Nhất Thế Thành Danh

Chương 27: 《Gia tộc》(mười lăm)

Lời editor: Vì anh công đã tỏ tình nên sẽ xưng hô với em thụ là tôi - em nha =))

Nghe được ba chữ "Là tình yêu" này, toàn thân Hà Tu Ý đột nhiên run lên một chút, xương cốt, máu, da thịt toàn thân đều bị bỏng cháy, dường như sắp sôi trào lên.

Tất cả nghi vấn trước kia đều có giải thích —— Tả Nhiên vì sao không tát được, vì sao nổi khùng đổi Liễu Dương Đình, vì sao tranh phiên vị đoạt nam hai, vì sao khi đóng phim...... Có phản ứng.

Tả Nhiên nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, dựa người vào cạnh bàn, làm lộ ra đường cong eo vô cùng đẹp: "Lúc tôi học năm hai đại học, trong lúc vô ý thấy được bộ phim đầu tiên của em, đặc biệt thích suy nghĩ của em với nhân vật, cảm giác đánh thẳng vào tim phổi."

"Bộ phim kia à?" Hà Tu Ý còn nhớ rõ, lúc ấy diễn, là người cô độc.

"Nhân vật kia rất giống với trạng thái lúc đó của tôi. Bởi vì nguyên nhân công tác của ba, tôi...... 6 năm tiểu học tổng cộng đổi trường hai lần, 6 năm trung học cũng đi ba nơi, mỗi lần vừa mới có bạn bè, đã bị ép nói tạm biệt với mọi người. Chuyện này làm cho trong khoảng thời gian rất dài, tôi không có hứng thú làm bạn với người xung quanh."

"......" Hà Tu Ý nghĩ: Giờ cậu cũng vẫn không có hứng thú như cũ. Nhưng mà, anh cuối cùng hiểu rõ nguồn gốc tính cách của Tả Nhiên. Người không ngừng di chuyển, sẽ chuyển thành hai trạng thái cực đoan —— hoặc là không thích liên hệ với người khác, hoặc là kết bạn với người bốn phương tám hướng.

Tả Nhiên tiếp tục nói: "Trên đời di chuyển, đều là vì sinh tồn, sinh sản, mà em diễn, lại lộ ra tình thơ ý hoạ. Tôi còn nhớ rõ em hát một bài trong phim, gọi là 《Đừng chôn cất tôi ở bình nguyên tịch mịch》." 【Đừng chôn cất tôi ở bình nguyên tịch mịch, người trẻ tuổi thương tâm than nhẹ: Tôi thường mộng tưởng ngủ yên trong giáo đường, nằm ở sơn cương bên cạnh phụ thân.】

Hà Tu Ý gật gật đầu: "Lấy từ bài ca của nhóm cao bồi trong phim."

Bộ phim kia, Tả Nhiên xem lại nhiều lần, mà Hà Tu Ý, cũng giữ lại trong tim. Hắn muốn biết Hà Tu Ý có phải là người như vậy không, thường xuyên tìm tin tức, lại không thu hoạch được gì, bởi vì Hà Tu Ý cũng chỉ là một người mới mà thôi. Hắn đã từng ấn theo "công lược" thử kết bạn với đối phương, viết thư cho Hà Tu Ý, vẽ tranh cho Hà Tu Ý, đưa quà cho Hà Tu Ý, lại vẫn không thu hoạch được gì.

Tả Nhiên ngừng một chút, rồi sau đó lại bình tĩnh nói: "Nghỉ hè năm ba, một người bạn của tôi nói muốn đi Hoành Điếm trải nghiệm cuộc sống, có lần cậu ấy nói, đoàn phim của em cũng đang ở bên kia đóng phim điện ảnh."

Hà Tu Ý tính tính: "Đó là bộ diễn thứ hai của tôi, cũng là một bộ cuối cùng trước khi tái xuất." Rốt cuộc anh tổng cộng chỉ diễn qua hai bộ.

"Không rõ lắm là xuất phát từ một loại dạng tâm lý gì, tôi cũng chạy tới thành phố đó, được bạn bè giới thiệu cho tổ phim, sau đó chờ đợi tiến vào đoàn phim của em, hai ngày diễn, sau đó tôi đã...... Gặp được em."

Tả Nhiên còn nhớ rõ, cảm giác đầu tiên là, hắn chưa thấy qua người nào đẹp như vậy —— một đôi mắt nửa mơ nửa tỉnh, làm người muốn hung hăng hôn lên. Cái loại rung động này giờ đây vẫn còn ở trong l*иg ngực. Tuy đã là việc rất nhiều năm trước, nhưng mà lại là một ngày quan trọng nhất trong đời Tả Nhiên, những ký ức đó nóng bỏng, tựa như bị người dùng bàn ủi đỏ khắc ở trên xương cốt, không bao giờ bị thời gian nghiền nát, năm tháng cọ rửa mà chỉ có một chút ít mơ hồ.

Tả Nhiên tiếp tục nhớ lại: "Em...... Đối xử với người khá tốt. Sáng hôm đó trời mưa, đạo diễn bảo diễn viên quần chúng dầm mưa, dầm mưa đóng phim, sau lại...... Trận mưa càng rơi xuống càng lớn, mình em bung dù lại đây, hơn nữa nói với đạo diễn "Bỏ đi, mưa lớn như vậy, để cho họ nghỉ ngơi ạ". Bởi vì một trận mưa kia, cảnh diễn buổi sáng không quay xong, đoàn phim không chuẩn bị cho diễn viên quần chúng đồ ăn và nước, cũng là em tự xuất tiền túi mời chúng tôi." Hắn cũng biết, Hà Tu Ý không giống hắn, Hà Tu Ý chỉ là có tâm lí giải, bởi vậy trời sinh đó là tố chất của một diễn viên giỏi.

Hà Tu Ý cười cười: "Chắc là cũng không nhiều người nhỉ? Lúc đó tôi rất nghèo, không tiêu được nhiều tiền."

Tả Nhiên không trả lời, mà là tiếp tục nói: "Cơm hộp của diễn viên chính các em là một loại khác, ít muối ít đường ít dầu ít mỡ. Lúc ấy, em thấy tôi mở cơm hộp ra, ánh mắt rất lạ...... Tôi kêu em lựa miếng thịt. Đây là lần đầu chân chính tiếp xúc." Hà Tu Ý lúc ấy chỉ mới 22 tuổi, nhìn cơm hộp nhiều muối nhiều đường nhiều dầu mỡ lộ ra ánh mắt thập phần hâm mộ, trong mắt Tả Nhiên lại là đáng yêu, vì thế đưa cơm hộp, chiếc đũa qua, kêu Hà Tu Ý tự gắp lấy. Hà Tu Ý không nhịn được, tách đôi đũa ra, gắp miếng thịt kho tàu đưa đến bên miệng mình, rồi sau đó, vì không làm dơ đũa của đối phương, hơi hơi hé hàm răng, cắn miếng thịt kho tàu, đầu lưỡi co rụt lại ngậm nó. Tả Nhiên nhìn Hà Tu Ý lộ ra hàm răng trắng tinh, đầu lưỡi mềm mại phấn hồng, khóe môi bóng loáng, vì ăn vụng thành công mà cong khóe miệng, lại lần nữa cảm thấy...... Muốn hung hăng hôn.

Hà Tu Ý nói: "Tôi không nhớ rõ......"

Tả Nhiên tiếp tục hồi ức những việc đó: "Buổi chiều, tôi phải diễn một cảnh nổ bom. "Bùm" một tiếng vang, tôi bị "nổ chết" ở phía sau vùng biên cương. Có lẽ bởi vì tôi muốn biểu hiện tốt ở trước mặt em, "bùm" vang lên, tôi đột nhiên nhảy lên lại còn té ngã trên đất. Bởi vì bò quá tàn nhẫn, mũ rớt, còn lăn xa, tạo ra một tiếng phi thường chói tai ở phim trường yên tĩnh."

Nghe đến đó, Hà Tu Ý nhịn không được cười một tiếng.

"Em cũng biết, địa vị của diễn viên quần chúng thấp hèn, đạo diễn kêu tôi lập tức đứng lên, quay lại lần nữa. Chỉ có em đi tới, hỏi tôi không sao chứ...... Còn nói, camera quay không tới dưới eo, lúc rơi xuống đất phải tự bảo vệ mình." Hắn nhớ rõ lúc ấy Hà Tu Ý cười, ở trong không khí tươi mát sau cơn mưa. Lúc ấy, Hà Tu Ý giúp hắn nhặt mũ về, ngược sáng đi tới lúc phía sau có cầu vồng, gương mặt tinh xảo dường như sáng lên. Lúc ấy, thời gian trôi đi dịu nhẹ giống như những hạt cát trong đồng hồ.

"Này......"

Tả Nhiên lại nói: "Sau khi hết ngày đó, tôi lấy hết can đảm nói chuyện với em. Lúc ấy em hút thuốc, nhưng vẫn phun khói hàn huyên với tôi."

Hà Tu Ý nói: "Tôi đã bỏ thuốc rồi." Hà Tu Ý từ trước hay hút thuốc và uống rượu, nhưng khi mẹ đổ bệnh, anh lại không tiền đồ mà ngừng toàn bộ ham mê bất lương.

"Lúc ấy em dạy tôi, khi ngã xuống có thể chậm một chút, biểu hiện mình nhiều hơn, vì tương lai tranh thủ chút cơ hội."

"......"

"Em hỏi tôi vì sao muốn làm diễn viên quần chúng, tôi nói dối, nói là vì mộng tưởng, kỳ thật nói đều là chuyện của người khác. Em lại dạy tôi tự tiến cử với đạo diễn thế nào, còn có hẳn là chuẩn bị các loại tư liệu như thế nào."

"......"

"Lúc ấy em nói: "Cậu sẽ hồng, có thể trở thành một diễn viên giỏi.""

Hà Tu Ý nói: "Đây là rõ ràng mà, ngài chỉ dựa vào mặt cũng có thể hồng."

Tả Nhiên lại nói: "Cuối cùng, em đi trước, cười cười với tôi: "Hy vọng tương lai có thể diễn cùng cậu một vai vui vẻ thống khoái, đến lúc đó cậu nhất định phải nhắc nhở tôi một chút, hai người chúng ta đã từng gặp qua. "" Tả Nhiên nhớ rất rõ, khi Hà Tu Ý xoay người rời đi, bàn tay cầm thuốc lá vẫy vẫy, ở trong sương khói và lửa thuốc, người kia trở nên hư vô.

Nhất kiến chung tình.

Hà Tu Ý "tạm biệt". Tả Nhiên nhìn bóng dáng Hà Tu Ý, nhìn bóng dáng ngày càng xa ngày càng nhỏ, cảm giác cường liệt cuồn cuộn nhất ở trong lòng là: Muốn gặp lại nhau.

Tả Nhiên lúc ấy mới 20 tuổi, thân thể có xao động, lại giác người chung quanh phần lớn tục tằng bất kham. Lần lượt gặp từng người, lại lần lượt tạm biệt từng người, với hắn, thế giới hoang đường vô lý, hoang đường đến cực điểm. Sinh trên đời, đó là tục, khác nhau chỉ có là xuân xanh tuyết trắng tục, hay là cây nhà lá vườn tục. Tóm lại, phương pháp đối phó duy nhất chỉ có lạnh nhạt, phàm là cho nó một chút đáp lại, cũng là tục. Nhưng Hà Tu Ý bằng phẳng, đối nhân xử thế có một loại thông thấu khác, điều này làm cho Tả Nhiên có chút mê muội. Hắn vốn nghĩ rằng, lưỡi võng bắt trùng người của mình rộng lớn cực kì —— các loại sinh vật tới tới lui lui, hơi lưu lại đã lại tìm được đường rời đi, không nghĩ đến, đột nhiên có con bướm xinh đẹp làm người kinh diễm đột nhiên xông tới, vùng vẫy cánh, hơn nữa không bao giờ bay đi.

Ngừng lại một chút, Tả Nhiên lại nói: "Tôi biết em chỉ thuận miệng an ủi tôi, nhưng tôi cảm thấy...... Là ước hẹn, người duy nhất từng ước hẹn với tôi. Tôi không nghĩ muốn cho em thất vọng, buồn cười nhỉ? Tôi luôn cho rằng, nếu đi làm, không đóng phim, đó là thất hứa." Hà Tu Ý nói "hy vọng" diễn chung, Tả Nhiên không muốn làm Hà Tu Ý "thất vọng" —— lần đầu tiên thích một người, sao có thể làm đối phương "thất vọng"?

"Ừm......"

"Tôi học kiến trúc, nhưng mà tôi không thích, lúc ấy cũng không biết tốt nghiệp xong làm gì. Sau một tháng làm diễn viên quần chúng, tôi phát hiện mình rất thích đóng phim, nhưng mà, càng thêm quan trọng là...... Vì thế tôi chính thức tiến vào giới này." Tả Nhiên tỉnh lược mấy chữ ở giữa. Chỉ là, bởi vì mặt lớn lên đẹp, hắn lập tức có cơ hội không tồi, trực tiếp có được vai nam ba, không trải qua giai đoạn quá thống khổ giãy giụa.

Hà Tu Ý chấn động đến nỗi quả thực khó có thể hình dung —— Tả Nhiên, tốt nghiệp trường nổi tiếng, trên người vẫn luôn có ánh sáng của thần học. Anh hoàn toàn không nghĩ tới, Tả Nhiên vào giới giải trí, lại vì loại nguyên nhân cực kì bí mật này. Anh cảm thấy huyền huyễn —— bởi vì thiện lương, được người thích? Phim thần tượng ba xu giờ cũng không diễn như vậy. Bởi vì ngoan độc một chút được người thích, càng thời thượng hơn.

Bên kia, ánh mắt Tả Nhiên chợt lóe chợt lóe: "Nhưng mà, rất nhanh, em biến mất, không thấy nữa."

Hà Tu Ý nói: "Nhà tôi có chút việc."

"Tôi vẫn luôn hỏi thăm, lại vẫn không có tin tức."

"Tôi không nói với người khác."

"Tôi đợi em 6 năm...... Trong 6 năm kia, tôi luôn mộng tưởng, một ngày kia, có thể diễn cùng em. Giấc mộng tàn nhẫn nhất trong đó, đó là đóng vai một đôi tình nhân."

"......"

"Tôi đợi em 6 năm...... Cho dù là tôi, cũng sắp chịu không nổi...... Bởi vậy, tôi nhận được kịch bản《Gia tộc》 ...... đề cử với Lý đạo...... Liễu Dương Đình giống em." Kịch bản hắn cũng rất thích, vì thế nhận luôn, chỉ là...... Hắn thật sự là nhớ nhung đến sắp phát rồ.

"Tả Nhiên......"

Tả Nhiên vẫn nói một mình: "Tôi cho rằng em sẽ không xuất hiện nữa...... Vì thế tôi nhịn không được nghĩ, tình cảm sâu đậm nhất đời này, đại khái là không chỗ an nghỉ. Nhưng cậu ta có chỗ giống em...... Cùng diễn một bộ phim, có lẽ có thể làm mộng tưởng...... Thực hiện được một phần."

Hà Tu Ý quả thực không thể tin nổi.

"Tu Ý," bên kia, Tả Nhiên lại nghẹn giọng nói: "Em không phải thế thân của cậu ta, cậu ta là thế thân của em."

Vào năm thứ nhất, năm thứ hai và năm thứ ba, Tả Nhiên cảm thấy, cái loại cảm giác này, giống như là một người hát một khúc tình ca vào ban đêm yên tĩnh, giữa cô độc còn lộ ra chút vị ngọt thanh. Mà tới năm thứ tư và năm thứ năm, Tả Nhiên dần dần cảm thấy, theo thời gian trôi đi, khả năng tình được đáp lại càng ngày càng xa vời. Hắn như thể cầm một cái túi da cũ nát, nghe giọt nước rơi tong tỏng, hoang mang rối loạn dùng bàn tay để hứng lấy, nhưng lại chẳng giữ nổi cái gì, lại giống như ngã xuống từ vách núi, giãy giụa trong không trung, cái gì cũng nắm không được, lại cũng ngã không được, trong lòng chỉ có lo sợ và hoảng loạn bất an.

Khi hắn thấy Hà Tu Ý dùng thân phận lõa thế xuất hiện ở phim trường, tâm tình của hắn quả thực khó có thể hình dung. Những thứ nặng trĩu thường lui tới đè nặng ở tim của hắn, tựa hồ bỗng nhiên sinh ra hai cánh, rốt cục cũng vui vẻ bay đi.

Nhưng mà, hắn là một diễn viên chuyên nghiệp, hắn không thể cưỡng ép đạo diễn đổi diễn viên. Hắn có thể làm được là, nhận những cảnh giường chiếu mà ngay từ đầu cũng khó tiếp thu —— cảnh nóng trong《Gia tộc》, vốn dĩ không nhiều như vậy.

Trong thư phòng nhà Tả Nhiên, cây mộc hương, thư hương, chậm rãi tỏa mùi. Thời gian dường như cũng đọng lại, chậm rãi trôi đi từng giây. Ánh đèn trong phòng tựa như là sóng biển có thể nhẹ nhàng lưu chuyển, đổ xuống ở trên người Hà Tu Ý, dịu dàng ôm anh ở trong đó, những hạt bụi rất nhỏ ở dưới ánh đèn cũng giống như những tinh linh nhỏ bé.

Tả Nhiên lại nói: "Tôi còn tưởng rằng, vĩnh viễn không thể gặp lại." Trong 5 năm này, Hà Tu Ý tham diễn duy nhất hai bộ phim điện ảnh, hắn xem đi xem lại trăm lần, thế cho nên có thể nói ra, Hà Tu Ý xuất hiện ở phút nào giây nào —— động tác là bộ dáng gì, thần thái là bộ dáng gì, cũng có thể đọc ra lời thoại. Xem càng cẩn thận, hắn càng thích. Tả Nhiên còn bảo tồn toàn bộ tin tức về Hà Tu Ý, cũng cảm thấy, người này thật sự đáng để hắn nhớ mãi không quên.

Suốt 5 năm, hắn không có một ngày chưa từng nghĩ đến Hà Tu Ý. Kỳ thật, cái gọi là "tới gần tuyệt vọng", cũng không phải là tê tâm liệt phế đau triệt nội tâm, mà là một loại rất bình phàm, bình phàm tịch mịch. Hắn có khi sẽ mơ thấy Hà Tu Ý "tái xuất", sau mỗi lần mộng tỉnh, đều phải hoảng hốt vài phút, mới có thể khoác áo rời giường, bắt đầu một ngày. Sau đó, cho dù biết rõ là mộng, hắn cũng khát vọng có thể truy tìm tung tích người hắn thích vào ban đêm.

"Tả Nhiên......" Hà Tu Ý không dám nhìn đôi mắt kia của Tả Nhiên, "Xin lỗi, tôi không biết ngài giữ tâm tư như vậy......"

"Giờ em đã biết."

"Tôi...... Chưa nghĩ đến...... Hẹn hò với ngài......"

"Về sau có thể ngẫm lại."

Hà Tu Ý không biết hẳn là cự tuyệt thế nào—— loại tình yêu này quá sâu sắc, khinh suất không được. Làm một gay trời sinh, bị đối phương "tán tỉnh" là lúc, anh cũng động tâm. Nhưng mà, phản ứng của anh chỉ giống với bất kì nam nữ nào khi tiếp xúc với Tả ảnh đế, cách tình yêu tương đối xa. Dưới tình huống như vậy mơ màng hồ đồ tiếp thu, đó là khinh nhờn tình cảm sâu đậm đó. Anh không muốn khi mình và đối phương làʍ t̠ìиɦ xx lại là một linh hồn nửa sống nửa chín —— cả đời dài như vậy, nếu không có kiên định quyết tâm và tin tưởng, chẳng thể đi đến cuối cùng.

Sau một lúc lâu, anh hơi há miệng: "Tả Nhiên, rất xin lỗi......"

"Đừng nói." Tả Nhiên đột nhiên vuôn tay, khẽ khàng ấn ngón trỏ và ngón cái lên môi Hà Tu Ý, "Kệ tôi đi."

"......"

"Nếu không thể tiếp thu, vậy cứ kệ tôi đi." Đối với hắn, như nhau. Hoặc là, mặc kệ càng tốt...... Bởi vì hắn không có khả năng yêu người nào khác.

"Tả Nhiên......"

"Như bây giờ, cũng khá nhẹ nhàng." Ngữ khí của Tả Nhiên vẫn như cũ không nhanh không chậm, giống như một tòa núi lửa, mặt ngoài bất động thanh sắc, phía dưới mấy trăm mét lại có dung nham cực nóng chuyển động, "Tôi không cần vừa cố tình tạo một ít ái muội, ám chỉ rõ ràng, vừa lo lắng quá lộ liễu, làm em sợ." Khi Hà Tu Ý làm thế thân, bởi vì hai người "vừa mới quen biết", Tả Nhiên cũng không dám biểu hiện ra cái gì, chỉ có ngày đầu tiên thật sự nhịn không được, để lại dấu hôn ở đùi người ta. Sau lại, đối phương chính thức gia nhập đoàn phim, Tả Nhiên thường thường nảy ra ý đồ trêu chọc đối phương, ám chỉ đối phương, hy vọng Hà Tu Ý có thể sinh ra một chút ý niệm, đồng thời chân thật nhớ nhung đau khổ, bởi vì sợ hãi một khi đã mở, những nhớ nhung hoài niệm đó sẽ sụp đổ ở trong ái muội vô hình.

"......" Lần lượt tiếp xúc, Hà Tu Ý bỗng hiểu ra.

"Tôi sẽ không bức bách em làm bất kì chuyện gì —— tôi thậm chí có thể làm bộ chưa từng yêu em, hoặc là, chưa bao giờ gặp qua em."

"Không cần đâu." Hà Tu Ý chỉ có thể lặp lại không ngừng: "Rất xin lỗi...... Rất xin lỗi......"

"Tu Ý," Tả Nhiên đứng thẳng người, "Sáu lần sinh nhật trước, em vắng mặt cả. Năm nay...... Cho tôi một cái ôm làm quà được chứ?"

"...... Được chứ." Loại yêu cầu này, không thể nói không. Hà Tu Ý đi tới trước người Tả Nhiên, dang hai tay ra nhẹ nhàng ôm đối phương. Anh lại một lần, cảm giác được tiết tấu đập cuồng nhiệt của trái tim Tả Nhiên, tựa hồ mặc dù cách quần áo, cũng có thể đủ làm phỏng mình.

Tả Nhiên ôm chặt lấy eo Hà Tu Ý. Trừ chỗ đó ra, không chạm vào chỗ nào khác.

Hà Tu Ý vẫn không dám tin.

Tả ảnh đế, tự sáu bảy năm trước đã bắt đầu, đã ——

Trong lòng Hà Tu Ý hơi xao động. Có vài thứ cuồng loạn mà theo suy nghĩ muốn lao ra, phân không rõ là khϊếp sợ, hoảng loạn, hay là cái gì khác. Cảm xúc phức tạp mà lại dây dưa ở bên nhau, tiếng chói tai bộp bộp. Hà Tu Ý vừa cần cù nhìn trộm, vừa lẳng lặng nhắm mắt, nói cho mình không thể lại nghĩ —— càng muốn, trong lòng càng kêu loạn.

"Làm sao thế?" Buông Hà Tu Ý ra, Tả Nhiên hỏi.

"Tôi tự hỏi cảm xúc của tôi...... Xác nhận vừa rồi không làm sai."

"Đừng nghĩ quá nhiều." Tả Nhiên nói, "Nếu, em cũng thích tôi, em nhất định sẽ rành mạch, em muốn ở bên tôi."

"Ừm."

"Không đề cập tới nữa," Tả Nhiên dường như thật sự không muốn gây áp lực cho đối phương, "Uống ít trà đi."

"Được."

"Đúng rồi, tôi mới vừa nghe nói, bộ diễn đạo diễn Lý Triều Ẩn giới thiệu Du Vu Thi cho Đậu Phú Não...... Casting không qua, thất bại."

"Thất bại á?" Hà Tu Ý không thể tin nổi, "Kỹ thuật diễn của Du Vu Thi tốt như vậy mà, thế mà lại không qua?" Hà Tu Ý tin trời thương kẻ cần cù. Lúc debut tiền đồ của Du Vu Thi sáng như vậy, gần như bản khắc mà nỗ lực nhiều năm, hẳn là nên đứng ở đỉnh.

"Đúng vậy, em nhìn xem group đi."

Hà Tu Ý vội vàng click mở WeChat, phát hiện mọi người đang thảo luận việc này.

Bộ phim kia của Đậu Phú Não vừa chọn nam chính —— là một người......diễn viên kỹ thuật diễn siêu siêu siêu bình thường, nhưng mà gần đây nhân khí lại không tồi.

Diễn viên kia bởi vì tướng mạo bình bình, dáng người bình bình, kỹ thuật diễn bình bình, nhiều năm tới nay không hồng nổi, không khói không lửa, mấy năm trước còn tham diễn qua hai ba bộ phim và kịch ở trên Internet. Tuy nhiên, đầu năm trước, diễn viên kia tham gia một gameshow, kết quả là chương trình cực hot, mà người này, chỉ số thông minh, EQ rất cao, cũng vui tính, cũng không kéo anti, hơn nữa tính cách thú vị, thường nói ra mấy câu danh ngôn làm người vỗ đùi tâm đắc, vào mấy trò chơi lại có vẻ rất cường đại, luôn có một loại khí tràng vương giả, trong khoảng thời gian ngắn nhân khí lên cao, fans rất nhiều. Anh ta lại nhân lúc đó gia nhập mấy gameshow truyền hình, tên lập tức vang vọng cả nước, là "chương trình cũ" điển hình. Sau khi anh ta hồng, hợp đồng ùn ùn kéo đến, ánh mắt của anh ta lại không tồi, diễn chính mấy bộ điện ảnh phim truyền hình đều được trầm trồ khen ngợi, ăn khách.

Tả Nhiên nói: "Đạo diễn Lý Triều Ẩn cực lực đề cử Du Vu Thi. Cuối cùng...... Đạo diễn Đâọ Phú Não nói trắng ra với đạo diễn Lý Triều Ẩn, lực hot của Du Vu Thi không được."

"......"

"Kỳ thật......" Tả Nhiên muốn nói lại thôi, "Du Vu Thi, kỳ thật thật sự rất khó có thể nhận được nam nhất. Thanh danh không tốt, trên đầu bị chụp mũ "sa đọa". Hôm nay, chỉ sợ không có người dám để cho anh ấy đảm nhiệm doanh thu. Đi đến bước này, vận mệnh thật sự là trêu ngươi anh ấy." Kỳ thật, bị ép buộc thành như thế, đâu chỉ có một mình Du Vu Thi.

Hà Tu Ý thở dài một hơi: "Du tử từ trước...... Fans cũng rất nhiều."

Tả Nhiên ở giới giải trí lâu rồi, lắc lắc đầu.

Sao có thể cái gọi là "fan trung thành" thật sự. Khi danh tiếng cao, fan càng ngày càng nhiều, ngã sớm, fan tan hết trong khoảnh khắc, số ít mấy người cũng rất khó lên tiếng. Anti fan lại là tới tới lui lui. Mặc kệ anh ta đã từng chiếm tỉ trọng bao lớn trong đời fan hay anti, mặc kệ yêu hoặc là hận mãnh liệt cỡ nào, cuối cùng chung quy chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Không giống nhiều minh tinh khác, Tả Nhiên cũng không để ý fans —— chỉ cần đủ nỗ lực, nhất định sẽ có fans.

Hà Tu Ý hiểu rõ Tả Nhiên nói đều là chính xác, chỉ là anh rất tán thưởng Du Vu Thi, không thể nhẫn tâm thấy đối phương luôn đau khổ giãy giụa, lại cũng giúp không được.

Giữa lúc mông lung, Hà Tu Ý nhịn không được tự vấn —— nếu không có Tả Nhiên, mình sẽ là cái dạng gì đây?

————

Tiểu kịch trường: Ảnh đế bảy năm trước 20 tuổi: Tu Ý đáng yêu, muốn làm làm làm làm làm làm làm làm.