Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em

Chương 7

Nhìn anh bước đi hồi lâu, cô vẫn còn ngơ ngác. Tiếng chị quản lí gọi làm cô giật mình, lại vội vàng làm việc tiếp. Cô vẫn còn hơi ái ngại khi phải bưng rượu cho đàn ông.

Vóc dáng cô khá đẹp, do lao động nhiều nên nhìn khá gọn gàng, nhanh nhẹn, cộng thêm gương mặt ưa nhìn nên dễ lọt vào mắt xanh của khách. Ban đầu cô hơi lo lắng, thế nhưng mãi rồi cũng quen, cô cũng dần dần biết cách ứng xử khôn khéo hơn.

Một tuần sau. Cô đang ngồi giặt đồ thì bất chợt có tiếng la lớn phía sau.

"Thẩm Nguyệt, mày ra đây mau. Xem anh lớn nào tìm mày đây này."

Tiếng của cô nàng đỏng đảnh luôn chèn ép cô. Vội vàng rửa lại tay, cô nhanh chân bước ra ngoài. Là bọn đòi nợ, chẳng lẽ chúng theo cô tới tận đây sao. Cô không thể để liên lụy đến mọi người ở đây. Hơn nữa, khó lắm cô mới có công việc ổn định, không thể để mất được.

"À mày đây rồi!"

Bọn người gian ác kia thấy cô, gằn giọng.

"Bao giờ thì trả tiền đây. Mày định day dưa đến bao giờ. Hả??"

Tên cầm đầu hét lên làm cô giật mình. Cô gái nhỏ bé thu mình trước bọn chúng, nói nhỏ:

"Tôi nhất định sẽ trả. Xin các anh cho tôi ít ngày nữa. Tôi sẽ trả mà"

"Mày biết số tiền là bao nhiêu không?? 2 triệu đấy. Mày có thể trả trong vòng vài ngày được không??"

Cô bất ngờ. Chẳng phải ba nói là chỉ mượn có 5000 tệ thôi sao?? Sao bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con lại nhiều thế này?

" Mày thì làm được gì? Tụi bây bắt nó lại đem bán cho lão Kha bên xóm kia chắc được kha khá đấy!"

Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy, mặt cắt không còn giọt máu. Cô sẽ bị bán ư? Làm gái? Hay sẽ bị lấy nội tạng? Cô thật sự không dám nghĩ. Đám người phía sau bước tới, vươn tay chộp lấy cô. Cô sợ hãi, vùng ra nhưng không được. Thẩm Nguyệt dùng sức cắn mạnh vào tay người đàn ông to lớn kia, tranh thủ lúc hắn buông tay mà chạy ra đường lớn. Cô chạy thật nhanh, băng qua không biết bao nhiêu đường rồi.

"Kíttt"

Tiếng xe phanh gấp to đến chói tai. Cô giật mình ngã xuống đất, hai tay vô thức ôm lấy đầu. Đám người kia đã đuổi đến nơi rồi.

"Mày đây rồi! Còn dám chạy hay sao?? Hả?? Mày chán sống rồi sao con kia?"

Nói rồi chúng túm lấy tóc cô, giật ngược ra đằng sau. Thẩm Nguyệt khẽ rên lên đau đớn.

"Buông tay"

Giọng nói lạnh lẽo này sao nghe lại quen đến thế. Cô mở đôi mắt, ngước nhìn. Là Âu Thiên Hàn. Bọn đòi nợ kia tóm cô, quật ngược tay trói lại. Tên cầm đầu tiến tới gần Âu Thiên Hàn, nghếch mặt lên, khinh thường.

"Mày là ai mà dám xía vào chuyện của tao. Muốn chết hay sao tên công tử bột kia?"

Tên kia vừa giơ tay lên định đấm vào mặt Âu Thiên Hàn thì đột nhiên nắm đấm bị chặn lại. Anh giơ tay lên đỡ, vặn ngược tay tên kia. Hắn kêu lên đâu đớn.

"Cô ấy nợ chúng mày bao nhiêu. Tao trả."

Nét mặt anh vẫn bình thản như thế, lạnh lùng như thế. Âu Thiên Hàn nhìn cô, đôi mắt không lộ chút cảm xúc.

Trợ lí Văn lấy ngân phiếu đưa cho bọn đòi nợ. Vẻ mặt chúng lập tức trở nên vui mừng.

"Cảm ơn đại ca nhiều. Chúng em đi trước nhé!"

Nói rồi bọn chúng bỏ đi.