Dường Như Đã Yêu

Chương 26

Buổi tối tôi diện chiếc váy đen dài xẻ chút ngực với chiếc áo choàng đc thêu rất đẹp. phong cách mới cho những đứa eo chuối như tôi.

Tôi buớc ra khỏi phòng tay đồ, chú đứng đó nhìn tôi ko chớp mắt.

- Kìa. Chồng chị hình như chưa thấy chị mặc đẹp thế bao giờ à. Sao mà nhìn dữ vậy.

tôi cười. Nhìn chú ngộ ghê. Nhưng cũng bảnh bao trong bộ vest được là lượt cẩn thận.

Tôi bước lại gần chú. Chú vẫn ko rời mắt khỏi tôi

- Sao mặc áo ngực trễ thế kia. Hở hết cả ra rồi.

- Đẹp ko?

- Đẹp nhưng mà chỉ mặc ở nhà cho tôi nhìn thôi.

- Tại sao?

- Còn phải hỏi

Cái lão già cũng hay ghen kinh khủng. Tý thế thôi mà cũng...

Chú tủm tỉm. Kéo cái khăn che ngực tôi.

- Phải thế này này.

tôi bật cười.

- chú già, đừng như vậy chứ.

- kệ tôi, ai bảo em lắm người theo đuổi cơ.

- người theo đâu ra, cháu làm gì có ai yêu cơ chứ, cháu đang sợ ế đây này.

chú cười rồi nhéo má tôi 1 cái. chúng tôi cùng nhau đi ăn sinh nhật đây.

buổi sinh nhật khá đông người. phần lớn đều trong giới làm ăn. tôi hít thật sâu. thật ra tôi cũng chưa bao giờ đc tiếp xúc với những chỗ như này. đón tôi là một người bạn của chú.

- hai vợ chồng đến rồi đấy hả.. vào đây.

tôi cúi đầu chào lịch sự rồi bước vào cùng chú. tôi khoác tay chú. cố gắng nở nụ cười liên tục với những người mà chú đến chào hỏi. người ta nói phụ nữ như là một món đồ trang sức của đàn ông. đi cùng họ bạn không cần phải là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thàng mà chỉ cần nắm rõ những quy tắc giao tiếp. Luôn tỏ thái độ vui vẻ thân thiện nhưng đầy quý phải, và quan trọng bạn ko cần phải nói nhiều mà hãy nghe cho thật tốt, nói đúng câu cần nói và với người cần nói thế là đủ.

Chú chủ động mang tôi đến đây để giới thiệu với bạn bè. đứng đâu chú cũng giới thiệu tôi là vợ chú. điều đó khiến tôi rất vui. người đàn ông sẵn sàng nói với cả thế giới rằng họ quen bạn, họ yêu bạn chắc chắn là người đàn ông nghiêm túc với mỗi quan hệ dành cho bạn. tôi hiểu chú thực sự nghiêm túc với tình cảm dành cho tôi.

Tôi đứng phía sau chú. Một tay vẫn níu cánh tay chú rất nhẹ. Một phần giữ phép lịch sự 1 phần để ông ấy biết tôi vẫn đang bám theo ông đây. Đừng lo. chưa thằng nào nhấc mất.

Nói chuyện 1 lúc thì một nhân vật thân quen xuất hiện.

Ôi. Duyên. Lâu ko gặp em ấy vẫn sεメy như vậy, có khi còn nóng bỏng hơn nữa. Nhìn bộ ngực em lộ đến phần hai ra thế kia thì mấy anh zai anh nào chả nuôi nuớc bọt. Các anh chuẩn bị vào viện khám mắt đi. Bỏngr cấp độ 3-4 ấy chứ.

Thấy tôi và chú Duyên đứng im. Nhìn rồi cau mày. Ng đàn ông đi trứoc em ấy tôi chẳng xa lạ gì. Rốt cuộc họ vẫn về 1 đội. Tôi cười nhẹ lịch sự chào em ấy. Duyên thì khác. Tôi cứ tưởng Duyên tiếp xúc xã hội nhiều ăn nói khéo léo vậy mà nhiều lúc vẫn hành xử rất bản năng.

Chú thấy chúng tôi nhìn nhau thì có vẻ ngại. Kéo tôi đi chỗ khác tránh họ.

- Chú sợ cô ấy à

- Sợ ai

- Duyên

- Có gì mà phải sợ

- Hứ... Ng yêu cũ xủa chú mà.

- Ờ

- Yêu nhau thắm thiết lắm

- Ờ

- Tình tứ lắm

- Ờ

- Hoàng dã lắm

- Ờ

- Nhiều sừng lắm

- Em thích chết hả

Tôi mím môi nén cười. Ông chú già rõ ràng là sợ cô ta. chả nhẽ tôi lại đoán nhầm. Nói thật với các bạn, khi người ta còn yêu người ta còn quan tâm thì bất cứ cái gì của người đó người ta đều cho rằng tốt đẹp, nhưng khi người ta không yêu nữa thì người ta không còn muốn quan tâm nữa và khi không còn muốn quan tâm thì cái gì liên quan đến nhau sẽ trở thành phiền phức. Đỗ vậy khi người ta cau mày thấy bạn phiền phức có nghĩa là bạn nên biến đi cho bầu trời của họ bình yên.

Tôi nhoẻn miệng cười. tôi hiểu chú ấy mà…. 1 chút.

Chúng Tôi ngồi vào bàn ăn. Duyên ngồi cách tôi ko xa lắm. Đc rồi.. Để xem em ấy xếp cuộc chơi ra sao.

- Này Vinh. Ng yêu chú đây hả.

- Dạ. Vợ em

Chú cười hớn khoe. Mọi ng quay ra hỏi han

- Thế cưới khi nào.

- Dạ. Em ba tuần nữa.

- Ấy. Tưởng...

Mọi ng nhìn sang Duyên tôi biết nhiều lần chú đi cùng cô ấy tình tứ như vậy cho nên mọi ng nghĩ thế cũng phải thôi. Tôi níu tay chú. Chú quay sang tôi cười nhẹ.

- khi nào em tổ chức mời các anh đến chúng vui ạ.

Nghe đc câu đó Duyên nhìn chúng tôi cau mày. Nhưng tôi biết trước mặt người đàn ông kia cô ấy không dám động thủ. Không có ai ngồi cạnh 1 người lại ghen với 1 người. Duyên đủ khôn để hiểu điều đó.

Tôi ngồi im. coi như tôi vô can trong chuyện này.

- Thế vợ Vinh làm gì mà giờ Vinh mới khoe tụi anh.

- Dạ. Em là nhân viên cho 1 công ty.

- nó là cánh tay phải của tao đấy, mà đang bị thằng này hớt mất rồi.

Tôi giật mình quay lại. Sếp tôi. Ôi ông ấy cũng có mặt ở đây sao?

- Ấy. Nhân viên anh xinh xắn chưa chồng thế này mà ko nói cho chúng em biết.

- Nó khó tính, chắc gì đã đến lượt chúng mày. Chúng mày ko nhìn thấy chồng nó đẹp trai cao to thế này à.

- Anh coi thừong chúng em. Nhìn thế nhưng cũng như nhau cả thôi. Khác nhau cái cơ chế, hay là cách vận hành thôi mà

Tôi xin phép đứng lên đi vào phòng vệ sinh. Duyên cũng đứng lên đi theo tôi. Chúng tôi chạm mặt nhau trong đó. để xem Duyên sẽ nói gì với tôi nào

- Chị cũng cáo già đấy. Dụ đc anh ta.

Tôi nhếch môi cười

- Cảm ơn em quá khen

Duyên dường như muốn chọc giận tôi cho nên thấy tôi tỏ thai độ thờ ơ như vậy cô ấy ko hài lòng. Cô ấy không biết rằng tôi kiểm soát cảm xúc rất tốt. bởi nếu như chúng ta cứ bộc lộ cái cảm xúc bản năng của mình ra thì bạn không thể làm nghề bán hàng được.

Duyên tiến lại phía tôi.

- chị đừng nghĩ chị thắng được tôi.

Tôi đang lau mặt thì dừng lại nhìn Duyên, tôi nhẹ nhàng.

- em, chị chưa bao giờ nghĩ sẽ đấu với em, nên chị nghĩ ở đây không có thắng thua.

- chị nghĩ vậy sao?

- chỉ đơn giản là thích thì yêu, ko thì chia tay, đó là cảm xúc thôi mà.

- vậy tại sao chị không chọn người khác mà yêu, tại sao phải là anh ta.

- chị nghĩ cái đó em có câu trả lời rồi chứ.

- chị đừng có mà giả nai… đồ cáo già.

Tôi cười. cô ấy nói đúng, nếu nói tôi là cáo già cũng ko sai đâu. bởi sau ngần đấy năm ăn học, ngần ấy năm trả giá bằng mồ hôi và nước mắt nếu ko trở thành cáo thì đúng là cơm bố mẹ đổ xuống đất cho chó ăn, tôi cười nhếch môi.

- em quá khen rồi, chị chưa đến mức già vậy, chỉ là cáo non thôi.sao bằng em được.

Tôi cố ý chọc tức cô ta. Duyên giận đến tím mặt, đứng sát vào tôi.

- Tôi nói cho chị biết tôi sẽ không để chị yên đâu. chị nhìn cái chân chị đi, tôi nghĩ sẽ ko chỉ 1 đâu mà có ngày tôi sẽ cho chị biết tôi là ai.

Tôi cười khẩy, doạ tôi ư.

- trước tiên chị xin cảm ơn em vì nếu e ko làm vậy bọn chị đã không đến được với nhau, sau đó chị xin nhắc cho em nhớ vấn đề của em. chị sẽ gửi cho em một số thông tin cần thiết.

- em đừng tưởng em cứ giở cái vốn có của em ra thì em thích làm gì thì em, hoa cũng chỉ đẹp có thời thôi, hết đẹp là bị ra thùng rác đó.

- chị….

Cô ta trợn mắt nhìn tôi.

- loại người như chị ko xứng để nói với tôi những câu như thế.

Tôi cười

- chị đừng có tưởng sẽ sống hạnh phúc với anh ta, chị chưa biết anh ta là loại người như thế nào đâu, rồi đến lúc chị sẽ phải hối hận/ tôi sẽ chống mắt lên để nhìn chị phải đau khổ vì anh ta. đấy mới là cái chị đáng phải nhận.

- chị cảm ơn em đã quan tâm đến bọn chị nhé.. bởi nếu người đau khổ bây giờ là chị, thì người đau khổ tiếp theo chắc chắn sẽ chẳng là em nữa đâu, những người như em ko còn tư cách để cho anh ấy quan tâm chứ đừng nói đến có chút tình cảm.

- chị.

Hai mắt Duyên đỏ ngầu, cô ta chỉ chực vồ lấy tôi ăn thịt. Như lúc nãy tôi đã nói duyên chắc chắn ko dám ghen tuông lộ liễu với tôi ở đây, do vậy chọc tức cô ta mà cô ta không làm gì được tôi lại càng khiến tôi khoái trí. Tôi cười khểnh.

- chị Bình… ở đây ai là chị bình ạ

- là tôi

Tôi quay ra

- Chồng chị đời ngoài cửa đấy ạ.

- vâng

Tôi quay đi ra cửa, nhưng quên chưa chào Duyên nên tôi quay lại lịch sự chào.

- chị chào nhé. cần gì cứ liên lạc. Nhưng mà em nên biết mình là ai đi, đừng nghĩ ai cũng tệ hại như mình.

- chị

Cô ta mắt đỏ bừng quát tôi.

- tôi nói cho chị biết tôi sẽ ko để cho chị yên đâu, chị là đồ khốn…

Tôi bước ra nhanhm, chú đang đợi tôi ngay cửa nhà vệ sinh nữ, thấy tôi chú bước lại

- em làm gì trong đó mà lâu thế

- cháu nói chuyện với Duyên

- có chuyện gì mà nói.

- thì nói về chú ý… hai gái yêu chùng 1 ông thì chả thế à?

- vớ vẩn.

Chú dắt tôi vào trong. Hoá ra là có người cần gặp tôi, người chú định giới thiệu là chủ bữa tiệc này. 1 người có tiếng trong lĩnh vực chúng tôi đang kinh doanh cũng là người có quyền trong xã hội. tôi cúi đầu lịch sự chào, trưng lên cái biểu cảm ngây thơ của mình.

- Người yêu chú Vinh đây á.

- vợ em ạ.

- xinh thế này còn gì?

- dạ… thì em có nói xấu đâu, chỉ hơi khó tính thôi ạ.

- ôi.. trông ngây thơ thế này mà nói là khó tính á.

- này… kém nó chục tuổi ko đấy.

- dạ,chỉ 9 tuổi thôi ạ, chưa đến chục đâu anh.

mọi người cười.

- ơ thế cùng nhiều tuổi phết còn gì?

- đệ em đấy anh ạ.

- người chỗ chú Quang nữa à?

- vâng. một trong những sát thủ bên em đấy ạ.

- thế cơ à.

- uh thế thì mới trị được thằng Vinh này. Thằng em anh trông thế mà dại gái lắm em ạ, em thông cảm nhé.

Tôi cười

- đàn ông ai chẳng vậy ạ. phụ nữ bọn em thật ra cũng bao dung lắm. chuyện lớn hoá nhỏ mà chuyện nhỏ thì bỏ qua, các anh cũng vì công vc thôi mà.

- eo ơi,.. được câu mát lòng không? thằng Vinh sướиɠ nhá,như vợ anh là chết với nó rồi.

- dạ

Chú nhìn tôi cười. hôm nay chú mới được thấy khả năng ăn nói của tôi chứ bình thường tôi cũng ngây nga ngây ngô thôi mà.

Chúng tôi nắm tay nhau và nhận được sự chúc mừng của rất nhiều người. tôi biết Duyên đang nhìn chúng tôi. Trong lòng có chút đắc ý… ít ra cô ta cho đến giờ phút này cũng chỉ biết đứng ngoài mà nhìn tôi hạnh phúc. Còn chưa biết cô ta sẽ giở trò gì… nhưng kệ đi… tôi vui là được. vui đến mức chẳng chịu đề phòng.

Chúng tôi ra về, nhìn cái bản mặt hớn hở của chú trông có ghét không? Khuôn mặt chú đỏ 2 bên má vì uống rượu. tôi nhớ lần trước tôi hôn cái ông say này mà tưởng như say theo, mà chính cái hôm ông ấy say đấy chúng tôi lại làm việc đó. may mà tôi ko dính trưởng ngay lần đầu đó, không có thì em bé của tôi biết có ảnh hưởng gì hay không?

- sao? Hôm nay em vui không?

- vui ạ.

- mệt không?

- ăn với chơi thì mệt gì?

- hôm nay tôi nói chuyện với sếp em rồi, xong vụ này sếp phải trả người lại cho tôi. Dùng người của tôi thế đủ rồi.

- chú Hâm.

- hẹn nửa tháng nữa, không xong cũng phải về.

- về làm gì?

- về chuẩn bị.

- chuẩn bị gì?

- chuẩn bị đẻ. Lót ổ trước.

- chú vớ vẩn.

- ai vớ vẩn.

- đừng có mà linh tinh để im cho cháu làm.

- này… em hứa với tôi rồi đó nhớ không?

- ờ… được rồi… nhớ rồi… nói nhiều.

Chú cười cái sự cùn cùn của tôi… cái nhau với tôi là ko được đâu, tôi cho thắng đấy, tôi cho theo kiểu cùn đây này.

tiếng điện thoại chú kêu

- alo

Chú nghe điện rất nhanh rồi quay đầu xe.

- chú đi đâu đấy.

- à… đối tác nước ngoài vừa mới từ sân bay xuống. giờ họ về khách sạn

- để họ nghỉ có gì mai bàn.

- à.. có hợp đồng quan trọng nên tôi muốn gặp họ để đàm phán ngay.

- vậy chú gọi họ xem họ có đồng ý gặp chúng ta hay không chứ/

- không cần đâu, họ sẵn sàng rồi.

- chú tự tin ghê

Chú cười

- cái gì chứ cái này tôi tự tin lắm

Chú đưa tôi đến khách sạn, chúng tôi vào thang máy, chú bấm tầng cao nhất.

- này… khách nhà chú nhàn ghê, đi quãng đường xa còn leo lên tầng thượng.

- ở đó view đẹp, chả mấy khi được ngắm hà nôi về đêm.

Tôi cười

- cháu chỉ mong mỗi góc thành phố in hình tờ tiền để ngắm

chú lườm tôi, tôi khúc khích cười. phụ nữ ai chả yêu tiền các bác nhỉ

- đến rồi.

Chú dắt tôi vào trước cửa phòng. Tôi nhìn chú

- chú gọi điện cho họ đi.

- uh nhỉ.

Chú cầm điện thoại lên bấm bấm … alo rồi cúp máy.

- em mở cửa vào đi.. họ bảo cứ vào đấy

Tôi tin chú, từ từ mở cửa, nhìn trước nhìn sau rồi bước vào. Bên trong căn phòng tối om… chả thấy bóng dáng người khác nào hết… hay chú lừa tôi vào khách sạn để….

- chú… làm gì có ai trong này.

Tôi không nghe chú trả lời… giật mình quay lại thì không thấy chú đâu. căn phòng tối làm tôi thấy bối rối.

- chú già… đừng có đùa người ta như thế…

Im lặng ko nói gì.

- chú già kia…

Sau câu nói đó đèn trong phòng vụt sáng, ánh sáng chiếu từ chiếc đén ngủ đầu giường, khung cảnh trong phòng hiện ra, căn phòng được trang trí khá đẹp, tuy ko có nến lãng mạn nhưng cũng đủ thấy một không khí ấm áp. Bài hát cất lên là bài hát của Chi Dân. Đi qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm, đôi lúc anh mệt mỏi chỉ có em kề bên là người mang đến cho anh những tiếng cười.- tôi thích nhất câu này đấy

Chú già tôi đứng đó cầm bó hoa trên tay, thấy tôi đứng im chú bước lại… một chân quỳ gối đưa bó hoa lên trước mặt. Tôi bất ngờ và xúc động đến mức chỉ biết đứng im nhìn chú.

- em… cảm ơn em đã bên tôi những lúc khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, cảm ơn em đã cho tôi cơ hội này, cảm ơn vì em đã chờ tôi đến đón… bây giờ tôi ở đây… muốn hỏi em 3 điều, em đồng ý nhé.

Tôi gật đầu.

- em có đồng ý về nhà cùng tôi ko?

Tôi nhìn vào mắt chú rồi gật đầu.

- em đồng ý nấu cơm cho tôi mỗi ngày nhé.

Tôi xúc động… nhưng cũng gật đầu.

chú rút cái nhẫn cài trên bông hoa đưa ra trước mặt tôi

- hứa với tôi ko bao giờ rời xa tôi, làm vợ tôi nhé…

Tôi khóc, tôi xúc động đến mức không kìm được nước mắt của mình, tôi gật đầu… ôi… tôi mong giờ phút này lâu rồi ý chứ… có một hoàng tử cưỡi con bạch mã đến và nói làm vợ anh… ôi… sao tưởng như trong mơ thế này.

Chú nắm tay tôi rồi đeo chiếc nhẫn vào đó, và giao nhiệm vụ cho tôi đeo chiếc còn lại cho chú, chúng tôi l*иg bàn tay cho đôi nhẫn gặp nhau giống như một sự hoà hợp… chú ôm siết lấy tôi vào lòng.. hôn lên trán tôi một nụ hôn nồng ấm, sau đó cúi xuống lau nước mắt cho tôi.

phụ nữ nếu ai trong trường hợp của tôi cũng khóc như tôi cả thôi… khóc vì quá hạnh phúc.

Chú hôn lên môi tôi, hôn nhẹ. Tôi bám tay vào eo chú, chú biết tôi thường hay ngạt mũi mỗi khi khóc nên lần này ko hôn mạnh mà để tôi thở từ từ. vì lần này tôi đâu có rồ lên như những lần trước đâu, giờ tôi mềm nhũn rồi… tôi khuất phục…

thấy chú như vậy tôi chủ động vít cổ chú xuống hôn. Chúng tôi ôm nhau, trao nhau màn dạo đầu nóng bỏng, tự nhiên tôi sực nhớ ra.

- để cháu gọi điện cho bố là về muộn ko lại nghe chửi cả lũ giờ.

- về muộn là mấy giờ về?

- thì lúc nào xong thì về.

- làm gì mà xong?

- hôn. …

- cháu sẽ xin phép bố cho cháu ở lại hôn trai 1 tý, còn bố cháu bảo chỉ hôn thôi ko được sờ ko thì có bé đấy.

Chú bật cười, nhấc cái điện thoại của tôi khỏi tay tôi rồi tắt máy.

- tôi xin phép bố rồi.

- chú xin phép á.

- Em ko tin à?

Tôi tin chứ… chú già của tôi với bố già tôi hợp nhau lắm mà… chỉ có điều bố tôi mà đồng ý cho tôi về muộn với chú là khác gì bố tôi đồng ý thả hổ về rừng… hay là bố tôi chính thức bán rẻ con gái ông cho chú rồi… bố ơi là bố tưởng bố chỉ dại gái thôi đắng này dại cả trai nữa.

Tôi cười… lườm yêu chú.

- việc đưa con người ta vào khách sạn. có trong đơn xin phép của chú không?

- có… trong đấy ngoài vc đưa con bố vào khách sạn còn có mục cho con bố ăn trái cấm nữa… bố cũng gật đầu… bố bảo chúng mình làm gì thì làm.. mình đặt đâu bố ngồi đấy mà

Tôi đánh ngực chú.., chú cười rồi siết tôi ôm lấy.

- em sẵn sàng chưa?

- sẵn saàng gì cơ?

- cho đêm tân hôn của chúng mình.

Hí hí… tôi cười

- thế lần trên tam đào thì là gì?

- đó là đêm động phòng… đêm ấy ko tính.

Tôi cười rúc rích.

- Chú nói như thế cháu chạy đâu mất hứng rồi… sao ko để tự nhiên.

tự nhiên nhiều rồi… giờ muốn tự do

- tự do gì?

- rồi sẽ biết

Chú cúi xuống hôn tôi. Bàn tay không ngừng xoa ngực tôi, rồi bóp mạnh… chiếc váy của tôi trở nên mỏng manh. Tôi đầu tư cả triệu vào đấy rồi đấy. tôi kéo tay chú ra kía sau… chú kéo khoá.. chiếc váy dần chia tay cơ thể tôi. Chú thích thú… hai bàn tay bám lấy 2 bên ngực tôi, cái miệng lia láu ko chịu rời môi tôi… tôi nóng lắm rồi các bác ạ.

Tôi chủ động kéo thắt lưng, cởi cúc quần cho chú… tôi bây giờ lại thấy bộ đồ này quá rườm rà. Tôi đặt chú đứng đó. hôn nhẹ lên môi, lên cổ và xuống dần dần, chú nhìn tôi… ánh mắt say đắm… cho đến khi chu nhận ra tôi đang chủ động chú gật đầu…

Con Oanh… là con oanh dậy tôi đó.

Tôi nghe rõ tiếng chú thở, bàn tay chú xoa đầu tôi, tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng… tôi biết rồi… thảo nào mà con Oanh lại nói với tôi như vậy, nó đúng là chuyện gia. đếnkhi ko chịu được chú kéo tôi đứng lên rồi đặt tôi xuống giường… chúng tôi quần lấy nhau. Ôi... bây giờ là mùa đông… đây là căn phòng cao nhất khu vực này. Đáng ra nó phải lạnh nhất đằng này lại là nóng nhất. chúng tôi trao cho nhau những ngọt ngào, những khát khao người đàn ông đang cùng tôi viết tiếp câu truyện của cuộc đời… là những hạnh phúc và những khổ đau, là những yêu thương đi cùng với những giận hờn… đến giờ phút này… câu chuyện của tôi vẫn đẹp như 1 câu truyện cổ tích mà bao người đang hằng mơ ước.