"Cô tới rồi?"
"Vâng, ngại quá, lại tới quấy rầy mọi người rồi." Vừa mới tiến vào trường quay, liền gặp người quen, Đồ Hạ Mĩ nhìn vừa ngừng bước phó đạo diễn cười cười.
"Không có." Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu,"Thật ra mọi người đều hy vọng cô có thể đến mỗi ngày, bởi vì chỉ cần cô ở đây, tâm tình đạo diễn luôn đặc biệt tốt, nụ cười trên mặt cũng sẽ nhiều một ít, thoạt nhìn không đáng sợ như trước."
"Tôi còn nghĩ mọi người đều thực thích anh ấy đấy!" Cô nhịn không được khẽ cười nói.
"Chúng tôi xác thực đều thực thích anh ấy, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không sợ ảnh. Đạo diễn anh ấy có đôi khi thật sự nghiêm túc đến đáng sợ, lúc ảnh tức giận tuy rằng sẽ không mắng chửi người, nhưng chỉ riêng bộ dáng trầm mặc không nói đã đủ làm người ta không rét mà run, cố tình anh ấy phần lớn thời gian đều trầm mặc." Phó đạo diễn vụиɠ ŧяộʍ nói cho cô.
"Anh ấy rất trầm lặng á?" Thế sao cô không hề cảm thấy tí nào, ngược lại thấy anh là một người thực hay nói nhỉ? Cô lòng đầy thắc mắc đoán chừng.
Phó đạo diễn dùng sức gật đầu."Bất quá chắc cô không cảm thấy, đúng không? Bởi vì đạo diễn ở trước mặt cô căn bản là như biến thành một người khác." Nói xong, anh nhịn không được cười cười."Được rồi, không nói nhiều với cô nữa, tôi còn có việc muốn đi làm, đạo diễn ở trường quay số hai." Nói xong, anh vẫy vẫy tay, cất bước rời đi.
Nhìn theo phó đạo diễn rời đi xong, Đồ Hạ Mĩ đi hướng trường quay số hai, lại lục tục gặp vài người cùng cô chào hỏi, mà cô lại hoàn toàn nhớ không nổi người ta là ai. Rõ thật là hao tâm tổn trí, xem ra cô về sau phải cố gắng nhớ mặt người rồi, nếu không đυ.ng tới người ta chào hỏi cô, cô lại không biết đối phương là ai, thật đúng là ngượng quá.
Lúc cô đi vào trưởng quay số hai, tiến độ chụp trong phòng vừa được một đoạn, Cô Thần Phong đang xem thành quả anh vừa mới chụp, bất quá nhìn vẻ nhíu mày của anh thì hình như không vừa lòng lắm, mà trong phạm vi bán kính hai mét lấy anh làm tâm điểm, lại không ai dám tới gần.
Dáng vẻ trầm mặc của anh thực sự đáng sợ vậy sao?
Nhớ tới lời phó đạo diễn vừa nói, cô nhịn không được đứng ở một bên nghiêm túc quan sát, phát hiện hình như là thật có chút như vậy. Lúc cô mới nghĩ thế, anh đột nhiên ngẩng đầu thấy được cô, sau đó giật mình sửng sốt một chút, rồi lập tức nhếch miệng mỉm cười với cô.
Cô phát hiện tim mình dường như ngừng lại, rồi lại cảm giác hình như nó đang đập điên cuồng với tốc độ nhanh gấp hai lần bình thường. Anh đứng dậy đi về phía cô, cô không tự chủ được nín thở chờ đợi. Anh thật đẹp trai quá đi mất!
"Sao em lại tới đây? Không phải nói muốn đi mua quần áo cho Hạo Anh, Hạo Tế sao?" Anh hỏi cô.
"Em mua xong rồi, không có việc gì làm, liền tới đây xem xem có gì giúp được không." Cô ổn định lại nhịp tim, do dự trả lời. Ở đây nhiều người quá, đợi lát nữa tìm nơi chỉ có hai người lại nói chuyện mang thai cho anh vậy.
Cô Thần Phong mỉm cười nói: "Xem ra anh nên bảo người thêm một phần dự toán cho học sinh vừa làm vừa học, như vậy về sau mới có tiền để trả cho em."
"Chỉ là dự toán cho học sinh vừa làm vừa học á? Có phải quá rẻ rồi không?" Cô trêu chọc nói.
"Em làm không phải đều là việc vặt sao? Đấy vốn là việc của học sinh vừa làm vừa học, vậy đương nhiên trả mức tiền lương của học sinh vừa làm vừa học." Anh giương cao khóe môi.
Đồ Hạ Mĩ nhếch mày nhìn anh.
"Được rồi, dù sao em cũng không thiếu tiền dùng, nếu thật muốn dùng tiền, thì chỉ cần chìa tay xin chồng yêu là được, em nghĩ chồng em hẳn sẽ rất vui lòng cho em tiền nhỉ?" Cô cười tươi như hoa nói với anh.
"Đương nhiên." Cô Thần Phong nhịn không được cười nói, sau đó bỗng cúi đầu hôn cô, ngay trong trưởng quay trước con mắt nhìn chằm chằm của bao người.
Khi anh ngẩng đầu, cả khuôn mặt cô đều đã đỏ lên.
"Ngoại trừ mua quần cho con, hôm nay em còn thu hoạch được gì không?" Anh giống như gì cũng chưa hề phát sinh hỏi cô, chỉ có ý cười trong đáy mắt tiết lộ sự thách thức của anh.
Cô vừa thẹn lại quẫn vừa tức trừng anh, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải, bởi vì thật nhiều người đang nhìn bọn họ. Nam nhân này...... Nam nhân này đúng là da mặt càng lúc càng dày!
"Đạo diễn, ứng cử viên xếp hạng thứ hai lúc trước đến ứng cử đã đến rồi." Phó đạo diễn đột nhiên đi vào phòng, phía sau còn dẫn theo một cô gái.
Đồ Hạ Mĩ lờ mờ có thể nghe được tiếng thở dài của nhân viên công tác bốn phía, ai thán bọn họ không có kịch xem, bất quá cô lại nhờ vậy mà được cứu.
"Anh làm việc đi! Em thấy có lẽ em về nhà trước thì hơn." Cô nhanh chóng nói với anh, xoay người ,lại bị cô gái đi phía sau phó đạo diễn về phía bọn họ làm giật mình.
Trần Thải Hoa?
Đồ Hạ Mĩ trừng mắt nhìn, còn tưởng là mình nhìn lầm rồi.
Không thể nào?
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì nha, lại còn trong một ngày liên tục chạm mặt cô ta hai lần?
Trần Thải Hoa lúc thấy cô cũng giật mình, cô ta hai mắt tròn ra, nhìn chăm chăm vào cô, lộ ra vẻ sao cậu có thể ở trong này.
Trong đầu chớp lên ý niệm đùa dai, Đồ Hạ Mĩ nhìn cô ta, mỉm cười chủ động chào hỏi cô ta."Không ngờ nhanh như vậy lại chạm mặt, bạn học?"
"Bạn học? Hai người là bạn học?" Phó đạo diễn kinh ngạc nhìn tới nhìn lui hai cô hỏi.
"Đúng vậy, bạn hồi tiểu học, bao nhiêu năm không gặp rồi, buổi sáng mới chạm mặt ở bãi đỗ xe ở công ty bách hóa, không ngờ bây giờ lại gặp lại." Đồ Hạ Mĩ mỉm cười nói,"Bất quá vừa đúng lúc, vì tôi vẫn nghĩ đem hiểu lầm lúc sáng của cậu về tôi giải thích rõ ràng."
Trần Thải Hoa hung hăng trừng cô một cái, sau đó xoay người dịu dàng nói với phó đạo diễn:"Thực xin lỗi, đạo diễn......"
"Không phải," Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu,"Tôi chỉ là phó đạo diễn mà thôi, đạo diễn của chúng tôi là vị này." Anh chỉ về Cô Thần Phong.
Bởi vì thiên địch xuất hiện, Trần Thải Hoa thế mà lại nhất thời không chú ý tới trước mắt đứng một người đàn ông cực đẹp trai, thẳng đến lúc phó đạo diễn tự tay chỉ về phía anh, cô ta mới sáng mắt lên phát hiện được.
Oa, nếu không có người giới thiệu với cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ đem người đàn ông siêu đẹp trai trước mắt này trở thành model, mà tuyệt sẽ không nghĩ thành một vị đạo diễn. Anh thoạt nhìn đại khái chỉ trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, không ngờ thế mà đã là đạo diễn rồi. Không biết anh ta kết hôn chưa nhỉ?
Đầu tiên, cô ta phải loại bỏ chướng ngại vật đang ở trước mặt trai đẹp giả vờ thân thiết với mình cái đã.
"Thực xin lỗi, đạo diễn, người bạn học này của tôi từ nhỏ đã tùy hứng làm bậy, không thèm để ý tới cảm nghĩ của người khác, vậy nên có thể xin anh cho tôi chút thời gian không ạ? Tôi mang cô ta ra bên ngoài, một lát nữa lại vào." Cô ta bày ra tư thái đẹp nhất, bằng thanh âm mềm mại nhất, Áy náy nói với anh.
Khóe mắt phó đạo diễn có chút co giật. Cô gái này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không nha?
Dám ở trước đạo diễn phê bình đạo diễn phu nhân tùy hứng làm bậy, huống chi cô ta nói còn là lời nói dối ai ai cũng biết, bởi vì mỗi người ở đây đều biết vợ của đạo diễn có bao nhiêu bình dị gần gũi.
Cô ta điên rồi sao?
Đồ Hạ Mĩ ngạc nhiên nhìn cô ta trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười.
"Trời ạ, ha ha......" Cô sắp cười chết rồi!
"Đồ Hạ Mĩ, cậu điên rồi à?" Trần Thải Hoa xấu hổ cắn răng nói.
"Không có, chỉ là này quả là...... Ha ha...... Rất buồn cười, ha ha......" Đồ Hạ Mĩ cười không thể át nói.
Trần Thải Hoa tức giận đến đỏ cả mặt , rốt cuộc quản không được những người khác có phản ứng gì, tay duỗi ra, bắt lấy tay cô tưởng đem cô kéo ra ngoài phòng.
"Đi theo tôi!" Chẳng qua là cô ta mới quay người lại, thậm chí còn không bước ra đằng trước một bước, phía sau đã truyền đến một giọng nam ngăn cản.
"Chờ một chút."
Cô ta cứng ngắc ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy người mở miệng dĩ nhiên là chàng đạo diễn đẹp trai kia.
Anh quay đầu nhìn về phía Đồ Hạ Mĩ nói:"Vợ à, cô gái này sao lại muốn nói xấu em thế?"
Trần Thải Hoa đột nhiên cứng đờ cả người, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt bốc hơi biến mất.
V –vợ?
————
"Cậu không thấy được vẻ mặt cô ta lúc đó đâu, cực buồn cười nhá, cô nàng đại khái nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày này, quả là là sung sướиɠ!"
Lúc Cô Thần Phong về nhà, Đồ Hạ Mĩ đang ôm điện thoại cùng các chị em chia xẻ chuyện này, mà hai đứa con song sinh ngồi ở một bên xem tivi thì lại là một đứa làm mặt quỷ với anh, một đứa chỉa tay hướng anh làm số ba.
Anh khó hiểu hơi nhíu mày.
Con đưa tay chỉ chỉ đồng hồ trên tường, lại chìa số ba cho anh xem, ý là mẹ đã nói điện thoại được ba tiếng rồi. Hơn nữa làm chúng chịu không nổi nhất là, mẹ luôn luôn nói cùng một sự kiện, nói đến hai đứa đều nhanh đọc thuộc lòng được rồi.
Vẻ vừa bất đắc dĩ vừa mang điểm lên án trên mặt con, làm anh nhịn không được muốn cười.
Anh đi đến bên vợ mình, đưa tay khoát lên vai cô, để người đang thủy chung chuyên tâm nói điện thoại kia biết anh đã trở lại.
Đồ Hạ Mĩ đầy mặt nét cười ngẩng đầu, sau khi thấy là Cô Thần Phong, lập tức hai mắt sáng lên cho anh một nụ cười chói lọi.
"Thần Phong đã về rồi, tớ không nói với cậu nữa, sau này có gì tớ sẽ gọi lại nói cho cậu. Ừ, bye bye." Cô nhanh chóng nhắn lại với người đầu dây bên kia, sau đó ngắt điện thoại.
"Ai vậy?" Anh nhướng mày hỏi cô.
"Xuân Tuyết. Cô ấy lúc tiểu học cùng lớp với em và Trần Thải Hoa, giống em biết cô ta có bao nhiêu làm người ta ghét." Cô nhếch miệng nói.
"Vậy nên em đã nói với cô ấy là nói liên tục không ngừng nói đến ba tiếng đồng hồ?"
"Ba tiếng?" Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường,"Ôi trời ơi, sao lại thế được?"
"Làm gì mà không thể? Nếu ba không về, thì bọn con liền chết đói." Cô Hạo Tế nói.
"Mấy đứa còn chưa ăn?"
Hai anh em vẻ mặt uất ức lắc đầu.
"Thực xin lỗi." Đồ Hạ Mĩ không quá áy náy liếc con một cái,"Hai đứa bay khi nào thì biến ngốc nha, không biết nhắc mẹ sao?"
"Không phải không biết, là không được, hai đứa bọn con đang cược xem mẹ có thể nói tới khi nào." Cô Hạo Tế nói xong, quay đầu nói với Cô Hạo Anh: "Anh nợ em ba thẻ bọ cánh cứng."
"Đáng giận! Hai đứa bay có phải thật sự đánh bạc nghiện rồi không?" Đồ Hạ Mĩ nổi giận đùng đùng kêu lên.
"Tiểu đổ –"
"Hai đứa dám nói tiểu đổ di tình một lần nữa thử xem xem!" Cô hai tay chống thắt lưng đe dọa con.
Hai anh em lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Cô Thần Phong nhịn không được mỉm cười."Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, mọi người muốn ăn cái gì?"
"Mc Donalds!"
"KFC!"
"Đều không được." Cô chém đinh chặt sắt bác bỏ đề nghị của các con,"Hai đứa ngoan ngoãn ăn bữa chính, ít ăn những đồ ăn rác ấy."
"Ba à?" Hai đứa sinh đôi vẻ mặt van xin nhìn về phía cha.
"Nghe mẹ nói."
"Ai!" Hai anh em đồng thời phát ra tiếng thở dài.
"Thở dài cái gì, còn không mau đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài?" Đồ Hạ Mĩ thúc giục, vừa thấy con đi trở về phòng, rồi lập tức khẩn cấp xoay người hỏi chống,"Kết quả thế nào? Cô ta có được tuyển không?" Sau khi cô biết Trần Thải Hoa phải đi thử vai, cô liền rời đi, không ở lại xem kết quả.
Anh lắc đầu.
"Không phải bởi vì em chứ?" Cô chợt có chút không yên lòng.
"Không phải." Anh thuận thế ngồi xuống sô pha,"Là chính cô ta quá căng thẳng, cũng quá để ý chuyện em là vợ anh, cho nên biểu hiện không lý tưởng chút nào, uổng phí cô ta lúc trước dự thi còn được đánh giá cao thứ hai."
"Xem ra cũng tính là em hại cô ta." Cô thở dài nói.
"Người thực sự có tài sẽ không bị loại việc nhỏ như vậy đánh bại." Anh không hy vọng vợ mình bởi vậy áy náy.
"Nếu anh biết chuyện giữa em và cô ta, sẽ không cho rằng đây là việc nhỏ." Vẫn cảm thấy là mình hại cô nàng bị đáng rớt.
"Cô ta không phải là ngươi làm em thề muốn đi Benz sao?"
"Sao anh biết được?" Cô kinh ngạc hỏi.
Cô không hề nói cho anh chuyện này nha!
"Không phải em mới vừa nói cô ta là bạn học cùng lớp hồi tiểu học với em và Xuân Tuyết sao?"
Ừm, quả đúng vậy không sai.
"Em có nói cho cô ta xe em đang đi là xe Benz chưa?" Anh đột nhiên hỏi cô.
Nhắc tới chuyện này, Đồ Hạ Mĩ liền nhịn không được nở nụ cười.
"Buổi sáng cô ta khăng khăng muốn ngồi "xe rách" của em. Muốn em chở cô ta một đoạn, cho nên, em đành phải đưa cô ta đi xem cái "xe rách" của em thôi." Cô nhếch miệng nói, trên mặt không nén nổi buồn cười.
Trên mặt Cô Thần Phong cũng hiện lên nét cười."Kết quả ra sao?"
"Kết quả thì giống như phản ứng lúc cô ta biết em là vợ anh, hoàn toàn là cái vẻ bị dọa ngẩn ra, rồi khó tin, nhìn xem em thiếu chút nữa cười lộn ruột, lại còn phải liều mình ra vẻ bình thường."
"Rốt cục cho em toại nguyện báo thù rồi?" Anh cười nhìn cô, trong mắt lộ ra sự dịu dàng và cưng chiều cô.
"Đúng vậy." Cô nở nụ cười đắc ý,"Mà việc này đều phải cảm ơn anh đưa em chiếc xe ấy."
"Không khách khí." Cô Thần Phong cười hôn môi cô một cái.
"Đúng rồi, có chuyện muốn nói cho anh." Cô đột nhiên cười mủm mỉm nhìn anh, thần bí hề hề nói.
"Chuyện gì vậy?" Anh nhẹ nhíu mày.
Cô thần bí cười, sau đó đưa miệng dựa vào lỗ tai anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng mà nói một câu,"Em mang thai."
Anh cả người ngẩn ra tại chỗ, như là bị dọa choáng váng vậy.
Đồ Hạ Mĩ cười nhìn anh, kiên nhẫn chờ anh khôi phục bình thường.
Anh đầu tiên là nháy mắt, sau đó há mồm thở dốc, lại lấy biểu tình và ngữ khí thật cẩn thận chăm chú nhìn cô hỏi:"Em xác định sao?"
"Đã đi bệnh viện kiểm tra qua." Cô cười trả lời, giây tiếp theo lại bị anh đột ngột ôm vào trong lòng, anh ôm cô sung sướиɠ cười to ra tiếng.
"Ha ha...... Anh sắp làm ba ba, anh sắp làm ba ba! Ha ha......" Anh cười thật vui vẻ, giống như phát điên rồi.
Đồ Hạ Mĩ cười nhắc nhở anh,"Anh đã sớm làm ba ba rồi mà."
Cô Thần Phong như nghe được, cũng như không nghe được tiếp tục khoái trá cười to. Cô mang thai, anh sắp làm ba ba, oa ha ha...... Anh thật sự rất vui, rất vui nha, ha ha......
Hai đứa nhóc song sinh trở về phòng đổi quần áo xong rồi đi trở lại phòng khách, ù ù cạc cạc nhìn cười không ngừng ba ba, cùng với mẹ đang rúc vào trong lòng ba cũng tươi cười đầy mặt, cười đến thích ý.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô Hạo Anh hỏi
em trai.
"Ai biết?" Cô Hạo Tế nhún vai.
Bất quá, đây giờ là gia đình của chúng không phải sao?
Hạnh phúc nha!
———HOÀN HỆ LIỆT———