Nhất Thế Thành Danh

Chương 3: Bắt đầu quay (một)

Buổi chiều, Tả Nhiên và Hà Tu Ý bắt đầu diễn cảnh nóng đầu tiên, địa điểm như cũ vẫn là phim trường phòng khách Thẩm gia. Đây là lần đầu tiên hòa hợp thể xác của Thẩm Viêm và Tống Chí, đối với hai nhân vật mà nói đều cực kì quan trọng, từ giờ phút này, ái muội không rõ, do dự không chừng, ba phải, cái gì cũng vô tung vô ảnh, tiêu hình thu mình lại.

Bởi vì lúc này hai diễn viên thật sự phải cởi hết, đạo diễn Lý Triều Ẩn tiến hành thanh tràng, toàn bộ phim trường chỉ chừa lại ông, Tả Nhiên, Hà Tu Ý, người quay phim chỉ có số ít vài người.

Tả Nhiên đeo đai an toàn màu trắng. Thông thường, vì phòng ngừa "lau súng cướp cò", đai an toàn sẽ dùng băng dán dính chắc vào phần kín của diễn viên, rất nhiều diễn viên nói lúc cởi đai an toàn sẽ cực kì đau đớn. Hà Tu Ý dùng tất chân màu da bao lấy vùng trọng điểm, lại dùng băng dán màu vàng quấn chặt vài vòng. Đạo diễn Lý Triều Ẩn nói, không cần cả hai người đeo đai an toàn, sẽ có tạp âm, ảnh hưởng hiệu quả âm thanh đồng thời ảnh hưởng cảm xúc.

Dựa theo kịch bản, ngay từ đầu, Thẩm Viêm sẽ tinh tế hôn môi Tống Chí. Đại bộ phận máy quay sẽ quay toàn thân hai người ở xa, người xem rất khó thấy rõ ràng Hà Tu Ý chỉ lộ một bên sườn mặt. Trong phim còn có một cảnh đặc tả môi, nhưng hẳn là cũng không có ai có thể chỉ thông qua miệng đã nhận ra người.

Lý Triều Ẩn nói với Tả Nhiên: "Thẩm Viêm sắp chân chính có được Tống Chí. Anh ta thực quý trọng lần đầu tiên tiếp xúc này, cháu phải thể hiện ra điểm này. Năng lực biểu đạt của hạ thân không cần nhiều, ngẫm lại lát nữa nên hôn thế nào đi."

"Quý trọng phải không ạ?" con ngươi Tả Nhiên vẫn như cũ không chút gợn sóng, "Cháu thử xem."

"Đúng vậy, thử đi."

Giúp hai người chỉnh xong tư thế, Lý Triều Ẩn đi tới sau máy theo dõi. Giọng của thư ký trường quay rất có lực xuyên thấu vang khắp phim trường: "Cảnh 30 máy quay 1A lần một!"

Mấy máy quay phim đâu vào đấy mà vận hành, không khí an tĩnh nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.

Tả Nhiên hôn mép tóc Hà Tu Ý trước, rồi sau đó môi xoẹt qua trán, lại hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Hà Tu Ý. Hắn dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm qua lông mi của Hà Tu Ý, làm Hà Tu Ý cảm thấy hơi ngứa, nhưng, rất nhanh Tả Nhiên đã buông tha đôi mắt, theo mũi xuống phía dưới, nhẹ nhàng chạm chạm môi Hà Tu Ý. Cái hôn kia là chuồn chuồn lướt nước, chạm vào một chút rồi lập tức cẩn thận tránh đi, tựa hồ không thể tin được mình thật sự có thể chạm tới đối phương. Hắn rất cẩn thận che chở đối phương, rồi lại có khát vọng ôn tồn.

Vài giây sau, Tả Nhiên mới lại chạm một chút, tiếp theo là lần thứ ba, lần thứ tư, mỗi một lần thời gian nhẹ dán càng ngày càng dài, tới cuối cùng, rốt cuộc hoàn toàn chiếm lấy môi Hà Tu Ý. Môi trên Hà Tu Ý hơi vểnh ra, Tả Nhiên ngậm lấy, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua lại. Sau một lúc lâu, Tả Nhiên mới ngược lại tiến công môi dưới Hà Tu Ý. Hắn từng chút từng chút liếʍ ướt môi dưới, dùng đầu lưỡi họa ra hình dạng môi dưới của đối phương. Chờ đôi môi Hà Tu Ý bị làm hồng toàn bộ, Tả Nhiên mới đưa đầu lưỡi đẩy mạnh vào trong miệng anh. Hắn cuốn lấy đầu lưỡi Hà Tu Ý, dẫn dắt đầu lưỡi hai người triền miên. Không biết từ khi nào, hôn môi biến thành liếʍ láp mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ, thậm chí có chút thô lỗ, cường hãn mà lại nóng cháy, giống như muốn nuốt cả người Hà Tu Ý, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn.

Hà Tu Ý cảm thấy không khí trong khoang miệng toàn bộ bị đối phương mãnh liệt cướp đi. Ở lúc như này, anh không khỏi bội phục Tả Nhiên. Kỹ thuật diễn của Tả Nhiên thật sự là quá xuất sắc —— mới vừa rồi rõ ràng chỉ nói "Thử xem", kết quả thế mà lại có thể biểu đạt cảm tình đến mức tinh tế, giống như thật sự là tình cảm chân thành của một người lần đầu tiên có được đối phương, Hà Tu Ý xác thật có một loại cảm giác được quý trọng.

"Cut! Tốt! Rất tốt!" Lý Triều Ẩn vẫn luôn nhìn chằm chằm màn ảnh đặc tả bỗng kích động mà lớn tiếng hô một câu, "Đây là thứ tôi muốn!" Thậm chí, so với mong muốn còn càng xuất sắc hơn. Ông có thể rõ ràng cảm nhận được, Tống Chí chính là trung tâm trái tim của Thẩm Viêm.

Kế tiếp một hồi đó là "bữa ăn chính" chân chính.

Hà Tu Ý ngửa cái cổ tinh xảo lên, há miệng thở dốc, phát ra tiếng thở dốc không tiếng động. Tả Nhiên thấy thế, cúi đầu hôn lên hầu kết Hà Tu Ý, bắt đầu bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ.

Hà Tu Ý nỗ lực đóng vai Tống Chí. Toàn thân anh căng thẳng, dường như đang tiếp nhận một hồi lột xác.

Đối với Tống Chí mà nói, có vài tình cảm ở trong thân thể cậu hình thành nên lốc xoáy thật lớn, kéo hết thảy ý thức vào hơn nữa còn cắn nuốt. Giống như là một chén nước trong bị thả một giọt thuốc màu, thuốc màu từ gần đến xa dần dần tỏa khắp, những thứ phong bế linh hồn cũng rốt cuộc thoát ra ngoài, chảy khắp người, mỗi đầu ngón tay của anh, mỗi mạch máu, mỗi tế bào, đều có một loại cảm giác bị tràn đầy.

Tới chỗ này, đoạn diễn tới lúc kết thúc, chỉ có vài giây, hết thảy thuận lợi.

Ngay giữa lúc Hà Tu Ý cho rằng sẽ thuận lợi kết thúc, Tả Nhiên vẫn luôn dán trên người anh đột nhiên bất động.

Hà Tu Ý cũng thả lỏng người: ".....?"

Tả Nhiên ngẩng đầu lên, dùng giọng nói lãnh đạm nói với đạo diễn Lý Triều Ẩn: "Dừng một chút."

Hà Tu Ý lại một lần: ".....?"

Tả Nhiên từ trên người Hạ Tu Ý dậy, tay phải nhẹ nhàng đè lại dưới eo của mình.

"....." Hà Tu Ý thấy, đai an toàn vốn ở hạ thân đã bị lỏng ra. Lúc trước băng dán vô cùng chặt, giờ phút này lại lỏng lẻo ở trên da.

"....." Hà Tu Ý ngộ ra, ảnh đế khẳng định là lại "nhập vai" lần nữa, sau đó làm cho đai an toàn rớt ra. Khả năng là, bởi vì ánh nắng cực nóng, còn bởi vì vừa rồi động liên tục, trên người Tả Nhiên toát ra mồ hôi mỏng, mồ hôi cũng làm cho công dụng của băng dính kém đi.

Hà Tu Ý nỗ lực não bổ, phải nói cái gì mới tốt đây. Trường hợp này thật sự có chút xấu hổ, trầm mặc không phải là biện pháp. Hai giây sau, anh ngồi dậy, vô tâm vô phế cười nói: "Chất lượng băng dính này kém thật đấy."

Tả Nhiên vẫn như cũ lạnh mặt, nhìn không ra đang nghĩ gì.

Hà Tu Ý đành phải nói tiếp: "Đoàn phim cũng quá keo kiệt." anh muốn chọc cười, hy vọng có thể dùng vui đùa hòa hoãn không khí.

Nhưng kỳ thật, đây mới là ý nghĩ thật của anh.

Đai an toàn bị rơi ra, thật là chưa từng nghe thấy —— nếu không phải khả năng dính của băng dán không tốt, sao có thể xuất hiện loại vấn đề quỷ dị thế này?

Quá keo kiệt rồi........

Tuy rằng đây là phim nghệ thuật, nhưng Lý Triều Ẩn tốt xấu cũng là đạo diễn nổi tiếng, đoàn phim hẳn là không đến mức quá nghèo —— luôn có thương nhân "yêu nghệ thuật" đầu tư.

Nhưng mà giờ đây, ngay cả cuốn băng dính cũng mua phải đồ rởm, Hà Tu Ý thật sự là không rõ.

Hà Tu Ý hoàn toàn không cho rằng băng dính rất bình thường.

Nguyên nhân cực kì đơn giản, không có người nào có........ to như vậy.......

...

"Được rồi," Đạo diễn Lý Triều Ẩn ho nhẹ một tiếng, tựa hồ cũng cảm thấy có hơi xấu hổ, "Không sao, quay lại cảnh này."

Hà Tu Ý nói: "Vâng."

Máy quay phim lại bắt đầu chuyển động lần nữa.

Hai tay Hà Tu Ý mất khống chế nắm khăn trải giường. Tuy rằng anh không có kinh nghiệm thực chiến gì, nhưng cũng xem qua một ít phim. Ở trong những bộ phim đó, người thừa nhận luôn nắm khăn trải giường. Mới vừa rồi anh không nghĩ tới điểm này, lúc này lại cảm thấy anh còn có thể diễn tốt hơn. Hà Tu Ý đối với chuyện đóng phim luôn nghiêm túc, cho dù đây chỉ là cảnh diễn Liễu Dương Đình chủ động vứt bỏ. Anh không dám dùng sức quá, sợ làm loạn cảnh, chỉ nắm khăn trải giường thành hai mảnh nhăn nhúm.

Không nghĩ đến, Tả Nhiên đột nhiên cầm tay anh, ép anh hơn nữa vô cùng cường thế mà kéo tay anh lêи đỉиɦ đầu, một bàn tay trên đỉnh đầu, một bàn tay ở sườn anh.

Nửa người dưới Tả Nhiên động động như cũ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hà Tu Ý, hai tay lại từ bên cánh tay Hà Tu Ý vuốt ve, tới lòng bàn tay, rồi sau đó là đầu ngón tay, cuối cùng cường ngạnh tách ra khe hở ngón tay đối phương, cực kì bá đạo mà nhất nhất cắm đầu ngón tay của hắn vào khe hở ngón tay của Hà Tu Ý —— mười ngón tay đan vào nhau, kín kẽ.

Tả Nhiên nắm quá dùng sức, Hà Tu Ý hơi hoảng hốt.