Nghịch Cảnh [Taeny]

Chương 1

- Đưa tôi về nhà , cảm ơn - Cô gái bước vào xe với tâm trạng mệt mỏi.

Đó là Tiffany Hwang , nhà thiết kế của nhãn hiệu đang rất nổi ở trong nước Đại Hàn và đang trong tình trạng lan truyền đến những nước lân cận , đó cũng là lí do cô mệt mỏi . Cô đã thức thâu đêm gần 3 đêm liền để làm cho xong những bộ đồ thiết kế , mai sẽ được đưa ngay vào xưởng làm đồ mẫu để các nhân viên sẽ làm tiếp những việc tiếp theo.

Cô dựa vào thành ghế rồi thϊếp đi ...

Chiếc xe dừng lại , tài xế cũng đã bước xuống xe đi vòng sang mở cửa.

- Cô Hwang , đã về tới nhà .

- Uhm . - Tiffany dụi mắt rồi bước xuống xe đi thẳng một mạch lên phòng.

Một lúc sau , cô hạ mình vào bồn tắm , dòng nước ấm từ từ xâm chiếm cả thân thể cô , mang đến một cảm giác dễ chịu , khẽ nhắm mắt cảm nhận và thư giãn . Sự dễ chịu này làm sự mệt mỏi của cô dịu đi được vài phần...

Sau khi mặc lên người một chiếc đầm ngủ , Tiffany tự lấy cho mình một ly rượu vang rồi đi ra ban nhìn sang bờ sông trước mặt . Mười giờ đêm , giờ mà các cặp đôi vẫn còn nắm tay nhau đi ở vỉa hè , có đôi thì cùng nhau ngắm cảnh sông rồi nói vài mẫu chuyện vu vơ . Tiffany khẽ nhấm một ngụm rượu , cô chưa bao giờ yêu ai nên chẳng biết nó như thế nào , cô cũng từng ước một lần được cảm nhận cái cảm xúc đấy nhưng có lẽ cô yêu công việc hơn bất cứ điều gì ngay lúc này và lý do để chứng mình điều đó là cô đẹp , giỏi , có tiền , quyền lực nên cánh mày râu cứ bám lấy cô nhưng rất tiếc 24 năm qua cô chưa lấy một tí gì động lòng với họ , tự cười bản thân một cái rồi tự nghĩ rằng chắc cô sẽ ở vậy và ôm công việc đến cuối đời.

Cánh cổng nhà cô mở ra nên bất giác Tiffany nhìn xuống . Đó là dì Park , quản gia kiêm người làm bếp của cô , dì ta đang cầm một tô cơm bước ra cổng rồi đưa cho một cô gái , cô cảm nhận được rằng cô gái ấy đang thực sự rất đói . Hình như cô gái ấy là ăn mày thì phải , quần áo lượm thượm , mặt mày lem luốc , sau khi ăn xong liền cười tươi cúi đầu như cảm ơn rồi tung tăng bước đi , bỗng cô cảm thấy có gì đó làm cô thấy xót xa trong lòng . Cô tự nghĩ cô gái đó chắc nhỏ hơn cô vài tuổi , tại sao không tìm việc gì làm mà lại đi xin như vậy . Chẳng hiểu sao mà cô lại tò mò đi xuống gặp dì Park để tìm hiểu .

- Dì Park. - Tiffany đang đứng trên cầu thang lên tiếng .

- Ơ... cô Fany .- Dì Park giật mình .

- Tối rồi dì cầm tô đi đâu mới về đấy , sao dì không ngủ ?

- Tôi đem cơm cho một con bé ăn mày , nó tội nghiệp lắm cô ạ .

- Tội nghiệp ?

- Con bé bị bệnh thiểu năng , nó cũng không biết nó từ đâu đến , tôi hỏi gì nó cũng chỉ lắc và gật đầu . Tôi biết đến con bé là vào 2 tháng trước lúc cô còn bên Mỹ , cô bé ngất xỉu trước cổng , tôi thấy tội nghiệp nên mỗi tối hay để dành phần cơm cho nó.

- Ở gần đây không ai giúp cô ta à ? Cô ta ở đâu vậy , Dì Park ?

- Nghe nói là ở nhờ những nhà gần đây nhưng vì khu này cũng là dân bình thường thôi nên họ không thể giúp con bé mãi được nên tôi giúp con bé được gì thì giúp , cô Fany xin cho phép tôi làm việc này , con bé rất đang thương. - Dì Park nói với đôi mắt đỏ hoe .

- Dì Park à , dì nói cứ như cháu ác độc lắm vậy . - Tiffany bước đến gần dì Park rồi nắm tay bà - Dì cứ tiếp tục làm vậy , cháu không có ý kiến gì đâu .

- Cảm ơn cô Fany . - Dì Park cười hiền hậu.

********

Ngày hôm sau , Tiffany bước ra khỏi công ty cũng đã 9 giờ tối hơn và về đến nhà cũng đã 10 giờ , nhìn ra phía cửa kính xe thì thấy dì Park đang xoa đầu cô gái ấy , cô ta thì đang ăn ngấu nghiến tô cơm nóng hổi . Bước xuống xe và đi tới gần , cô gái bỗng ngước lên nhìn cô bằng ánh mặt sợ sệt .

- Ngoan , đây là người cho ta đem cơm cho cháu ăn , không cần sợ , không có cô ấy thì ta không thể cho cháu ăn cơm đâu . - Dì Park vỗ về cô bé làm nó có vẻ dịu lại rồi tiếp tục ăn.

- Dì Park , chút vào nhớ đóng cửa cẩn thận , cháu mệt quá lên nghỉ trước .

- Vâng thưa cô Fany.

Tiffany vừa bước đi thì con bé chỉ tay lên phòng của cô kiểu như hỏi đó là phòng của Tiffany phải không và dì Park hiểu điều đó mà gật đầu .

Vẫn như mọi ngày , Tiffany cầm một ly rượu ra ban công nhấm nháp nó trước khi đi ngủ , không biết đó có phải thói quen không nhưng cô không có rượu thì thật sự khó ngủ . Vừa bước ra thì thấy cô bé đó đang ngước lên thấy hình bóng cô liền cúi đầu , Tiffany tự hiểu như là một lời cảm ơn rồi gật đầu và phẩy tay như kêu cô ấy đi về đi .

Cô gái cười tươi rồi nhảy chân sáo đi . Bỗng cô thấy có một chút lo lắng không biết rằng cô ta ở đâu , dù sao cũng là con gái , cô ta lại khờ bọn đàn ông có thể làm dụng hồi nào không hay.

*******

Và những ngày sau đó , cô gái đó sau khi ăn xong đều đứng đợi cô xuất hiện để cúi đầu cảm ơn , tính ra cũng đã hơn một tháng.

Một hôm ,Tiffany về sớm và yêu cầu tối nay cô sẽ là người đem cơm ra cho cô gái .

10 giờ tối , cô gái liền xuất hiện trước cổng nhà cô , Tiffany bước ra mở cửa và đưa tô cơm cho cô ta. Cô ấy có vẻ bất ngờ rồi cũng ngại ngùng cầm lấy , ăn xong cô gái liền cúi đầu cảm ơn trước khi bước đi . Tiffany nhìn theo cô ấy không hiểu sao lại bước đi theo , cô muốn tìm hiểu giữa trời đông rét buốt như thế này cô gái với bộ đồ mỏng tanh ấy sẽ ngủ ở đâu và làm gì .

Cô gái ấy dừng trước một căn nhà và ấn chuông nhưng một hồi lâu chẳng ai ra mở cửa cả , trong khi tiếng tivi vẫn vang vọng từ trong nhà ra , cô gái lầm lũi bước đi . Rồi đến một căn nhà khác thì bị đuổi thẳng , cô gái cúi đầu và tiếp tục đi tay thì chà sát vào nhau , người run lên bần bật . Đi đến một đống cây khô được làm như một cái hang cô gái chui vào đó ngồi và run rẩy . Tiffany đứng nhìn từ xa , mắt cô dần đỏ lên , cô gái ấy sống như thế sao ? Cô tự trách mình sao không làm việc này sớm hơn để biết cô gái này đã khổ sở thế nào . Lau nước mắt bằng tay áo của mình , Tiffany bước đến kéo cô gái khỏi nơi đó , cởϊ áσ ấm của mình mặc vào cho cô ấy rồi một mạch kéo cô gái về nhà mình .

Bước vào trong nhà , cô gái có vẻ ngu ngơ nhìn xung quanh , chắc là lần đầu tiên cô thấy căn nhà to như vậy . Dì Park nghe tiếng động liền bước ra khỏi phòng không khỏi ngạc nhiên thấy Tiffany đang nắm tay cô gái và cô ta thì đang mặc áo của Tiffany.

- Dì Park , dì có thể giúp cô ấy tắm rửa và thay một bộ đồ mới , xong đưa cô ấy lên phòng cháu , cháu đi tắm đây. - Tiffany buông tay cô gái ra bước lên lầu.

Tiffany vẫn như thói quen , sau khi tắm xong cầm một ly rượu vang đứng trước ban công , một lát sau thì tiếng gõ cửa vang lên. Tiffany rời ban công , đi tới mở cửa .

- Tôi đã tắm rửa và chải chuốt lại cho con bé thì ra con bé cũng rất xinh đẹp . - Dì Park kéo con bé đang rụt rè đứng sau lưng mình ra.

Tiffany nhìn cô gái chết đơ ra , tim cô bỗng dưng đập mạnh . Đúng cô gái rất xinh đẹp , làn da trắng sữa , thân hình nhỏ nhắng , khuôn mặt như một cô bé khoảng 20 tuổi .

- Dì Park , dì xuống ngủ đi , để cô ta ở đây với cháu .

- Vâng .