Hôm nay tâm tình cô rất tốt, thiết kế trình diễn ở London được đánh giá cao và được chú ý nhiều. Ngay cả ông thầy nghiêm khắc nhất là Marvin, nhà thiết kế của công ty MG cũng mỉm cười với cô, lần này thực sự cô đã làm rất tốt.
Sự thật chứng minh, không có hào quang của Hwang gia tiểu thư bao phủ, cô vẫn hoàn thành xuất sắc. Tốn cả năm trời chuẩn bị, bao nhiêu đêm không ngủ để chỉnh sửa rốt cục cũng có thành công hôm nay. Cô biết lần này thành công đối với cô quan trọng đến mức nào, buổi trình diễn còn chưa kết thúc đã có nhiều công ty lớn liên hệ với cô. Những cơ hội này sẽ có nhiều người mơ ước nhưng lại không phải điều cô muốn.
Cô muốn sáng lập ra nhãn hiệu của chính mình, mở công ty, không cần phải làm cho người khác. Cô là tiểu thư của Hwang gia, còn có đống tiền bạc để hoàn thành giấc mộng của mình, tại sao không? Cô thấy cầm tiền của nhà mình mở công ty cũng không phải là điều gì sai trái, cô sinh ra trong gia đình có tiền, vốn khởi điểm sẽ cao hơn người khác, có thể đi đường thẳng thì tại sao lại phải đi vòng? Từ nhỏ cô đã ăn mặc, đồ dùng đều là thứ xa hoa tinh tế, thói quen này chính là cách sống của cô, chưa bao giờ nghĩ đến việc tốn tiền. Dù sao thì chị cô cũng kiếm tiền nhiều hơn cha cô, đời này cô coi như không làm cũng thừa tiền tiêu.
Cô biết mình có tài, còn có tiền, tại sao lại không lợi dụng? Rõ ràng một năm có thể thành công, tại sao phải kiên quyết đòi tự lập để rồi sau mười năm hay vài chục năm sau mới thành công? Kiểu như vậy cô khinh thường. Cô là Tiffany Hwang, là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Hwang, cô có tư cách hưởng thụ vì sao lại không cần?
Cuộc sống của cô không cần khổ cực, không cần vì tiền mà phiền não, tất cả đều thuận theo tâm ý, muốn như thế nào đều cũng có thể. Những điều này đã tạo cho cô cá tính phách lối, tự cao tự đại, nhưng cô lại biết có chừng mực, không bao giờ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Cho nên từ nhỏ đến lớn, mặc dù cô có tính khí tiểu thư, nhưng bởi vì cởi mở thẳng thắn, bạn bè nhiều vô cùng, nhân duyên cực tốt, nhất là duyên với người khác phái càng thêm tốt đến mức cho người khác phải tặc lưỡi hít hà.
Từ tiểu học, người theo cô nhiều vô số, bất kỳ là con nhà thế gia có lòng cầu tiến, có khát vọng cũng đều bị nụ cười của cô trong nháy mặt đánh gục. Nhưng cô không hề muốn họ, bất kỳ ai cũng không muốn.
Khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô gọn gàng rẽ sang con đường bên phải.
Bắt đầu từ năm mười tuổi, trong mắt của cô cũng chỉ thấy thiếu niên trầm mặc quật cường kia. Trong tiếng cười vui náo nhiệt chỉ có một mình cậu ngồi trầm mặc ở đó, một mình yên tĩnh. Không giống như những đứa trẻ xung quanh cô, cũng không giống như cảnh diễn trên TV hay trong tiểu thuyết, cố ý làm mình bất đồng để gây sự chú ý. Cậu chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình không ai có thể vào được, mà cậu cũng không muốn ra ngoài, chỉ có thể thấy qua đôi mắt đen nhìn ra là người trưởng thành trước tuổi.
Trong nháy mắt cô thấy cậu, len lén quan sát cậu, cô phát hiện mình có cười ngọt ngào hơn nữa thì cậu vẫn không thèm ngước mắt nhìn. Mặc kệ cô cùng bọn trẻ chơi vô cùng hào hứng, cậu vẫn thờ ơ. Đến khi phát quà tặng, tất cả bọn trẻ đều hưng phấn xếp hàng, thế nhưng cậu vẫn không thèm nhìn một chút.
Thế giới của cậu giống như chỉ có một mình cậu, không có người khác. Khiến cho người từ bé đến giờ vốn là trung tâm không thể hiểu được, vì thế, thế giới của cậu, cô cố tình muốn xông vào.
Lúc ấy, cô không hiểu vì sao cứ kiên quyết muốn nhất định là cậu, muốn cậu bên cạnh cô, muốn trong mắt cậu không chỉ có chính cậu, nhưng ai mà ngờ được đã kiên trì đến mười một năm.
Lúc ban đầu chẳng qua là thói quen, thói quen có cậu bên cạnh, yên lặng, ít nói, tùy tiện mặc kệ để cô phát cáu, phát giận. Chỉ cần không quá phận, cậu cũng không để ý, thậm chí thỉnh thoảng còn chọc cậu, để cho cậu bớt già đi, biểu hiện cho đúng với tuổi của mình, cô cũng thấy vui vẻ. Nhưng mặt khác cô biết, thái độ của cậu với người khác hoàn toàn không giống với cô, mặc dù nhỏ hơn cô ba tuổi nhưng so với Nữ Vương phách lối như cô, cậu có vẻ trầm ổn hơn nhiều.
Nhưng trầm ổn thì sao? Dù sao vẫn là tiểu quỷ, nghĩ đến bộ dạng cậu thỉnh thoảng tức giận, giận dỗi buồn bực, trên môi cô nụ cười càng đậm, cậu cũng chỉ như vậy khi ở trước mặt cô, cô thích loại độc nhất vô nhị này.
Cảm giác ban đầu đối với cậu thì cũng chỉ là tò mò mà thôi, muốn hiểu biết cậu nên muốn cha mẹ nhận nuôi cậu, để cho cậu ở bên cạnh cô. Nhưng thời gian càng lâu, cô càng cảm thấy ở cùng cậu là chuyện hạnh phúc đến mức nào. Lúc cô một thân một mình đến Paris du học cảm xúc này mới dâng lên đến tột cùng, lần đầu tiên xa cậu, sau khi rời đi mới thấy không có cậu làm bạn là một chuyện vô cùng đáng sợ.Nhiều năm như vậy cậu một mực bên cạnh cô, chưa bao giờ rời đi, cô cũng coi là chuyện đương nhiên. Cha đồng ý để cậu đi cùng với cô và cậu ở bên cạnh chăm sóc cô.
Từ tiểu học đến giờ, ngắn ngủi mấy năm, mặt mày cậu nẩy nở đường nét càng thêm rõ ràng, thanh tú nho nhã, hoàn toàn khác với khuôn mặt góc cạnh cá tính cô gái Phương Tây. Cậu trầm ổn nội liễm, có vẻ khiêm tốn thần bí của cô gái Phương Đông, hơn nữa vì thân thế nên trong mắt cậu luôn mang vẻ buồn. Cô gái như vậy cực kỳ có sức hút, cho nên cậu thường bị những nữ sinh xinh đẹp chạy tới tỏ tình, yêu cầu qua lại. Không hiểu vì sao những chuyện như vậy khiến cô cực kỳ căm tức, mỗi lần thấy sẽ vô cùng tức giận, vô cùng giận dữ.
Mắt lạnh cũng được, mồm miệng chua ngoa cũng được, cô đều sẽ nghĩ cách để đuổi đám nữ sinh kia đi. Sau đó giận dỗi với cậu, bắt cậu phải đảm bảo chỉ có nhìn cô, không được nhìn nữ sinh nào khác. Ban đầu cô cho rằng là mình bị nuông chiều quá mức, tính chiếm hữu mạnh, về sau cô mới hiểu được, thì ra cái cảm giác khó chịu không thoải mái kia là ghen.
Thật nực cười, thân là Hwang gia tiểu thư xinh đẹp mà lại biết ăn giấm chua như mấy cô nhóc kia, nhưng sự thật là thế. Đến Paris mới phát hiện cậu có ý nghĩa với cô, cho nên cô lại càng tùy hứng muốn cậu ở cùng, dù biết cậu không biết tiếng Pháp, tuổi lại nhỏ, chỉ sợ sẽ rất khổ cực nhưng cô vẫn kiên trì.
Giống như quá khứ, bất kỳ điều gì cô yêu cầu, cậu đều không dị nghị, chấp nhận toàn bộ. Lại nhập học, mất nhiều thời gian để học ngôn ngữ, ở trường học bị bài xích, không phải là cuộc sống quen thuộc nhưng cậu cũng không oán trách cô một lời. Cậu vẫn ở lại chăm sóc cô.
Cô biết cậu có lòng tự ái mạnh, cho nên không bảo cha mua cho cô biệt thự xa hoa,chỉ mua phòng nhỏ ở khu nhà trọ. Hwang gia sẽ chi trả học phí và phí sinh hoạt cho cậu, còn cậu sẽ có trách nhiệm chăm lo cuộc sống hằng ngày cho cô, có như vậy cậu mới cảm thấy an lòng.
Sáu năm qua, cậu làm được nhiều việc hơn những nữ sinh bình thường có thể làm. Mặc dù sinh ra ở nước Mỹ nhưng cô không phải đặc biệt thích ăn đồ Tây, cực kỳ thích đồ ăn Trung Quốc vì thế cậu vừa đi học vừa phải đi học nấu ăn. Vì cuộc sống tùy hứng nên cô không sợ làm phiền cậu dọn dẹp đống bừa bãi do chính mình tạo ra. Cô cũng không thích có người lạ trong nhà, cho nên những việc nhà hay nấu nướng, tất cả đều do một tay cậu làm.
Vừa đi học vừa phải chăm sóc cô, so với đám nữ sinh cùng lứa, cậu có vẻ trưởng thành, chín chắn hơn nhiều.
Cô biết cậu tốt với cô nhưng không biết phần tốt này do để đền ơn hay là vì cái khác, cậu quá kín đáo nên cô hoàn toàn không nhận ra được. Tình cảm giữa bọn họ rất mập mờ, chưa rõ ràng. Làm bạn cùng nhau nhưng lại chưa bao giờ nắm tay.
Mãi cho đến nửa năm trước, vào cái đêm sinh nhật cậu tròn mười tám tuổi, cô tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, nến rất thơm, thức ăn rất tuyệt, rượu đỏ rất nồng. Bọn họ nhìn vào mắt nhau nhiều hơn bình thường, cô nhìn thấy tình cảm trong mắt cậu, điều này đã khích lệ cô chủ động, rồi bọn họ hôn nhau... Sau đó, cô dùng lần đầu tiên của mình kết thúc luôn lần đầu tiên của cậu.