Xuân Hạ Thu Đông

Chương 1: Kinh Trập (1)

*Kinh trập: tiết khí Sâu nở, tiết kinh trập là khoảng thời gian từ ngày 5/3 - 21/3 (dương lịch), đứng trước tiết vũ thủy và sau tiết xuân phân, khi đó kinh độ Mặt Trời bằng 345º.

Sau khi Thi Từ tan lớp thì nhận được WeChat của Thi Hải liên tục oanh tạc.

---- chị ơi chị à! Có ở đó không có ở đó không? Tiểu khả ái của chị xuất hiện nè!

---- rầm rầm rầm, tiểu khả ái của chị đến gõ cửa đây!

---- chị à, chị gái xinh đẹp nhất trên toàn thế giới có ở đó không, nhìn thấy tin nhắn của em mau trả lời đi.

Phía dưới là một sticker hài hước khoe đáng yêu.

Thực sự là quá xốc nổi!

Nàng hơi hất lông mày, nhắn lại: "Có việc mau bẩm báo."

Thi Hải bên kia vội vã đánh chữ trả lời lại: "Dạ."

Bổ sung thêm một tin: "Nhanh tới đây, đệ đang ở căn tin lầu một."

Cuối cùng còn thêm một câu: "Thần đệ xin cáo lui."

Thi Từ lái một chiếc Porsche 718 Cayman màu trắng sữa, dừng xe mở cửa, giày cao gót hoa hồng đỏ chạm xuống mặt đất trước tiên.

Người so với xe còn khiến người ta chú ý hơn.

Đầu xuân, chút ấm áp vẫn còn mang theo tia lạnh lẽo, nhưng qua Kinh Trập, vạn vật dường như thức tỉnh.

Nàng mặc một chiếc áo thun tơ tằm hồng nhạt, váy đuôi cá ôm sát eo màu vàng nghệ, trên vai khoác một tấm khăn choàng lông dê màu đen, bước đi giống như đang trên sàn diễn catwalk chữ T.

Căn tin đại học vào buổi trưa là náo nhiệt nhất, may là thời điểm nàng đến mọi người đã không còn chen chúc tranh giành nữa, bên trong có ba đến năm nhóm người trẻ tuổi ngồi đầy.

Thi giáo sư bước vào bên trong, không làm gì cũng khiến một đám người trẻ tuổi đang vùi đầu ăn ngẩng đầu chú ý hướng đi của nàng, đồng thời đưa mắt nhìn theo bóng người nàng.

Có sinh viên khoa Quản trị kinh doanh bỗng chốc nhận ra nàng, cùng nàng chào hỏi, chờ Thi giáo sư đi qua, những sinh viên này liền biến thành những bà tám ngồi lê đôi mách ----

"Đây là ai vậy? Giáo sư học viên nào?"

"Chính là Thi giáo sư đó sao? Người từ Stanford trở về? Người đẹp vang danh ở khoa bên kia? Hôm nay thấy mặt quả nhiên là khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng......"

"Mỹ nữ ở khoa Quản trị kinh doanh của Nam đại (đại học Nam) chúng ta rất nhiều, thế nhưng sau khi nàng ấy đến, danh tiếng so với hoa khôi của khoa còn nổi hơn......"

Thi giáo sư, kỳ thực phải gọi là Thi phó giáo sư, đến Nam đại bất quá chỉ mới ba năm, nhưng người Trung Quốc từ trước đến giờ không thích chữ phó này, huống hồ.........

"Huống hồ Thi giáo sư xinh đẹp như vậy nữa chớ......" Nữ sinh khoa Quản trị kinh doanh nói.

So với danh xưng "giáo sư" này, phần lớn sinh viên đại học vẫn quen thuộc với danh xưng "lão sư" hơn. Không biết người gọi nàng là giáo sư đầu tiên là ai, cứ như vậy mọi người đều gọi nàng như thế.

Trong lớp học nàng vẫn thường cười nói với bọn họ là không thể gọi nàng như vậy.

Chưa nói đến nàng vẫn còn chưa được tính là giáo sư nữa.

Nhiều lúc từ phó giáo sư đến giáo sư cần phải mất rất nhiều rất nhiều năm.

"Nhưng mà ---- đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà!" Ánh mắt bọn sinh viên sáng lấp lánh.

Thi Từ suy nghĩ một chút, cũng đúng.

Thi giáo sư cũng không ghét bỏ địa phương có nhiều người, nhưng ở nơi này tiếng người huyên náo khắp nơi, người trẻ tuổi hormone dồi dào tụ tập với nhau, còn có hương vị cơm bay thoang thoảng trong căn tin.

Quá náo nhiệt.

Khiến cho nàng đau đầu.

Không khí có chút dầu mỡ.

Nàng sợ dính lên lớp trang điểm của mình.

Thi Từ nghĩ thầm em trai mình tốt nhất là có chuyện quan trọng gì để nói đi.

Thi Từ không ăn cơm Trung Quốc, hằng ngày nàng đều chỉ ăn hai món, sáng tối mỗi bữa một món, buổi trưa ăn hoa quả, xế chiều ăn một cái sanwich hoặc một đĩa salad, càng chưa bao giờ đến nhà ăn, huống hồ tới đây nghe người ta bàn tán xôn xao chọc người chú ý để làm chi.

Nàng đi tới một góc, tại một cái bàn ẩn phía sau cây phát tài, một gương mặt cười hì hì thò đầu ra, "Chị!"

"Chuyện gì?" Thi giáo sư cẩn thận nhìn lướt qua ghế dựa bằng nhựa màu quýt trước mặt, bề mặt còn có một vài vết nứt.

Ừm, ghế dựa Nhất Phạn đã nhiều năm rồi cũng chưa đổi đi.

May là vẫn được coi là sạch sẽ.

Thi giáo sư nhíu mày chê bai.

Rốt cuộc vẫn là ngồi xuống.

"Chị chờ một chút nữa thôi." Thi Hải cũng không gọi món, trên bàn chỉ có điện thoại di động của hắn.

Hắn nhìn thời gian một chút, "Còn 15 phút nữa, cô ấy liền sẽ đến."

Cô ấy?

Thi Hải nhìn vẻ mặt nàng, tiếp tục bổ sung tin tức, "Chính là nữ sinh em đã nói với chị đó, khoa ngoại ngữ!"

À!

"Chính là cái người không để cậu vào mắt kia đúng không?" Thi Từ nở nụ cười.

Thi Hải nghẹn lại, mạnh miệng nói: "Không phải là không để vào mắt......Em còn chưa bắt đầu theo đuổi mà."

Thi Từ cũng không bác bỏ hắn, cười như không cười ha một tiếng.

Trước đó Thi Hải chưa từng nói hắn muốn theo đuổi ai, đối với người khác mà nói hắn cao ráo trắng trẻo, tính cách tốt, gia thế càng tốt, là đại tài tử hệ tiếng Trung, biết đánh ghita, biết sáng tác nhạc, quả thực là tình thánh tiêu chuẩn, xưa nay chỉ có nữ sinh khác theo đuổi hắn.

Nhưng nghe nói có một nữ sinh lại một mực không vừa ý hắn.

Thi Từ khống chế bản thân không cười trên sự đau khổ của người khác, "Cậu nói viễ gấp liền là để cho chị tới nhìn cô ta một chút sao? Chị còn ngỡ là cậu muốn chị gặp mặt em dâu tương lai nữa chứ, nguyên lai là còn chưa đâu vào đâu!"

Vẫn là không khống chế được mà.

Hai chị em cách nhau mười bốn tuổi, cảm tình rất tốt, chí ít Thi Hải cảm thấy như vậy.

Thi Từ về nước đến Nam đại nhậm chức, Thi Hải thi đại học cũng không đi nơi khác, trực tiếp thi vào Nam đại, bây giờ đã là đại học năm 2, thường xuyên chạy đi tìm nàng.

Ha......Thường xuyên bị nàng đuổi cổ đi.

"Em muốn nói cho chị biết, cô ấy chính là em dâu tương lai của chị đó!" Thi Hải không nhịn được kích động.

"Chờ cậu theo đuổi được rồi lại nói! Gọi chị tới đây làm cái gì?"

Thi Hải nhăn nhăn nhó nhó, giống như con Husky Pudding hay làm nũng ở nhà mình, "Không phải chị hiểu rõ nữ sinh sao, chị giúp em nhìn một chút......"

Thi Từ đâu chỉ là hiểu rõ nữ sinh, tính hướng của nàng chính là thích nữ sinh.

Nàng rên nhẹ một tiếng, "Không phải còn muốn chị theo đuổi gái giúp cậu chứ?"

"Không cần!" Thi Hải mạnh miệng nói, hắn có một đôi mắt trong suốt tinh khiết, bởi vì tức giận nên càng thêm trong trẻo, so với ánh mặt trời ngày xuân còn bừng sáng hơn.

Nàng quyết định hạ miệng lưu tình, hiếu kỳ một phút đồng hồ, "Nữ sinh thế nào đấy? Lấy quan hệ nhân mạch của cậu, khẳng định tổ tiên ba đời của cô bé đều tra ra hết rồi chứ?"

Thi Hải không khỏi có chút ủ rũ, hắn là thành viên hội sinh viên của trường, là hotboy trường học, là tiểu khả ái của đàn chị toàn trường, thân phận nhiều như vậy cư nhiên cũng chỉ hỏi thăm được một chút, "Chỉ biết cô ấy cũng là người Nam thành (thành phố Nam), hình như là trong thị trấn, cũng đại học năm 2, chuyên ngành Anh Văn, ngoại ngữ hai là tiếng Nhật, ở lại chung cư Nghi Tu, bình thường cũng không tham gia câu lạc bộ hay hoạt động nào của trường, ngoài lên lớp ra rất khó nhìn thấy cô ấy....."

"Nhưng thời khóa biểu của em và cô ấy có nhiều môn trùng nhau, thế nhưng cũng không hay chạm mặt, cô ấy giống như cái bóng, không có bạn bè, đàn chị khoa ngoại ngữ nghĩ nửa ngày mới có ấn tượng, ai, nguyên lai còn có một đàn em như thế, khẩu ngữ rất tốt, cũng không nói thêm được tin tức hữu dụng nào khác......."

"Cũng không khác tàng hình là mấy, lúc ăn cơm cũng là sau giờ ăn cơm của mọi người, em cũng phải thông qua gián điệp mới biết được......"

Bạn học Thi Hải còn muốn tiếp tục huyên thuyên, vừa nhìn đến ánh mắt chị gái hờ hững, hắn liền dừng lại. Hôm nay nàng vẽ lông mày tinh tế, đôi mắt đào hoa cong cong, vẻ mặt trào phúng tựa hồ đang trêu chọc em trai ruột của mình.

Bạn học Thi Hải có chút chua xót, một chàng trai đẹp mã như hắn đa số nữ sinh đều sẽ thích, thế nhưng làm sao lúc này đường tình duyên lại nhấp nhô.

Thi Từ thoáng liếc hắn, đang muốn hỏi làm sao người còn chưa tới.

Thi Từ nghĩ tốt nhất là xinh đẹp, bằng không thật sự lãng phí thời gian của mình.

Vừa nghĩ tới em trai bảo bối của nàng thưởng thức chính là loại hình mà các thẳng nam đều yêu thích, da trắng mặt nhọn ngực lớn, cũng không có cá tính thú vị gì, khí chất cũng rất bình thường.

Nàng cảm thấy cũng không cần ôm quá nhiều hi vọng.

Nghe hắn nói là ở học kỳ đầu, bọn họ đến lớp đại học Anh Văn khoa ngoại ngữ, lúc nghỉ trưa, hắn tan tiết đi xuống lầu dưới, còn cô bé kia đi lên lầu trên, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

"Chị, lúc đó em liền giống như Giả Bảo Ngọc, trong đầu lướt qua câu nói kia ---- cô gái này ta đã từng gặp qua, nhạc nền chính là bài "Uổng Ngưng Mi", cô ấy là tiên hoa ở vườn ngự uyển, còn em lại là mỹ ngọc không chút tì vết........"

Lúc đó nàng liền nghe không nổi nữa.

Hiện tại nhớ tới còn cảm thấy hai hàm răng mơ hồ ê ẩm.

Thời điểm Thi giáo sư sắp tiêu hao hết sự kiên trì của mình, lại nghe thấy Thi Hải sốt sắng thở dài, dùng đuôi mắt ra hiệu cho nàng, "Người đến rồi."

"Đứa nào?" Thi Từ hiện tại không còn bao nhiêu lòng hiếu kỳ.

"Cô gái kia kìa, cái người đang gọi cơm, tóc ngắn ấy!"

Thi Từ híp mắt nhìn qua, chỉ thấy một bên mặt của nữ hài kia.

Bên kia cửa sổ thủy tinh là một cái khay không còn dư lại quá nhiều thức ăn, cô gái thoáng quét mắt qua, nói với dì bán cơm hai câu, ngón tay trắng nõn tùy ý vuốt mái tóc đen nhánh.

Cầm thẻ cơm, mang khay qua bàn ăn inox, xoay người tìm vị trí, ngồi xuống một chỗ khá xa.

Vài giây qua đi, Thi Từ nghĩ: Ngồi chỗ này nhìn qua thật là có mấy phần đặc biệt giống như đang xem qua ống kính quay phim ở phim trường.

Thi Hải ai một tiếng, ngữ khí thất vọng, "Sao lại ngồi xa nhưu vậy, chị đều không thể thấy được dung mạo của cô ấy đẹp đến cỡ nào...."

Tuy không nhìn rõ lắm, thế nhưng Thi Từ cũng lấy được rất nhiều tin tức.

Đây là chuyện thứ yếu.

Nữ hài mặc một chiếc sweater (áo len) rộng màu xanh lam, quần bò cũ màu xanh trắng, dưới chân mang một đôi giày vải đen bình thường.

Gia cảnh không tốt lắm.

Thi Từ liếc mắt nhìn một cái, chất lượng quần áo đều rất bình thường, đôi giày vải kia là Converse bản 1970s cổ thấp màu đen phiên bản nhái.

Rất gầy, tóc lại ngắn, càng lộ ra cái cổ trắng trẻo cao gầy giống như thiên nga.

Những đứa trẻ ở tuổi của Thi Hải, chính là những thiếu niên đang ở thời điểm thanh xuân đẹp đẽ nhất, biểu cảm tinh thần đều biểu hiện đang ở trong giai đoạn tốt đẹp nhất của nhân sinh.

Bất luận quần áo trên người ra sao cũng không hề xấu.

Nhưng giữa không xấu cùng với không dời nổi mắt lại khác biệt nhau một trời một vực.

Nữ hài không cao, khoảng chừng 1 mét sáu, bên trong quần áo rộng rãi là vóc người tỉ lệ rất đẹp, quần bò bao quanh đôi bàn chân vừa dài lại vừa thẳng.

Cái này cũng không tính là hiếm thấy.

Lúc cô bé bước đi mắt nhìn xuống, thoáng rũ đầu xuống.

Bước chân chậm rãi mà ổn định, đối với chuyện xung quanh không quan tâm.

Lúc này đã qua giờ cơm, trong phòng ăn to lớn có không ít chỗ trống, cô bé lại chọn cái góc rất hẻo lánh, ngồi sát ở bên trong.

Có chút không phù hợp.

Dựa vào bộ dáng của cô bé, cả người có loại cảm giác khó nói ra được thành lời khí chát văn tú cô thanh rất đặc biệt.

Có chút ý nghĩa.

Thi giáo sư bấy giờ mới có hứng thú hỏi tên cô bé, "Cô ấy tên gì?"

Thi Hải giống như khoe khoang, "Đường, Đường Chu, Đường trong triều Đường, Chu trong thu chu. Đặc biệt đúng không?"

Thi giáo sư à một tiếng.

Hóa ra là con chim nhỏ.