Mấy ngày sau đó, ngoại trừ việc mẹ Tiêu đưa bọn họ đi thăm hỏi bà con trong làng thì cũng không xảy ra vấn đề gì đặc biệt, chỉ là chuyện cái giường khốn khổ kia cứ luôn canh cánh ở trong lòng Tiêu Chiến mãi chẳng yên.
Tuy rằng nói, nào có ai hiếu kỳ nhắc qua hoặc giả hỏi han đến, thế nhưng anh hiểu rất rõ, giữa khuya canh ba, gây ra kinh động lớn như vậy, mọi người khẳng định đều đã năm bảy phần biết tỏng rồi đi.
Chính vì suy nghĩ này, khiến anh thời gian gần đây liên tục phiền não muốn chết, bất kể có ăn cao lương mỹ vị gì cũng chẳng thấy ngon, đầu choáng mắt hoa, thân thể trên dưới dường như vô khí vô lực. Lại thêm cái tên Vương Nhất Bác kia, đã sớm sai người xuống huyện thị, sắm về một cái giường kích cỡ quá mức, xem chừng phải bằng nửa gian phòng của anh.
"Em khoa trương như vậy làm gì? Chỉ là một chỗ ngủ, em xem cái phòng nhỏ như vậy, có thích hợp với nó không??"
Vương Nhất Bác ở một bên ba hoa chích choè giải thích.
"Bảo bối, tôi cũng bởi vì anh nên mới chọn mua thứ tốt nhất thôi, miễn cho chúng ta lần sau trở về, lại phải thay một chiếc giường khác. Đến lúc đó nhạc phụ, nhạc mẫu hỏi tới, tôi cũng không có cách nào trả lời ngay thẳng được a!!"
Tiêu Chiến lỗ tai oa oa ù ù, lúc nghe xong cái lý do nực cười hòng bào chữa cho tâm tính sắc lang của vị tam thiếu họ Vương, cả người anh chẳng hiểu sao liền phát lãnh một trận, cầm cập run lên, còn không quên trợn trắng mắt trân trối nhìn hắn trong cơn tức tối giăng đầy đầu.
Mọi chuyện cứ thế tiếp tục êm ả trôi qua, nếu như không kể đến việc mỗi buổi tối Vương Nhất Bác đều phải tự ủy khuất trải đệm nhỏ, một mình thui thủi ngủ ở dưới sàn.
Đến ngày mười lăm của tháng kế tiếp, tính kỹ lại hai người cũng đã rời khỏi Vương phủ một thời gian khá dài, hiện tại dù có quyến luyến song đường thế nào đi nữa, cũng phải từ biệt mà quay về.
"Cha, mẹ, bên ngoài gió lớn, hai người thực không cần tiễn!!"
Mẹ Tiêu nước mắt ngắn dài, nỗi nhớ con trẻ thật lòng chưa thoả hết, mà nay lại sắp phải cách trở thêm một lần, khiến bà trong dạ cứ bồn chồn xót xa, không ngăn nổi chính mình âm giọng nghèn nghẹn cất lời.
"Đứa nhỏ này, nhất định phải giữ gìn sức khoẻ có biết chưa??"
Đôi tay bà rất gầy, đến đỗi gần như có thể nhìn thấy gân mạch cùng các nhánh xương hiện lên rõ ràng nơi mu bàn tay đã lấm tấm phủ đầy bao vệt thời gian héo úa. Mẹ Tiêu vội vã lau đi dòng bi thương nóng hổi vừa rơi xuống, sau cùng nắm chặt tay Tiêu Chiến nhẹ giọng căn dặn vài ba câu, mới lại quay sang người đang đứng ở bên cạnh anh tiếp tục.
"Cả tam thiếu con cũng như vậy, chú ý thân thể một chút, đừng chỉ lo làm việc a!!"
"Mẹ!! Xin người yên tâm, con biết, con cũng sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!!"
Cha Tiêu từ đầu ngồi bên áng trà buồn bã im lặng, hiện tại giật mình nghe thấy đầu thôn vọng đến thanh âm chát chúa báo hiệu canh tư đã qua, mới bùi ngùi lên tiếng.
"Thôi được rồi bà lão Tiêu, trời sắp sáng, bà cứ để chúng nó khởi hành cho sớm đi!! Mùa này trời hay đổ mưa, đường lên tỉnh lại xa như vậy...."
Mặc dù nói như thế, nhưng kỳ thực cha Tiêu cũng không tài nào đành lòng để hai đứa trẻ kia rời đi. Mắt ông ướt đỏ ngày chia xa, quả thật mấy lời ít ỏi làm sao có thể tỏ bày hết nỗi mong nhớ khôn cùng bù đắp cho những tháng ngày sau này, khi hiu quạnh cùng đơn chiếc lúc tuổi già xế bóng kéo đến.
"Vậy... Các con mau đi đi...!!"
Mẹ Tiêu cố gắng nở nụ cười hiền dịu, một tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, một tay nắm lấy tay tam thiếu kéo lại cùng một chỗ đặt lên nhau, trong lòng không khỏi mãn nguyện mà ngắm nhìn sự gắn kết đẹp đẽ trước mắt.
"Sau này nhất định phải yêu thương lẫn nhau!! Tam thiếu, nếu như con dám đối không tốt với Tán nhi, ta chắc chắn sẽ tới Vương phủ đòi lại người!!"
Nghe xong lời mẹ Tiêu nói qua, Vương Nhất Bác trong lòng có chút khổ sở, tự cảm thấy bản thân trước kia chẳng khác gì một tên rác rưởi đê hèn, hết lần này đến lần khác làm anh tổn thương sâu nặng, không những chẳng biết quay đầu hối cải, lại còn hại chết luôn cả con mình.
Vương Nhất Bác không dám mở miệng hứa hẹn bất luận cái gì cùng mẹ Tiêu, bởi vì hắn trong lòng lúc này đã hổ thẹn đến không ngẩng mặt nổi.
Tiêu Chiến đứng bên cạnh trông thấy hắn sắc mặt phiền muộn trùng trùng, liền muốn giúp hắn đỡ lời, nói sau này bọn họ sẽ thường xuyên trở về thăm hỏi, bảo ba mẹ Tiêu không cần thiết lo lắng, bởi anh sống trong phủ họ Vương rất được mọi người yêu thương, còn tam thiếu gia đối với anh càng hết lòng chăm sóc, thực cũng chẳng khác chi khi bản thân còn được phụ mẫu bao bọc ở nhà.
Thiên ngôn vạn ngữ dù sao cũng đến hồi cùng tận, đã đến lúc phải rời đi, cho nên ba Tiêu, mẹ Tiêu hai người bọn họ thôi không bịn rịn từ ly nữa, liền dứt khoát để Tiêu Chiến cùng tam thiếu, còn thêm mấy người tùy tùng một đường đi thẳng ra xe.
"Anh mệt lắm sao?? Dựa vào tôi một chút đi!!"
Vương Nhất Bác đau lòng nhìn Tiêu Chiến suốt cả dọc đường cứ nghiêng ngã ngủ gà ngủ gật, nhưng nhất định không chịu nương mình vào hắn.
"Không thích!!"
"Thôi mà, đừng bướng bỉnh như vậy nữa, anh có phải là giận tôi lúc nãy không chịu hứa một lời với mẹ??"
Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, cũng không có ý định sẽ đáp lại hắn cái gì. Xe đã chạy tới Vân Long hồ, mùi nước bạc buổi sớm quyện cùng với sương trắng lạnh lẽo, cứ như vậy âm thầm len qua khe cửa kính trong suốt tràn vào, khiến cho anh ngoài ý muốn rùng mình một trận.
Ngay lập tức thân thể trực tiếp được ôm lấy thật chặt, Tiêu Chiến ngỡ ngàng không rõ từ lúc nào người kia đã kéo ngã anh vào trong lòng mà ấp ủ.
Thật ấm áp quá!!
Tiêu Chiến đại não u trì, chỉ kịp nghĩ đến đây liền bị cơn mộng ảo mơ màng ập tới nhấn chìm. Anh như con mèo nhỏ trên nhánh cây đằng năm nào ở sau vườn, thoã mãn dụi đầu vào lòng hắn ngủ một giấc say sưa.
Bình minh sau đó tựa như một cái lòng đỏ mềm xốp, to lớn rực rỡ, phút chốc vυ't lên cao ngất đậu ở trên ngọn đồi phía xa mờ. Bên đường liễu xanh rũ rượi đu đưa theo gió, Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến nghiêng người nằm trên chân mình, một tay nắm lấy tay anh, một tay đưa qua vén nhẹ bức rèm màu nhạt, để cho thứ ánh sáng ngọt lịm như mật đào ngoài kia, ào ạt tràn tới lấp đầy cả đáy mắt nhu tình của hắn.
"Chúng ta sắp trở về nhà rồi!! Tiêu Chiến, đêm qua tôi...lại nằm mộng thấy hài nhi, nó như vậy mà đã biết đi, biết nói, còn liên tục vẫy gọi chúng ta cùng ra vườn chơi. Tôi thật sự có chút nhớ nhung không chịu đựng nổi, nhưng tôi biết nó ở trên trời càng mong mỏi nhìn thấy chúng ta vui vẻ. Tiểu Uyển còn nói rất muốn có em, rất muốn có thêm một tiểu muội muội, anh nghĩ xem như vậy có thích hay không??"
Tam thiếu mãi miết để suy nghĩ rong rủi trôi dạt, còn bản thân lại mơ hồ nhìn theo đường chân trời thẳng tắp đang vun vυ't lao qua trước mắt. Đôi bàn tay đan vào nhau vô thức nắm chặt, lực đạo vừa đủ để kéo Tiêu Chiến từ cõi hư vô trở về thực tại.
"Có phải tôi làm em đau chân rồi không??"
Tiêu Chiến mở mắt, định trở mình ngồi dậy, liền bị hắn giữ yên một chỗ.
"Không phải đau chân!!"
Đoạn đường này xe chạy rất êm, ước chừng chỉ cần đi thêm một lúc nữa thôi, bọn họ sẽ về tới nội thành. Tiêu Chiến trong lòng một mực lo lắng, liền không màng ngăn cản của hắn mà liên hồi cựa quậy.
"Vậy là em khó chịu sao?? Tôi nằm ở đây ngủ lâu như vậy, máu sẽ không lưu thông được, em mau để tôi ngồi dậy đi!!"
Tam thiếu khuôn mặt tuấn lãng bị nắng sớm chan hoà đến chói lọi, từ trên cao khẽ khàng nhìn xuống, mê mẩn để con ngươi nâu sắc tham lam từng chút một, thâu tóm hết mọi dáng vẻ thanh tú kiều mị của người hắn yêu thương.
"Sao hả, hết giận rồi?? Còn biết lo lắng cho tôi?? Cái này cũng không hẳn là khó chịu, chỉ cảm thấy rất tê, chi bằng đến buổi tối, anh tự mình đến chăm sóc chỗ đó một chút đi??"
"Vương Nhất Bác...!!!"
Nụ cười sáng lạng của hắn bị rèm cửa xô lệch phất qua che khuất một nửa, bất quá cũng chẳng thể nào khoả lấp được hết thứ hạnh phúc quá đỗi tràn trề trong mắt hắn. Mà thật ra đối với Tiêu Chiến cũng giống như vậy, trái tim tự bao giờ chẳng hay biết, đã âm thầm đập lại nhịp đập quen thuộc của ngày xưa.
Cuối giờ thân, xe của Vương phủ đúng lúc về tới trước cổng lớn, tam thiếu gia cùng Tiêu Chiến hai người trước tiên ghé qua tây lầu hỏi thăm sức khoẻ của bà tư, sau đó là đến anh cả, rồi cùng bọn họ ăn xong một bữa cơm, mới trở về trung lầu sửa soạn nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến ngây ngốc trong lúc thay đổi y trang chuẩn bị lên giường, liền bị tên háo sắc nào đó tà tà sấn tới sờ sờ nắn nắn lung tung một bận, lại còn kéo anh đè ra giường thuận thế chèn ép, giở đủ mọi loại trò nham nhở, chỉ nhằm ý niệm khơi dậy nɧu͙© ɖu͙© nguyên thủy ở trong người anh thức tỉnh. Thực khiến cho anh dù có mệt đến sắp chết, cũng đành phải phó mặc cho hắn muốn làm bao nhiêu thì trực tiếp làm bấy nhiêu.
Đến khi cỗ cao trào cùng tận lần thứ mấy không đếm rõ qua đi, ở phía đầu ngõ cũng vừa vặn truyền tới tiếng gà nhà ai gáy đến vang động cả góc trời. Tiêu Chiến không hé nổi mi mắt, cứ thế hư nhuyễn nằm trong lòng hắn, đầu óc có chút lửng lơ quay cuồng, mạch suy nghĩ vướng víu tựa hồ đám tơ nhện mỏng manh, rối tung rối mù kết thành một đoàn, lặng lẽ trôi tuột vào mộng cảnh xa vợi chốn bồng lai.
Phía dưới hạ thể, nội đình no đủ tinh khí, dường như vẫn còn chưa kịp tán đi hết cơn khoái lạc, cho nên thỉnh thoảng vẫn rỉ ra một chút mật dịch trắng đυ.c nhầy nhụa, thật khiến người ta mười phần ngứa ngáy cùng rạo rực khát cầu.
Vương Nhất Bác một tay ôm lấy thân thể trần trụi của Tiêu Chiến mà vuốt ve, một tay lại tiếp tục luồn xuống, từ phía sau đem ngón giữa chèn vào miệng huyệt sưng đỏ phập phồng, cố ý đẩy hết chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn vừa xuất ra, tiến sâu vào nội tràng bên trong, càng lúc càng chẳng thấy kiêng dè, càng lúc càng gây ra một cỗ ngây ngất tê dại không cách nào khắc chế, đến độ xém chút đã đâm tới Tiêu Chiến phải vô thức bắn ra lần nữa.
"Bảo bối, cả người của anh, vì cái gì nơi nào cũng thực mẫn cảm như vậy a??"
Vương Nhất Bác khoé miệng kéo cao đầy thoã mãn, chậm chạp từ trong tiếng nhóp nhép bóp nghẹt thính giác, rút ra ngón tay ướt sũng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn dâʍ ɖị©ɧ hoà chung, còn mặt dày hỏi một câu, cũng may Tiêu Chiến đã ngủ say mất rồi, cho nên mấy lời nhăn cuội của hắn, Tiêu Chiến căn bản nửa chữ cũng không có nghe lọt.
Trời bên ngoài đã sáng, mặc dù bản thân vẫn chưa nguyện ý rời giường, bất quá hắn vẫn còn phải đi đến Tĩnh Nam. Bởi nơi này hắn đã bỏ bê cho anh cả một thân coi sóc quá lâu, hiện tại đương nhiên phải nhanh chóng một chút, đến san sẻ gánh nặng cho anh ấy, như vậy mới hợp lẽ hợp tình.
Đưa tay kéo lên tấm chăn mỏng manh đỏ sắc, bên trên còn được tỉ mỉ thêu dệt uyên ương một cặp ấp ủ đồng tâm, Vương Nhất Bác sau đó cẩn thận che chắn lại thân thể trắng ngần nhiễm đầy những vết hôn ngân rộ màu xanh tím.
Quả thật trận hoan ái đêm qua có chút cuồng dã, cũng không thể trách hắn đi, chỉ tại chuyện cái giường mà hắn đã bị Tiêu Chiến cấm túc rất lâu rồi. Việc này thật sự thiệt thòi cho hắn mà, không phải sao???
Đợi tới khi người say giấc nồng ở trên giường chật vật tỉnh dậy, thì thời gian ước chừng cũng đã quá ngọ mất một lúc.
Người đầu tiên gõ cửa chính là Hạ dì, lần này cũng như lần trước chẳng sai biệt, lại là một chén hồng đậu, thêm cùng ít quả mơ rừng tẩm đường áo mật. Tiêu Chiến mệt mỏi đi tới, vừa mở cửa đã lập tức trông thấy mấy thứ này ở trên khay, liền không nhịn nổi mà mặt mày bổng chốc đỏ gay.
"Hạ ma, cái này...??"
Hà dì dùng khăn the một tay che miệng kín đáo cười thầm, cuối cùng hắng giọng mấy cái nói.
"Là bà tư sáng sớm sai người đưa tới, có lẽ đã kinh động đến tai bà ấy đi, sau này...sau này cẩn thận chú ý một chút a!!"
Tiêu Chiến trong lòng xấu hổ nghĩ nghĩ, chẳng lẽ đêm qua bản thân thực có phần lớn tiếng như vậy sao, lại trùng hợp nhớ tới lúc giữa khuya canh ba, bên ngoài dường như là có đám nha hoàn lục tục ngang qua, còn cười nói rì rầm không ngớt.
"Được rồi, chuyện này cũng không phải chuyện gì trái quấy, cậu thật không cần để trong lòng. Tam thiếu gia buổi tối mới trở về, bất quá đã căn dặn hạ nhân đến bồi cậu, nếu cảm thấy buồn chán cũng có thể gọi Tiểu Linh cùng cậu ra vườn đi dạo"
Hạ dì sau khi xem chừng thiếu cô gia ăn hết một bát lớn hồng đậu, liền nhanh chóng rời khỏi để anh có thể sớm nghỉ ngơi.
Thế nhưng Tiêu Chiến cả buổi chiều một mình ở trên giường lăn qua lăn lại trăm lần vạn bận, cũng không thể ngủ nổi, cho nên mới quyết định tự mình đi đến hậu viên tản bộ.
Mùi hoa cỏ ngát thơm thoang thoảng xộc vào cánh mũi thanh mỹ, làm cho bước chân nhẹ tên chếnh choáng men hương nồng đậm.
Tiêu Chiến đi dọc hành lang lợp ngói đỏ nằm bên cạnh vườn tử liên nở rộ tranh sắc, đến giữa khoảng lưng chừng thì dừng lại ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài mun đen, thong thả đưa mắt nhìn ra xa xa biển trời chiều vàng rực mênh mông cánh nhạn.
"Em có phải rất nhớ nơi này rồi không??"
"Anh cả!!"
Nhất Kiện cười cười bước tới, không quá nửa khắc liền tiếp lời
"Hôm nay, Nhất Bác trong lòng thấp thỏm, cứ đứng ngồi không yên, cho nên bọn anh liền trở về sớm một chút. Chuyện ở xưởng gạo rất tốt, xem chừng một thời gian nữa các chi nhánh lân cận cũng bắt đầu mở cửa hoạt động trở lại được rồi. Em ấy cũng không phải thường xuyên vắng nhà a!!"
"Thời gian qua, em cũng không phụ giúp được gì, cảm thấy vô cùng hổ thẹn!!"
"Đã là người trong một nhà, hà tất còn phân biệt rạch ròi như vậy. Em chỉ cần hảo hảo sinh thêm một tiểu hài nhi trắng trẻo khả ái, tin chắc tứ nương cùng Nhất Bác còn có anh đây đều rất vui vẻ nha. Mau lên anh đưa em trở về bên đó, thằng nhóc kia giờ này khẳng định là đang chạy khắp nơi tìm em!!"
Tiêu Chiến quả thật thời gian này ngại ngùng riết cũng thành quen, cho nên bản thân đối với mấy lời của anh cả có nghe qua, mặt cũng không đỏ, tai cũng không hồng, tự nhiên mà tiếp chuyện.
"Em từng nghe Nhất Bác nói trong nhà còn có một người anh??"
"Em muốn hỏi Nhất Miên sao?? Em ấy mấy năm nay bị bệnh nặng, bấy lâu luôn phải ở trong biệt viện phía bắc. Bất quá gần đây được Tần y thường xuyên đến châm cứu, anh nghĩ Nhất Miên đứa trẻ kia cũng sẽ mau chóng khoẻ lại thôi!!"
Bọn họ hai người nói nói cười cười, cùng đi đến cuối lối rẽ hướng về trung lầu thì đυ.ng ngay phải cái vị tam thiếu gia kia, chỉ lạ thay sắc mặt hắn lúc này nhìn qua có chút gì đó kỳ quái khó lòng diễn tả.
"Hai người....??"
"Là như vầy, anh lúc ngang qua trung uyển thì nhìn thấy em ấy, cho nên mới định đưa em ấy một đoạn. Được rồi, nếu em đã ở đây, vậy giao lại cho em, anh trở về nghỉ ngơi trước!!"
Nhất Kiện nhanh miệng đối đáp, cuối cùng cũng không dám đợi lâu liền rảo bước chuồn đi mất, miễn cho tên nào đó, mặt đang đen như đáy nồi có cơ hội hạch hỏi.
"Thế nào?? Em có phải là rất mệt hay không?? Sắc mặt khó coi như vậy??"
Vương Nhất Bác đợi sau khi Nhất Kiện rời đi, diện mạo tích tắc liền biến đổi một vòng, thay bằng bộ mặt chó nhỏ vô tội đang chịu ủy khuất. Hắn không trả lời anh, chỉ đơn giản giận dỗi nhìn chằm chặp người kia một lúc, mãi đến khi Tiêu Chiến không chịu nổi tự động bước đến dỗ hắn.
"Làm sao vậy?? Tam thiếu gia??"
Âm giọng Tiêu Chiến rất nhỏ lại rất mềm, du dương xuyên qua tầng không rót vào bên tai hắn chẳng biết bao nhiêu là êm dịu, bất chợt khiến trái tim của hắn cũng theo đó mà vội vã tan ra thành một vũng bùn nhão.
"Gọi tôi một lần nữa a??"
Tiêu Chiến chìu chuộng hắn liền gọi thêm một lần, "tam thiếu gia" ba chữ này, thật ra chính anh cũng rất thích. Hy vọng bản thân một đời về sau cho đến lúc tàn hơi kiệt lực, vĩnh viễn đều có thể gọi hắn như vậy.
"Muốn nắm tay!!"
"Em có phải là trẻ con không?"
"Muốn hôn nữa!!"
"Đừng có quá đáng như vậy!!"
"Muốn ôm anh!!"
Trời bắt đầu đổ ập bóng tối âm u, phía cánh cổng nối liền trung uyển vừa được thắp sáng ngọn đèn l*иg đầu tiên. Sau lưng, đôi bóng song kề đồng hành cùng nhau, thấp thoáng trong cơn gió lộng nghiêng ngả, nghe được thanh âm sủng nịnh của người nào đó bay toán loạn che ngập tầng không.
"Nhất định phải chọn một cái a, mau lên, nếu không liền trực tiếp ở chỗ này hôn anh!!"
Màu vàng vọt của ánh đèn đúng lúc tạc qua nơi đây, thành thật soi tỏ hai bàn tay mười ngón kiên định đan chặt. Vương Nhất Bác hài lòng mỉm cười nghĩ, hoá ra giấc mơ mà cả đời của hắn theo đuổi lại hết sức bình dị như vậy.
Cùng anh nắm tay, cùng anh đi hết đoạn đường quay trở về, dù có tăm tối thế nào, cũng sẽ chẳng còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Tiêu Chiến!! Thật cảm ơn anh đã xuất hiện, cho nên kiếp này của tôi mới không thật sự trôi qua trong vô nghĩa!!
________________________
(*): Dòng nước cứ chảy mãi không ngừng, một đường từ đông sang tây chẳng quay đầu lại.
🌼Thông báo nhẹ:
🌿Chap sau hoàn nhé mấy tình iu to bự của tui🙆🙆🙆🙆🙆
🌼Chúng ta sắp đi hết chặn đường cùng tam thiếu và thiếu cô gia gòi nè, có ai muốn tỏ tình thì nhanh lên nhoa.😝😝😝