẹt’ quần áo của Sở Du Ninh biến thành hai mảnh vải vụn.
"A!" Sở Du Ninh vội vàng cúi người đưa hai cánh tay ra để che ở phía trước, nhưng Cao Dương lại nhanh hơn cô một bước, hắn đã kéo được áσ ɭóŧ của cô xuống. Cao Dương đỏ mắt nhìn thấy ý đồ định cuộn tròn người để ngăn cản mình của Sở Du Ninh, cuối cùng hắn nhịn không nổi cúi người xuống nắm cằm của cô rồi hung hăng hôn.
Nói là hôn thì không bằng nói là gặm, hôn được ba cái đã làm đầu lưỡi của cô bị rách. Vừa gặm vừa xé nốt cái quần của cô, không chỉ như thế hắn còn dùng miếng vải trong tay trói cô ở trên giường, sau khi đã xác định là cô không thể thoát thì mới đứng dậy.
Cao Dương tham lam nhìn chằm chằm Sở Du Ninh đang trần trụi, thong thả ung dung cởi từng cái quần cái áo trên người, lúc côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia lộ ra khỏi qυầи ɭóŧ thì sắc mặt Sở Du Ninh tái nhợt trong nháy mắt, thậm chí đầu óc cũng trống rỗng.
Nóng bỏng không phải tùy tiện nói cho có, Cao Dương là dị năng giả hệ hỏa, côn ŧɦịŧ hắn cương cứng vừa có màu đỏ tím vừa bốc khói, nhìn qua vô cùng dữ tợn phảng phất như là có thể đốt người ta thành tro trong nháy mắt.
CHo dù đã có chuẩn bị từ sớm nhưng mà Sở Du Ninh thấy một màn như vậy vẫn là có chút hoảng sợ,thứ đồ chơi này..... Rốt cuộc nóng tới mức nào? Sẽ không làm cô bị bỏng chứ...
Nhưng Cao Dương giống như cũng chẳng để ý tới an nguy của cô, sau khi lột sạch bản thân thì giơ côn ŧɦịŧ lên vọt đến.
Cũng may kia cái đồ chơi kia cũng chỉ là nóng thôi, cũng không tới mức khiến người ta bị bỏng, trong lòng Sở Du Ninh nhẹ nhõm hơn không ít.