"Lên xe"
lời nói như mang theo vô số tầng nguy hiểm. Thẩm Nguyệt không dám nói gì, chầm chậm ngồi vào trong xe. Cô cúi gầm mặt, tỏ vẻ không thoải mái.
"Tôi lại cứu cô lần nữa rồi. Không phải đến lúc nên trả ơn cứu mạng hay sao? "
Thẩm Nguyệt phút chốc trở nên lúng túng.
"Hiện giờ...tôi... không có đủ tiền trả cho anh. Nhưng mà anh yên tâm, chắc chắn trong năm sau hoặc... năm sau nữa, tôi sẽ trả cho anh! "
Cô nói với vẻ mặt kiên quyết làm Âu Thiên Hàn khẽ bật cười.
"Lâu đến vậy sao? Tôi thật sự là chờ không nổi đấy! "
Nói rồi anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang gãi đầu khó xử.
"Hay là cô về làm giúp việc không công cho tôi. Nhìn cô chắc xuất phát từ nông thôn ấy nhỉ?"
Thẩm Nguyệt đưa đôi mắt đầy bất ngờ lên nhìn anh.
"Anh không đùa đấy chứ? Nhưng tôi làm việc ở đây cũng rất tốt mà. Mỗi tháng được đến tận 1000 tệ.. "
"5000 tệ"
Cô chưa kịp dứt lời, con số cực kì lớn đối với cô lại vang lên. Cô giơ tay lên che miệng đamg mở hình chữ O to tròn kia. Không để cô kịp trả lời, chiếc xe đã lao vun vυ't về phía đô thị phồn hoa.
Tại khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Chiếc xe dừng ngay trước cổng ra vào, Thẩm Nguyệt vừa bước xuống đã thấy sự sang trọng của thiết kế nơi đây. Căn hộ của Âu Thiên Hàn nằm ở trên cùng, là nơi rộng rãi và cao cấp nhất.
"Tít, tít"
âm thanh mở khóa cửa vang lên.
"Mật khẩu là sinh nhật tôi."
Thẩm Nguyệt đưa mắt nhìn anh khó hiểu:
"Tôi làm sao biết sinh nhật anh là ngày mấy chứ? Vả lại anh nói với tôi làm gì? Dù sao tôi cũng đâu có ở đây! "
Vừa nói cô vừa nhìn vào nội thất xa hoa ở bên trong. Thật sự là giới nhà giàu có khác. Đến bồn tắm mà cũng phải khoa trương như thế. Cô thật sự là nhìn đến chói mắt luôn rồi.
"Từ nay cô sẽ làm giúp việc cho tôi. Đương nhiên là để trả ơn cứu mạng rồi. Lát nữa trợ lí Văn sẽ đem tất cả tài liệu về tôi cho cô đọc. Còn nữa, chúng ta còn phải kí hợp đồng lao động."
Thẩm Nguyệt ngẩn người. Cô còn chưa đồng ý đến đây làm kia mà. Tên này sao lại tự ý quyết định chứ. Lại còn có tài liệu cá nhân? Đám nhà giàu này thật sự khó hiểu.
Trợ lí Văn đúng là làm việc rất hiệu quả. Vừa dứt câu là anh ta đã đến trước cửa rồi. Cầm tập tài liệu trên tay, cô ngao ngán thở dài. Âu Thiên Hàn ngồi thoải mái trên ghế sofa, vẻ mặt lười biếng cất giọng nói:
"Cô phải học thuộc tất cả thói quen của tôi. Không ăn cay nóng, ghét ăn hành tây, thích sạch sẽ. Mỗi sáng cô đều phải chuẩn bị quần áo, cà vạt và giày. Chúng đều phải tươm tất. Trong lúc tôi ngủ thì không được làm phiền. Mỗi tối có thể tam ca trễ, cô bắt buộc phải chờ tôi. Không bao giờ được cãi lời. Chỉ có nhiêu đó thôi. Còn lại trong tài liệu kia đã có hết! "
Anh cứ thế thao thao bất tuyệt làm cho Thẩm Nguyệt cứ đờ mặt mà nghe. Thật hết thuốc chữa với tên này!