Chương 2: Sống lại bốn năm trước
Toàn thân vô cùng đau đớn, đầu ốc cũng hỗn loạn, Lâm Cảnh Nguyệt cố gắng mở hai mắt, lọt vào trong mắt là một mảnh trắng, nhàn nhạt mùi thuốc khử trùng quanh quẩn bốn phía, không cần nghĩ cũng biết đây là bên trong bệnh viện.Nhưng tại sao mình còn chưa chết ? Độ cao của tầng thượng công ty không thể nghi ngờ, mà mình lại từ chỗ đó rơi xuống, lại không có chết ? Lâm Cảnh Nguyệt cười châm chọc, chẳng lẽ tai họa thật sự do trời hay sao ?
Còn chưa kịp tiếp tục suy nghĩ, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra. Giọng nói oang oang của Trần Huyễn lập tức rưới vào lỗ tai: “Ô ô…Cảnh Nguyệt à ! Bạn cuối cùng cũng tỉnh ! Bạn làm cho mình sợ muốn chết ! Tại sao lại đột nhiên té xỉu chứ !”
Té xỉu ? Đây là việc gì chứ ? Lâm Cảnh Nguyệt móc móc lỗ tai. Cô không nghe lầm chứ ?
Âm thanh gào khóc thảm thiết của Trần Huyễn vẫn còn tiếp tục: “Cảnh Nguyệt à, cho dù tổng giám đốc của mình rất tuấn tú, bạn cũng không đến mức hôn mê vì trai đẹp chứ ? Tại sao người ta chỉ mới nhìn bạn một cái bạn đã liền té xỉu đây ?”
Đến cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra ? Lâm Nguyệt Cảnh chợt vén chăn mền nhìn xuống bộ đồ công sở chỉnh tề màu xám tro đang mặc trên người, bộ đồ rất sạch sẽ, không có vết máu như trong tưởng tượng, chỉ là có chút nếp nhăn do nằm một thời gian dài.
Càng đáng sợ hơn, bộ đồ này chính là bộ quần áo cô mua ngay thời điểm vừa mới tốt nghiệp không lâu cho nên vẫn nhớ rất rõ ràng. Khi đó cô còn chưa dám mặc những bộ quần áo được thiết kế tinh xảo, mỗi ngày chỉ mặc những bộ áo quần nhìn có chút già dặn.
Chuyện này….Lâm Cảnh Nguyệt chợt ngồi dậy, làm cho Trần Huyễn giật mình. Cô cứng ngắt quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Trần Huyễn, mở miệng một cách khó khăn: “Cho mình hỏi một chút, hôm nay là ngày mấy tháng mấy ?”
Trần Huyễn bị vấn đề của cô làm cho cả người khẽ run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ bị ngất đến làm hư luôn cả não hay sao ? Vôi vàng đưa một ngón tay quơ quơ trước mắt Lâm Cảnh Nguyệt, hỏi: “ Đây là mấy?”
Lâm Cảnh Nguyệt tát một cái đẩy móng vuốt ở trước mặt, hung tợn nói: “Trần Huyễn ! Hôm nay rốt cục là ngày mấy tháng mấy ?” mang theo một chút âm hàn.
Tóc gáy của Trần Huyễn cũng đã dựng lên, lau một chút cái không tồn tại gọi là mồ hôi, rụt vai mở miệng nói: “ Ngày 12 tháng 7.”
Lâm Cảnh Nguyệt hoảng hốt một hồi, cả người mềm nhũn ngã lên trên giường, ngày 12 tháng 7. Mùa hè, rõ ràng cô rơi xuống lầu chính vào mùa đông, trên người còn mặc bộ lễ phục bằng nhung Hàn Mộ Vân mua cho mình. Hơn nữa, ngày đó cô còn gọi cho mẹ một cuộc điện thoại nói cho bà biết mình sẽ không trở về đón năm mới.
Cô nhớ rất rõ ràng, mà bây giờ Trần Huyễn dám nói hôm nay là ngày 12 tháng 7 !
Lâm Cảnh Nguyệt nằm ở trên giường, giọng nói mơ hồ hỏi lần nữa: “Bây giờ là năm nào?” Cũng không nghĩ, Trần Huyễn vừa nghe thấy lời mình lập tức nhảy ra khỏi cửa, dùng hết sức hét đến chói tai: “Bác sỹ ! Bác sỹ ! Nơi này có bệnh nhân bị mất trí trớ rồi !”
Lâm Cảnh Nguyệt nâng trán thở dài, tình huống lúc này thật không bình thường, nếu Trần Huyễn nói là sự thật, như vậy cô rất có thể đã gặp được hiện tượng đảo ngược thời gian, nói một cách đơn giản chính là sống lại ! Chỉ có điều, ngay cả như vậy, không nghĩ cái tính tình này của Trần Huyễn cũng không hề thay đổi.
Bác sỹ bị hù dọa bởi âm thanh thê thảm của Trần Huyễn, vội vàng chạy tới phòng bệnh Lâm Cảnh Nguyệt, ngay cả nút áo choàng cũng chưa kịp cài hoàn chỉnh. Nhìn thấy như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt phì cười. Chợt phát hiện cuộc sống còn rất nhiều điều thú vị, mà lúc đó trong mắt mình chỉ có một Hàn Mộ Vân, cũng chưa từng nhìn đến những cái khác, có lẽ mình đã bỏ lỡ rất nhiều.
“Khó chịu chỗ nào?” Bác sỹ cúi đầu kiểm tra, vừa vội vàng hỏi. Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa kịp trả lời đã bị Trần Huyễn chen ngang: “Cô ấy, cô ấy bị mất trí! Bây giờ là năm nào tháng nào cũng không biết!” Trần huyễn kích động trừng mắt nói, dáng vẻ thật sự muốn nhào tới bên người bác sỹ để trình diễn tiết mục cầu xin bác sỹ cứu lấy Cảnh Nguyệt.
Mất trí nhớ ? Bác sỹ cau mày, chỉ sang Trần Huyễn hỏi Lâm Cảnh Nguyệt: “Cô ấy là ai ?”
Lâm Cảnh Nguyệt không chút do dự đáp: “ Là đồng nghiệp của tôi, Trần Huyễn.”
Bác sỹ quay đầu nhìn Trần Huyễn, Trần Huyễn gật đầu một cái: “Đúng.”
“Vậy hôm nay là ngày mấy tháng mấy ?”
“Ngày 12 tháng 7”. Lâm Cảnh Nguyệt bình tĩnh.
Mất trí cái rắm ! Bác sỹ thầm văng tục trong lòng, hỏi đâu đáp đấy không vấp váp. Hắn ngồi thẳng lên, nhìn Trần Huyễn trách cứ: “Không cần ngạc nhiên, không có việc gì cả, bạn của cô không phải rất tốt sao ? Việc trong bệnh viện rất nhiều, không có việc thì đừng rên rĩ làm trễ nãi thời gian của tôi.” Nói xong, bác sỹ nhanh bước ra khỏi phòng cũng không quay đầu lại một cái.
Để lại Trần Huyễn cùng Lâm Cảnh Nguyệt mắt to trừng mắt nhỏ. Trần Huyễn tức giận muốn giơ chân tại chỗ: “ Là ai không có việc mà rên rĩ hả ? Như vậy gọi là y đức sao? Thật sự là trí nhớ không rõ ràng !”. Lập tức, nhanh chóng kéo lấy cổ áo của Lâm Cảnh Nguyệt, nói một cách hung dữ: “ Bạn rốt cục đang nổi điên cái gì?”
“Mới tỉnh, đầu óc có chút hỗn loạn, hiện tại thì đã tỉnh táo.” Lâm Cảnh Nguyệt hai tay bày ra vẻ vô tội trả lời.
"Mình gϊếŧ chết bạn!" Trần Huyễn rống to, thật muốn nhào tới trên người Lâm Cảnh Nguyệt. Chuyện này thật sự làm cho cô mất mặt quá thể. Thể diện của cô đã mất đến tìm bên trong áσ ɭóŧ cũng không còn, quan trọng nhất chính là hình tượng thục nữ của cô kia kìa!
“Khụ khụ” vài tiếng ho khan đem sự chú ý của Lâm Cảnh Nguyệt và Trần Huyễn kéo đến ngoài cửa, cả hai quay đầu lại, hay thật, đây không phải là quản lý của họ sao ? Vội vàng ai cần đứng lên thì đứng lên, ai cần nằm xuống thì nằm xuống, trong phòng bệnh nhất thời trở nên hài hòa.
“ Cảnh Nguyệt à ! Cô có làm sao không ? đang tốt tại sao lại té xỉu ? Hiện tại không sao chứ ?” Quản lý Vương hòa ái đến trước giường Lâm Cảnh Nguyệt . Dáng vẻ thật sự giống như người chú hàng xóm gần gũi thân thiết.
Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời kinh hãi, quản lý Vương ở công ty nổi danh là mặt thép, khi cô vừa đến công ty khi nhìn thấy ông đầu còn không dám ngẩng lên, hôm nay ông ấy chắc hẳn là uống nhầm thuốc gì sao ? Mặc dù trong lòng thầm oán, nhưng ngoài miệng vẫn không chần chờ: “Không có việc gì lớn, chẳng qua là tự nhiên bị trúng gió. Cám ơn quản lý quan tâm.”
“Vậy thì tốt rồi, cô tốt nhất là nên nghỉ ngơi, ngày mai cũng không cần đi làm, thứ hai tuần sau hãy trở lại làm việc.” Quản lý Vương gật đầu cười híp mắt nói. Tiếp đó lại liếc mắt nhìn qua Tràn Huyễn, liền thu hồi nụ cười trên mặt: “Chăm sóc Cảnh Nguyệt thật tốt, chuyện như vậy cũng không nên xảy ra nữa, có nghe hay không ?”
Trần Huyễn vội vàng gật đầu, trong lòng cũng thầm nhủ: Quản lý Vương hôm nay là sao ? Tự nhiên lại đối với Cảnh Nguyệt tốt như vậy ? Chẳng lẽ …. Nghĩ đến điều có thể, Trần Huyễn vội vàng liếc mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt cười như hoa lại có chút quỷ dị. Quản lý Vương nhìn thấy nhất thời run sợ cả người.
“ Vậy tôi cũng không quấy rầy cô nữa, thứ hai không nên đến trễ.” Giọng quản lý Vương thật sự ôn hòa, nào có chút bóng dáng nào gọi là mặt thép cơ chứ ?
“Tạm biệt quản lý.” Lâm Cảnh Nguyệt giương gương mặt cứng ngắt. Chẳng lẽ thời gian bị đảo ngược cũng sẽ làm cho tính cách con người thay đổi ? Nhưng Trần Huyễn rõ ràng vẫn còn tồn tại dáng vẻ kia !
Quản lý Vương vừa đi, Lâm Cảnh Nguyệt đang muốn xuống giường một chút chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh, nghiêng đầu sang liền nhìn thấy Trần Huyễn đang mài răng xoèn xoẹt một cách dữ dội, cười gian nhìn mình. Lâm Cảnh Nguyệt hình như nhìn thấy Trần Huyễn đang ngồi trước bàn ăn, trên tay cầm dao nĩa mà cô chính là con heo sữa quay đang chảy mỡ ở trên mâm.
Cô nuốt nước bọt, cười ngượng ngùng nói: “Trần Huyễn, chuyện gì cũng từ từ mà.”
“Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!” Trần Huyễn rống to một tiếng, nhìn chòng chọc vào Lâm Cảnh Nguyệt: “Nói ! Bạn và mặt thép có quan hệ gì ?”
Hả ? Quan hệ thế nào, chính là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi ! Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Trần Huyễn, ánh mắt thuần khiết, quả thật là trong suốt như một hồ nước nhỏ.
Trần Huyễn bị Lâm Cảnh Nguyệt nhìn đến đỏ mặt, thầm nghĩ, dáng vẻ của con nhóc này thật sự làm cho người khác phải thương yêu, thật giống một con thỏ nhỏ mà ! Mình đây còn không chịu nổi nói gì là đàn ông ! Đàn ông ? Đúng ! Bây giờ đang nói đến vấn đề của đàn ông, không thể để cô nàng này lừa dối vượt qua kiểm tra được.
“ Nói xạo!” Trần Huyễn thô lỗ hét lớn, làm Lâm Cảnh Nguyệt sợ hết hồn. “Không có quan hệ tại sao ông ấy đối với bạn tốt như vậy ? Nói cho bạn biết, hôm nay nếu bạn không khai thật,….hắc hắc” Trần Huyễn bóp ngón tay khanh khách thật vang dội, cười tà ác nhìn Lâm Cảnh Nguyệt.
Cô có gì để khai đây ! Cô là trong sạch đấy ! Lâm Cảnh Nguyệt chu mỏ, vừa định giải thích liền bị Trần Huyễn cắt đứt. “Không cho dùng mỹ nhân kế!” Nhìn thấy đôi mắt long lanh như vậy, trái tim cô thật sự là nhảy nhót vài cái đây.
Mỹ nhân kế ? với người trước mặt ? Ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt đầy thâm ý nhìn Trần Huyễn từ trên xuống dưới, chậm rãi mở miệng nói: “Bạn sẽ không phải là….hả ?”
Không có nói rõ, nhưng Trần Huyễn sao lại nghe không hiểu, cô thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên chỉ vào Lâm Cảnh Nguyệt quát: “Ánh mắt bạn như vậy là sao ? À ? chị đây chính là thích đàn ông, đàn ông có cơ bụng sáu múi !”
Hì hì, Lâm Cảnh Nguyệt nhìn không được cười ra tiếng, Trần Huyễn này, thật sự không biết nói gì cho phải. “Được rồi, được rồi, mình với quản lý Vương thật sự không có quan hệ gì, mình mới đến công ty bao lâu, ngay cả quản lý Vương cũng không gặp được vài lần, làm sao có thể cùng ông ấy có quan hệ.”
Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Trần Huyễn sắp xù lông, vội vàng lên tiếng trấn an. Trần Huyễn nghiêng đầu suy nghĩ, cũng đúng, cô mỗi ngày đều cùng Cảnh Nguyệt ở chung một chỗ, cô ấy có chuyện gì mà cô không biết chứ ? Nhưng….
“Vậy tại sao ông ấy lại tốt với bạn như vậy ?”
“Mình cũng không biết.” Lâm Cảnh Nguyệt cũng không hiểu ra sao.
Trần Huyễn còn muốn nói tiếp, chợt vang lên tiếng gõ cửa. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện nghi vấn trong mắt đối phương, lại có ai tới ? Vẫn sẽ lễ độ như vậy ?
"Mời vào!" Hai người trăm miệng một lời.
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, người bên ngoài từng bước đi vào. Mũi cao, môi mỏng, sắc mặt trầm tĩnh, khí thế cường đại. Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi từ từ đi đến bên giường , giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Lâm Cảnh Nguyệt: “Không có sao chứ ?”
Nước mắt liền chảy xuống. Hà Tử Nghiệp. Đời này không nghĩ ở dưới tình huống này lại gặp được anh lần đầu tiên. Anh vẫn giống như trong trí nhớ, bộ dáng kiên nghị, tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân đều tản ra sức quyến rũ đặc thù. Nhưng một người đàn ông cường thế như vậy ở kiếp trước lại vì cô mà thương tâm. Mà bản thân cô lại lạnh nhạt không chút quan tâm gì.
Hà Tử Nghiệp nhíu mày, Bác sỹ của bệnh viện đang làm gì ? cô gái này chẳng lẽ đến giờ còn chưa tốt ? Sáng sớm hôm nay khi anh vừa bước đến công ty, đã chạm mặt một cô gái đang đi tới, rất đẹp, nhưng anh không có cảm giác gì. Phụ nữ xinh đẹp, anh gặp cũng nhiều, cô gái này cũng không ngoại lệ. Bất ngờ là cô này vừa nhìn thấy anh thì trực tiếp té xỉu.
Anh thật ghét loại chuyện phiền toái này, nhưng lỡ như cô này có bệnh gì nguy cấp thì biết làm sao ? Hết cách, không thêt làm gì khác là đưa cô ấy đến bệnh viện bên cạnh.
Buổi tối tan việc, đi qua nơi này chợt nhớ tới cô, thuận đường liền đi vào nhìn xem. Nhưng ai có thể nói cho anh biết , vì sao cô ấy vừa nhìn thấy anh lại bắt đầu chảy nước mắt ? Hơn nữa ánh mắt kia lại mang ý gì ? Thất lạc người thân ? Đáng chết !
Hà Tử Nghiệp có chút không kiềm chế, chân mày nhíu chặt có thể kìm chết một con ruồi. Phụ nữ thật sự là phiền toái. “Nếu như Lâm tiểu thư không có vấn đề gì, vậy thì cố gắng nghỉ ngơi cho tốt!” Hà Tử Nghiệp nói xong liền xoay người rời đi, gọn gàng, tuyệt không dài dòng dây dưa.
Lâm Cảnh Nguyệt nhìn bóng dáng mạnh mẽ dần dần biến mất, hai mắt đẫm lệ nhưng mơ hồ mang ý cười. Cô thật cảm tạ, cảm tạ trời cao cho cô thêm cơ hội, đời này, người đàn ông này cô sẽ không bao giờ cô phụ anh nữa !
Trần Huyễn đang thừ người, đến khi hồi phục lại tinh thần thì Hà Tử Nghiệp đã đi rồi. Cô lập tức nhào tới bên giường Lâm Cảnh Nguyệt, vội vàng hỏi thăm: “Bạn vì sao lại biết Tổng giám đốc của chúng ta? Nói mau ! nói mau !”
Lâm Cảnh Nguyệt bị lắc mạnh nhưng cũng chỉ nhếch miệng cười không nói. Trong trạng thái ngẩn ngơ, Trần Huyễn tựa như nghe được cô nói một câu: Mình thiếu anh ấy cả đời.