Chương 18
_Có vẻ như tôi vào không đúng lúc nhỉ ?-Bác sĩ nói thầm._À, không sao... không có gì đâu.-Minh nó gạt nước mắt rồi nói.
_Tới giờ thay băng với uống thuốc rồi nhóc.
_À,...vậy tớ đi trước nhé...-Băng nghẹn rồi nói.
_Ừ, cậu đi trước đi!
Sau khi Băng đi thì vị bác sĩ kia cũng bắt đầu thay băng và đưa thuốc cho nó uống. Uống xong thì bác sĩ hỏi thầm nó:
_Rút cuộc cậu có chuyện gì vậy ? Cậu có cần tôi chia sẻ cùng không ?
Nói tới đây thì mắt nó đỏ dần lên nhưng nó lắc đầu. Vị bác sĩ hỏi lại lần nữa:
_Có gì cần thì cậu cứ nói với tôi, để lâu trong lòng không tốt đâu.
Lần này thì mắt nó không đỏ mà lại chảy nước mắt. Nó khóc thầm, nhưng nó vẫn một mực lắc đầu.
_Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây. Thư của các bạn cậu tôi để trên bàn đấy.
_Cảm ơn...
Thế rồi bác sĩ cũng đi, nó chậm rãi lấy từng bức thư và mở ra đọc từng cái.
_Lần sau đừng chơi dại nữa nha Minh. Chăm sóc mày bị hôn mê mấy ngày làm tao mệt rồi đấy. Nhiều khi cũng có hứng mà không làm được với mày tao cũng hơi buồn. Thôi, ráng giữ gìn sức khỏe rồi ra viện sớm nha, tụi tao thèm cơm mày nấu quá rồi!! Chúc mày mau khỏe!!-Thư của Phú.
Nó đọc xong thư của Phú mà dần bình tâm trở lại và cũng đã khá hơn rồi, thư của Khải cũng dài như thư Phú còn của Huy thì chỉ vỏn vẹn 4 chữ: Chúc mày mau khỏe. . . Thật là! Người gì đâu mà lạnh lùng phát sợ. Rồi nó cũng lấy phong thư màu xanh nhạt và cũng là phong thư cuối cùng mà đọc:
_Chà... Tiếc nhỉ ? Chỉ mới vài đòn nhỏ mà mày còn không chịu được thì sao mà còn trò hay cho tụi tao coi nữa. Haiz... Đàn ông gì mà yếu thế!! Thảo nào cần phải nhờ cái thằng Vũ bất tài tới che chở mày. Chờ đó đi con chó, bộ phim còn nhiều chỗ cần diễn viên chính là mày đóng lắm, hãy chờ mà coi bộ phim do mày tự diễn như thế nào nhé. Thân!!
Vừa đọc xong lá thư, nó hoảng sợ tột độ, nó rất sợ khi phải lặp lại những tình cảnh đó nữa. Nó sợ, sợ lắm. . .
_Này nhóc, có người nhờ chuyển giùm bức thư cho nhóc này-Vị bác sĩ vừa nói vừa đưa nó một phong thư màu xanh nhạt...