Âu Thiên Hàn nãy giờ lo bàn chuyện làm ăn, không để ý nhiều đến cô. Bây giờ, anh mới bất giác nhìn xung quanh, tìm kiếm Thẩm Nguyệt. Ánh mắt anh dừng lại trong góc tối, nơi có Thẩm Nguyệt đang nằm gục trên bàn. Âu Thiên Hàn đen mặt, nhanh chân bước đến gần cô.
Lâm Bách Giai thấy cô say khước như thế, cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi trước khi Âu Thiên Hàn đến.
Anh vừa đến bên cạnh cô đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc. Âu Thiên Hàn khẽ chau mày, lay Thẩm Nguyệt tỉnh dậy, giọng tra hỏi:
"Cô uống rượu mà không biết chừng mực sao?"
Thấy Âu Thiên Hàn đến, lòng cô chợt yên tâm bội phần. Thẩm Nguyệt gõ mạnh vào đầu mình, cất giọng khàn khàn, nói:
"Tôi đau đầu quá! Chúng ta về được chưa??"
Thẩm Nguyệt không trụ được nữa, ngã gục vào trong lòng anh. Âu Thiên Hàn nhăn mặt, chỉnh lại tư thế rồi bế cô lên, bước ra khỏi đại sảnh.
Từ xa, Lâm Bách Giai nhìn thấy cảnh tượng không muốn thấy này. Cô ta ghiến răng, tay siết chặt lại. Lâm Bách Giai đã quá vội vàng rồi. Lúc nãy vì muốn chọc quê Thẩm Nguyệt nên cô ta mới kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không ngờ lại mang đến kết quả này.
Thẩm Nguyệt nằm trong lòng Âu Thiên Hàn, cảm thấy rất ấm áp và vững chãi. Đã lâu lắm rồi, cô không có cảm giác này. Tựa như vô thức, Thẩm Nguyệt dụi đầu vào ngực anh như đang làm nũng làm cho ánh mắt Âu Thiên Hàn chợt hiện lên tia máu.
Đặt cô ngồi lên xe, thắt chặt dây an toàn, ánh mắt anh đen lại khi nhìn thấy bộ váy đã bị cô quậy đến mức xộc xệch, dây áo bên kia đã tuột xuống từ bao giờ. Cô gái này quả thật biết cách mê hoặc người khác. Anh đưa mắt nhìn sang hướng khác, rồi với tay kéo lại dây áo cho cô. Anh nhanh chân bước vòng qua bên ghế lái, nhấn ga lao nhanh về phía căn hộ cao cấp.
Anh cẩn thận bế cô lên nhà. Mở vội cửa phòng ngủ, đặt Thẩm Nguyệt lên giường nhẹ nhàng, sợ làm cô tỉnh giấc. Vừa định thu tay về, Thẩm Nguyệt dường như cảm thấy trống trải, nên đưa tay với lấy, kéo mạnh anh ngã xuống giường.
Âu Thiên Hàn khẽ bất ngờ, đưa mắt nhìn cô chằm chằm mang theo vài phần kiên nhẫn. Anh nhìn từng đường nét thanh tú trên gương mặt cô, chợt dừng lại ở bờ môi đỏ căng mọng. Anh cúi thấp người, muốn hôn nhẹ vào đó một chút. Thế nhưng, Thẩm Nguyệt lại khẽ xoay người. Khóe môi Âu Thiên Hàn chợt cong lên.
"Thiên Hàn, mày bị làm sao vậy chứ???" anh tự gặn hỏi lương tâm mình. Âu Thiên Hàn đỡ cô nằm lại ngay ngắn, đắp thêm một tấm chăn mỏng, định xoay người bước đi. Vừa nắm lấy khóa cửa, anh bất giác xoay người lại, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Thật dịu dàng!!!
"Thẩm Nguyệt, ngủ ngon!" Anh mỉm cười, mở cửa bước ra ngoài. Xem ra anh phải kiểm điểm lại bản thân rồi...