Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em

Chương 9

Cô ngồi trên sofa, lật từng tờ một, cố gắng đọc kĩ càng. Âu Thiên Hàn, 25 tuổi, là con trai cả trong gia đình. Tính cách khó gần, hầu như không lúc nào là mặt không nghiêm nghị. Cô đọc tới đây đã thấy nuốt không trôi rồi. Những ngày tháng tới cô phải đối diện điều gì đây? Âu Thiên Hàn đứng dậy, xoay người nhìn cô, cất tiếng:

"Cô còn đi học?"

Thẩm Nguyệt khẽ gật đầu.

"Tôi sắp tốt nghiệp cấp 3 nhưng vì một số chuyện nên không thể tiếp tục học.. "

Cô ngập ngừng.

"Được, tôi sẽ giúp cô học tiếp. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi là được."

Nói rồi anh quay lưng bước đi, bất chợt Âu Thiên Hàn khựng lại, xoay người nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

"Chút nữa tôi sẽ gọi chị Lam đi mua đồ với cô, bây giờ tôi có chút việc, chắc sẽ về muộn"

Cánh cửa từ từ khép lại, chỉ còn mình cô đứng trong căn nhà rộng lớn. Cô chợt ngẫm nghĩ:

"Làm việc ở đây cũng tốt, khỏi phải sợ gì nữa. Vả lại nhìn anh ta đỡ ngán hơn mấy lão già trong quán bar."

Cô cười tủm tỉm rồi đi tham quan xung quanh ngôi nhà. Đằng sau ghế sofa là một tấm kính lớn, nhìn được cả thành phố. Về đêm chắc sẽ tuyệt lắm. Nhà này có 2 phòng ngủ, 1 phòng bếp rất rộng. Cô đảo mắt nhìn về phía bồn tắm. Cô rất thích tắm bồn nhưng chưa có cơ hội. Thời cơ đây rồi! Cô vào bếp, mở tủ lạnh, nhìn một lượt. Chắc chiều nay phải đi siêu thị rồi. Thẩm Nguyệt cầm chiếc máy hút bụi cẩn thận dọn dẹp từng ngõ ngách. Nhà này tùy Âu Thiên Hàn không hay ở nhưng vẫn có chị Lam thường xuyên dọn dẹp nên không đến nỗi bám bụi quá nhiều. Cô nhanh nhẹn lau hết cái này đến cái khác. Thoáng chốc đã sạch sẽ hết rồi.

"Kíng coong"

Tiếng chuông cửa vang lên. Thẩm Nguyệt nhanh chân ra mở cửa. Một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, vẻ mặt hiền từ khẽ gật đầu cười với cô.

"Xin chào, tôi là Minh Lam, cô có thể gọi là chị Lam cũng được. Cô là Thẩm Nguyệt đúng chứ? "

Cô gật đầu, mặt mày tươi rói.

"Chị Lam, hân hạnh được làm quen. Sau này mong chị giúp đỡ nhiều thứ ạ! "

Phụ nữ với nhau làm quen rất nhanh. Chẳng mấy chốc, cả hai cười nói vui vẻ như thể đã biết nhau từ lâu. Chị Lam dẫn Thẩm Nguyệt đi mua chút quần áo, đồ dùng cá nhân thiết yếu. Về đến nhà, chị Lam chỉ đứng ở cửa mà không vào. Chị bảo:

"Chị chỉ phục vụ ở Âu gia, chăm sóc cho Âu lão gia nên không thường xuyên ghé đây. Khi nào cần em cứ gọi cho chị nhé!"

Nói rồi Minh Lam rời đi.

Bây giờ đã 6 giờ rưỡi tối rồi, Thẩm Nguyệt định đi tắm. Cô thật sự rất muốn tận hưởng cảm giác thư thái khi ngâm bồn. Vừa đi cô lại vừa hát, tâm trạng xem chừng rất vui vẻ. Bật nước ấm đổ vào bồn, cô ngẩn ngơ đứng nhìn làn khói tỏa ra ấm áp. Ngồi vào trong, cô liền cảm thấy cơ thể như mềm nhũn ra. Bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết. Bây giờ đầu óc col trống rỗng, chỉ có hơi nóng làm xoa dịu bớt đi tâm trạng bộn bề của mình.