Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời

Chương 22: Daddy, cứu con!

Chương 22: Daddy, cứu con!

Giang Vãn từ bên cạnh tiệm thuốc mua một ít thuốc trị cảm cùng với thuốc hạ sốt, cậu nhóc quy quy củ củ ngồi ở trên sofa, nhìn thấy Giang Vãn đi vào, cậu bé vội vàng nhảy xuống, tay nhỏ kéo Giang Vãn lại, dường như sợ Giang Vãn sẽ biến mất.

"Dì Vãn Vãn, phòng đã có rồi, chúng ta đi lên đi?"

Tây Bảo đeo cặp sách nhỏ, ngước khuôn mặt nhỏ, mắt ẩn sâu vài tia giảo hoạt.

Chỉ cần dì Vãn Vãn đưa cậu lên lầu, uống đồ uống đó, cậu bé lại gọi điện thoại làm daddy xuất hiện, hai người thuận lợi cùng ngủ nhau..

Tây Bảo liền có mẹ!

Tây Bảo trong lòng ngăn không được sự hưng phấn.

Nhưng Giang Vãn đương nhiên không biết kế hoạch của Tây Bảo.

Giang Vãn nhìn khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo, cảm thấy hình như chỗ nào đó có chút kỳ quái, không phải bị bệnh sao, sao cứ có cảm giác.. tâm tình Tây Bảo hình như rất tốt vậy?

"Dì lễ tân vì sao lại cho con thuê phòng?" Giang Vãn có chút nghi hoặc.

Bây giờ thuê phòng không phải yêu cầu cần có chứng minh thư sao? "Daddy của con đặt qua điện thoại, daddy liên hệ với dì lễ tân cho con nhận phòng, daddy còn nói một lát sẽ liền tới đón con," Tây Bảo nói dối, lôi kéo Giang Vãn đi về phía thang máy, ủy khuất mà nói, "Dì ơi, con cảm thấy con sốt cao rồi, con muốn ngủ.. con thấy rất là khó chịu.."

Giang Vãn thấy cậu bé như vậy, khuôn mặt nhỏ đều đã nhăn như quả táo tàu, đôi mắt óng ánh nước, nhìn rất đáng thương, lập tức, Giang Vãn cũng không đuổi nữa, vội vàng nhận lấy thẻ phòng nhìn thoáng qua một chút rồi ấn thang máy. Thang máy đến, Giang Vãn nắm tay Tây Bảo đi tìm phòng, nhìn thoáng qua rồi đi vào, mở công tắc đèn trên vách tường, Giang Vãn có chút kinh ngạc, lọt vào trong tầm mắt tất cả là nội thất xa hoa, đèn thủy tϊиɧ ŧяùиɠ điệp, thảm dệt màu trầm, siêu giường Kinsize..

* * *

Giang Vãn không nghĩ tới, Tây Bảo thuê phòng thế nhưng lại là phòng tổng thống.

Tây Bảo vừa mới nói daddy cậu bé gọi điện thoại?

Daddy của Tây Bảo là ai?

"Dì ơi, con muốn uống thuốc." Tây Bảo ủy khuất "Dì có thể lấy giúp con chén nước được không?"

"Được chứ." Giang Vãn thu lại suy nghĩ của mình, vội đi giúp Tây Bảo rót một chén nước, Tây Bảo đã vào phòng ngủ, thân hình nhỏ nắm thành chữ "Đại" ở trên cái giường lớn mềm mại.

"Tây Bảo, nước đây, còn đây là thuốc hạ sốt cùng với thuốc trị cảm, uống trước một viên nhé." Giang Vãn ngồi xuống bên cạnh cậu bé, tay lột hai viên thuốc đưa cho Tây Bảo.

"Dì Vãn Vãn, dì có thể giúp con đem cặp sách vào đây không? Tom Hero của con còn ở bên trong, con muốn nó ngủ cùng con."

Tây Bảo vẻ mặt ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ có chút phấn hồng, đôi mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

"Được rồi." Giang Vãn đồng ý, không quên dặn dò: "Ngoan ngoãn uống thuốc nghe không."

"Vâng."

Tây Bảo thấy Giang Vãn đi ra ngoài, vội lấy túi bột trắng từ trong túi mình ra, động tác nhanh nhẹn mà đổ vào trong ly, sau đó quấy lên vài cái.

Theo như người kia nói, uống một ngụm là có thể phát huy dược hiệu hai mươi phút.

Tây Bảo cảm thấy mỹ mãn buông ly nước xuống, đầu nhỏ nhịn không được bắt đầu tưởng tượng..

Daddy bao lâu sẽ chịu trách nhiệm với mommy đây nhỉ? Xong rồi, cậu hình như quên không hỏi.. nếu như không quan hệ, daddy sao sẽ chịu trách nhiệm với mommy!

Cậu muốn có mommy ngay lập tức, cậu không muốn người khác!

Tây Bảo nghe thấy tiếng bước chân Giang Vãn đi tới, vội từ trên giường lớn ngồi dậy, Giang Vãn nhìn hai viên thuốc trên tủ đầu giường, không khỏi nhíu mày: "Tây Bảo, sao lại không uống thuốc?"

"Dì ơi, nước hình như có chút đắng, dì nếm thử xem.." Tây Bảo ủy khuất nói: "Bên trong có một loại hương vị rất lạ."

"Hương vị lạ?" Giang Vãn nghi hoặc, nước là vừa mới rót, đây là nước có sẵn ở khách sạn, chẳng lẽ có vấn đề?

Giang Vãn nhận lấy ly nước nhìn nhìn, Tây Bảo mắt nhìn chằm chằm cô, trái tim nhỏ đập binh binh quả thật có chút khẩn trương!

Giang Vãn có chút kỳ lạ, nhìn mắt thường không phát hiện có gì lạ cả, cô liền nếm một ngụm, không có bất luận cái gì đắng nha.

"Tây Bảo, nước này bình thường a," Giang Vãn vuốt ve mái tóc mềm của Tây Bảo, trấn an ôn nhu nói: "Có thể là bởi vì Tây Bảo bị bệnh, trong miệng có chút đắng thôi."

"Dì ơi, dì lại cẩn thận nếm thử lại đi." Tây Bảo lo lắng nếu dì chỉ uống một chút thuốc sẽ không phát huy hiệu quả, vẻ mặt khẳng định nói: "Dì nếm thử đi mà, cái vị kia giống như vị thuốc con uống khi còn nhỏ.."

Giang Vãn có chút bất đắc dĩ, đem nước trong ly đều uống sạch, sau đó quơ quơ cái ly không: "Dì lấy cho con một ly khác nhé."

Tây Bảo thấy vậy, mắt đột nhiên sáng ngời!

Giang Vãn lắc lắc đầu, đi ra ngoài rót cho cậu bé một chén nước, nào biết, chờ nước ấm đủ dùng, lại thấy cậu bé co chân chạy như bay ra ngoài!

"Tây Bảo, con muốn đi đâu?"

Giang Vãn hoảng sợ, vội vàng đuổi theo!

"Dì Vãn Vãn, dì chờ con một chút! Con đi gọi điện thoại cho daddy, con bây giờ đột nhiên cảm thấy khá hơn nhiều rồi, muốn daddy tới đón con sớm một chút!"

Tây Bảo hưng phấn cực kỳ, nhón chân mở cửa ra, giống như lốc xoáy chạy ra ngoài.

"Tây.."

Không đợi Giang Vãn nói hết câu, bóng dáng của Tây Bảo đã biến mất ở hành lang khách sạn.

Giang Vãn trong lòng rất nôn nóng, đứa nhỏ này còn bị bệnh mà lại chạy loạn như vậy, nhỡ đâu chạy ngã làm sao bây giờ? Không được, cô phải đi tìm xem!

Nhưng mà lúc này, Tây Bảo hạ thuốc cô đã phát huy tác dụng, vốn dĩ xuân dược kia đã là loại cực mạnh, mà Tây Bảo vì để phòng có nếu như đã cố ý cho cô uống hơi nhiều, mà Giang Vãn lại uống sạch cả cốc nước lớn như vậy..

Bước chân Giang Vãn bắt đầu lạng choạng, đột nhiên cảm giác được đầu óc choáng váng, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, giường lớn xa hoa cách đó không xa, ga giường màu trầm bắt đầu nhòe đi..

Một cảm giác kì lạ mạnh mẽ cuộn trào, Giang Vãn dần dần cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, nóng quá..

Cô nâng bước chân, theo bản năng nghiêng ngả lảo đảo hướng tới phòng tắm mà đi..

Mà Tây Bảo lại mặt đầy vui sướиɠ, chạy như bay đi xuống lầu, ở quầy lễ tân tìm được điện thoại, cậu bé yên lặng mà nhớ lại số di động tư nhân của daddy, hít một hơi thật sâu, trực tiếp đè giọng xuống.

"Tút.. tút.. tút.."

Trong phòng họp, Lệ Mạc Sâm chủ trì cuộc họp, di động trên bàn đột nhiên vang lên, anh nhíu mày nhìn thoáng qua thông báo, là dãy số xa lạ.

Nhưng là đây là số di động tư nhân của Lệ Mạc Sâm, gần như không có ai biết cái số này.

Lệ Mạc Sâm do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lão trung niên thành viên ban giám đốc kia đang thao bất tuyệt dõng dạc hùng hồn diễn thuyết, anh liền ấn nút nghe, thấp giọng nói: "Hửm?"

"Daddy! Cứu con!"

Thế nhưng thứ lọt vào tai anh lại là tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tây Bảo!

Trái tim Lệ Mạc Sâm đột nhiên như bị ai đó nắm lấy, anh lập tức lớn tiếng hỏi, "Con đang ở đâu?"

"Daddy, con bị người xấu bắt cóc, ở khách sạn Tinh Trình phòng tổng thống 6363! Daddy! Mau tới cứu con!"

Tiếng khóc của Tây Bảo càng ngày càng lớn, ngay sau đó, miệng Tây Bảo như bị cái gì đó ngăn lại, bên kia nhanh chóng cúp điện thoại!

Trái tim Lệ Mạc Sâm nhảy lên mãnh liệt, anh lập tức từ ghế chủ tịch đứng lên!

Vị giám đốc kia cùng với một số lãnh đạo cấp cao thở cũng không dám thở, hoàn toàn không biết là chỗ nào chọc tới tổng tài rồi.

"Lệ tổng, là phương án của tôi.."

"Cạch.."

Vị giám đốc kia bị dọa không nhẹ, Lệ Mạc Sâm đột nhiên rời đi rất nhanh, ông ta vội muốn hỏi Lệ Mạc Sâm, sợ là mình chỗ nào đã làm tổng tài phật ý!

Nhưng mà đáp lại bọn họ, lại là âm thanh Lệ Mạc Sâm dùng sức đóng cửa!

Hứa Đông vốn dĩ chờ ở cửa phòng họp, hôm nay sau khi hội nghị kết thúc, vốn nghĩ Lệ tổng tiếp theo sẽ cùng Tây Bảo đi ăn cơm, kết quả lại thấy Lệ tổng xanh mặt từ bên trong đi ra!

"Lệ tổng?" Hứa Đông kinh ngạc, vội nâng bước chân đuổi theo.

"Ngay bây giờ huy động vệ sĩ tới khách sạn Tinh Trình, Tây Bảo bị bắt cóc! Liên hệ với cục trưởng Cục Công An, chuẩn bị báo án."

Lệ Mạc Sâm sắc mặt khó coi cực kỳ, một đôi mắt quả thực phát ra ánh lửa đáng sợ. Ai dám bắt cóc Tây Bảo?