Tận Nguyệt Tàn Vân [Nhất Chiến]

Chương 17: Dĩ Tận Hoa Hàm Yên*

Tiêu Chiến thân thể rã rời ở trên giường lớn vùi mình vào giấc ngủ nông, chập chờn trở nghiêng giữa tầng chăn bông, liền cảm giác có thứ gì đó trơn tuột mềm dẻo bò quanh. Không những uốn éo chạm lên những ngón tay của anh rồi lưu lại một vòng quấn quýt nơi đó, mà còn ở trên chiếc cổ trắng mịn thanh gầy ẩn chứa vô số mao mạch huyết đào căng đầy liên hồi dịch chuyển bên trong, mà khoái hoạt thè ra chiếc lưỡi chẻ đôi nhám nhúa màu xẫm, liếʍ tới trượt lui mấy bận.

Thế nhưng may mắn vừa khéo trước khi con ác thú phùng mang trợn má, giơ ra những chiếc răng sáng loáng bén nhọn thấm đầy nộc độc cắn phập xuống, thì Tiêu Chiến đã kịp thời mở mắt, vùng người trong kinh khϊếp mà tránh thoát được một lần bước chân chạm lên vách ngăn của địa ngục.

Mặc dù bên tai lúc này truyền đến ù ù cạc cạc toàn là những tiếng ong ong ghê rợn, nhưng ngược lại Tiêu Chiến cũng không có vì vậy mà thần trí tác loạn, một phần cũng bởi do bản năng thiên liêng muốn bảo vệ nhi tử ở trong bụng nhất nhất phải bình an trỗi dậy, hùng hồn đánh bay hết thảy bao nhiêu là nổi sợ hãi kinh hoàng đang ráo riết đeo bám, ra sức dồn ép bọn họ sa chân vào tuyệt lộ không chốn quay đầu.

"Tiểu Ngãi...

...Tiểu Ngãi....

...em mau dậy đi...."

Đưa tay ấn mạnh lên thái dương mấy cái lấy lại tiêu cự giờ này đang kịch liệt chao đảo, Tiêu Chiến bất chấp lao xuống giường, lớn giọng gọi mấy lần tên con bé hiện tại vẫn còn đang nằm bất động trên bàn trà, nhưng tất cả mọi cố gắng của anh cũng đều vô dụng.

Ở trên mặt đất in hằng sâu hoắm bóng nến vàng vọt, đang tùy thời gắt gao quấn chặt lấy mùi trầm hương toả phát nghi ngút nồng nặc đến khó ngửi, càng khiến Tiêu Chiến ở trên trán sớm đã ướŧ áŧ một tầng mồ hôi, phút chốc lại mặc nhiên nổi lên gân cuộn xanh xám phi thường trướng đau. Cứ như vậy chóng vánh làm cho máu huyết trong người anh từng chút, từng chút một, bị cô đặc ngưng đọng, kèm theo tứ chi tê dại bức bách đè ép lên phản xạ thân thể, giờ này cũng gần như hoàn toàn đông cứng.

Tiêu Chiến ngay tại thời khắc cấp bách này, tầm mắt chẳng hiểu sao lại cứ nhoè nhoẹt nhuộm đầy một màu kỳ ảo, thế nhưng anh vẫn cố sức nghĩ đến bản thân nhất định phải đi qua được bàn trà lay tỉnh Tiểu Ngãi.

Nào ngờ vừa nhấc chân liền phát hiện bên dưới nền nhà, ngổn ngang toàn bộ đều là lũ rắn rết cùng bọ cạp tía màu, chẳng rõ ràng chúng là từ phương nào kéo tới, ồ ạt nối nhau tản ra bốn bề xung quanh, đổ ập vào đáy mắt Tiêu Chiến hư thực lẫn lộn một vùng sóng gào biển cuộn giữa khoảng không trùng trùng điệp điệp, xô lệch từng trận từng trận liên hồi, liên tiếp, xua đuổi quái ác tạc vào ghềnh đá chông chênh, vây hãm lấy bước chân Tiêu Chiến ghì chặt tại chỗ. Quả thật làm cho anh con ngươi nhạt sắc chìm đắm sau tầm mắt mờ mịt lúc này, cũng bị bọn yêu ma đói khát kia lao đến cấu xé, ngang tàng nuốt chửng đi sạch sẽ.

Đợi đến khi Tiêu Chiến trấn tĩnh hồn phách, liều mạng vượt hết vô số nguy hiểm ủ đầy bên trong gian phòng hạn hẹp, tự mình tiến tới bàn trà, một tay còn cầm gậy dài xua đuổi lũ rắn đang hung hãn đến gần, một tay nhanh chóng đặt lên vai Tiểu Ngãi vừa gấp gáp gọi thêm mấy tiếng, vừa dùng sức lay mạnh, cuối cùng mới nhìn thấy ở trên cổ tay con bé từ lúc nào đã có hai dấu răng chảy tràn máu đỏ rồi.

"Tiểu Ngãi

....mau tỉnh lại....

...em mau mở mắt ra....!"

Tiêu Chiến lúc này tâm tình kinh khϊếp trộn lẫn thêm một tầng hoảng loạng, vô cùng lo lắng Tiểu Ngãi sẽ hay không xảy ra chuyện, liền vứt luôn gậy gỗ ở trong tay, chật vật đem con bé nhỏ nhắn từ khi nào đã bất tỉnh cõng lên trên vai, dốc sức chạy thật nhanh về hướng cửa phòng.

Trong khi ngọn nến phía sau lưng, là bởi vì va chạm mà chới với chao đảo xoay vần hết một vòng, cuối cùng vẫn là kiệt lực rơi xuống, tuyệt vọng để mặc cho ánh hào quang rực rỡ của âm tào địa lãnh, thổi bùng lên tấu điệu khát cầu của cái chết. Chớp mắt khoác lên mình mảnh hồng y chói lọi, lã lướt nương theo vũ khúc thê lương tận diệt, qua mỗi nhịp trôi xuôi lại càng êm ả ngân nga, vang vọng hoà vào bảng luật âm hoàng tuyền réo rắc giữa canh thâu giá lạnh không người.

Cửa phòng vì cái gì không mở ra được nữa??

Tiêu Chiến ổ bụng rất đau, trên lưng còn mang theo Tiểu Ngãi, thành thực mà nói lúc này chính là đến nửa khắc cũng không còn cầm cự được, bất quá Tiêu Chiến vẫn cắn răng không từ bỏ, khản giọng gọi lớn, cùng lúc ra sức dùng cánh tay còn lại đập mạnh lên cánh cửa khoá kín cho tới khi vân gỗ vô tri ở trước mặt, vấy máu đỏ tươi

"Có ai không....

...mau tới giúp....

...có người không....??

...má Hạ...

......má Hạ....!!!

....người ở đâu..."

Lửa đỏ ở phía sau càng cháy càng hưng ý, tích tắc đã lan tràn đến cạnh bên rèm cửa sổ buông mành mà liếʍ láp ve vãn, sau cùng mới lạnh lùng thiêu rụi đi hết thảy nửa góc trời tà ai oán khóc biệt ly.

Khói xám bắt đầu xông đến cùng nóng rực giăng ngang trên trần nhà ngói lợp, tàn nhẫn che lấp đi chút ít không khí bao bọc vận mệnh cuối cùng còn sót lại.

Lũ rắn rết âm hiểm hàm đọng một bụng toàn là độc dược, cùng trăm vạn con bọ cạp hình thù xấu xí đến buồn nôn, giờ này nháo nhào cùng nhau tìm đường tháo chạy. Nhưng nào có chuyện dễ dàng thoát thân khỏi vòng vây của hoả diệm điên cuồng?? Cứ như vậy bất lực lăn lộn ở trên nền đất cho đến khi linh hồn nhơ nhớp của bọn chúng bị nung thành tro bụi, tán thi vào trong tàn tích không ngày thoát sinh.

".... Có ai không....???

....làm ơn..."

Cỗ tuyệt vọng dâng tràn giữa màn tối dầy đặc cứ nhỏ dần, rồi nhỏ dần, cuối cùng lẫn khuất biệt dạng vào trong ầm ầm những thanh âm tạp nham đổ nát của xà gỗ kèo ngang, đang bị lửa đỏ ăn mòn, rịu rã rơi xuống nền nhà không ngừng nghỉ. Hệt như tiếng trống gọi hồn réo linh giữa năm canh dằng dặc của bọn sai quỷ mặt ngựa đầu trâu.

"Ta...ta...cùng con chờ phụ thân trở về được không?? Ngoan! Hài nhi đừng sợ, ta sẽ ở cùng con!"

Trong phòng giờ này chỉ còn lại duy nhất một màu xám khói lam tuyền, Tiêu Chiến ổ bụng quặn thắt liên tục xông đến cảm giác đau đớn như thắt ruột bào gan, vốn dĩ hiện tại đã không còn cách nào có thể chống đỡ bản thân cùng Tiểu Ngãi ở trên lưng được nữa, cứ như vậy chậm rãi từ trên bệ cửa vô lực trượt xuống, cùng lúc máu từ hạ thể cũng bắt đầu tuôn ra không ít. Rốt cuộc một khắc trước khi chính mình nhịp thở ngưng đọng trì trệ hoàn toàn mất đi ý thức, thì dường như ở bên tai lại mơ hồ phát sinh ảo giác, nghe thấy hắn đang cận kề ở bên cạnh êm dịu gọi tên anh.

"Hài nhi! Có phải hay không chúng ta.. chúng ta đợi được phụ thân của con rồi??"

Đáng tiếc một lời này của anh chính là phút chốc sau đó, cũng đã tan vào trong biển lửa cuộn trào ngùn ngụt mà cháy rụi đi mất.

"C..H..Á..Y RỒI...

....CHÁY R..Ồ..I...!!!"

"MAU DẬP LỬA ĐI!"

"THIẾU CÔ GIA Ở BÊN TRONG....."

"MAU CỨU CHÁU CỦA TA NHANH LÊN...

....ĐÁM ĂN HẠI NÀY....!!"

"LÃO THIÊN GIA.....!!!"

Ở bên ngoài vách ngăn sinh tử, hỗn tạp đều là những thứ thanh âm oán thán không đầu không cuối, chẳng rõ ràng phân định được là của người nào, cứ lộn xộn xuyên qua cửa ngục âm tầng mà dấy động cả một vùng uyển vườn tử liên tàn lụi tiêu điều.

Vương Nhất Bác buổi tối đầu canh hai đã sớm cùng nhân công lên thuyền từ bến cảng Hàn Châu quay trở về, nguyên lai cũng không cần gấp gáp đến như vậy, thế nhưng hắn cũng chẳng hiểu nổi vì cớ gì, bản thân ở trong dạ lại cứ luôn bồn chồn bất an.

Hiện tại canh tư sắp qua, Vương Nhất Bác thân thể mệt mỏi vừa đi qua cổng chính tiền môn liền nghe thấy tiếng la hét thất thanh vọng ra từ phía trước mặt, mà hắn cũng vừa hay vào lúc này ngước mắt trông thấy khói toả mịt mù phả bóng lên cao, ngang ngạnh che khuất đi cả một thềm trời xẫm màu u ám.

Cảm giác có chuyện chẳng lành Vương Nhất Bác nhịp chân tăng nhanh cước bộ, liền mạch lao thẳng về hướng xám sắc cuồn cuộn xông ngập màn đêm.

"Bác.. Bác nhi....

...Con của con..

....con.. của con....!!"

Bà tư đứng nép mình vào một góc khuôn viên sáng bừng hừng hực, gục đầu ở trên vai Vương Ngạn Thiên cũng đang thần trầm khí hoảng, khổ sở mà kêu than đến khản cổ. Hiện tại vừa đúng lúc quay đầu liền nhìn thấy tam thiếu đột ngột xuất hiện, tứ phu nhân đôi mắt còn ướt nhẹp sưng húp, vội vã đi đến ôm chầm lấy hắn, ngay cả nói năng giờ này cũng trở nên lắp bắp, không còn rành mạch nổi thành lời.

Gia đinh sai hầu ở trong phủ náo loạn thành một đoàn như kiến oà vỡ tổ, hồ hởi xách nước dập lửa nhưng quá một lúc lâu rồi mà ngọn đuốc sống bên trong vẫn chưa lui bớt được bảy phần.

"Nhất Bác, thiếu cô gia... thiếu cô gia... còn có Tiểu Ngãi...."

Vương Nhất Bác sau phút thất thần, liền lập tức bị má Hạ nước mắt ngắn dài ở bên cạnh lay tỉnh, vội vã không suy nghĩ dứt khoát thoát khỏi vòng tay yếu ớt của bà tư, bắt lấy một thùng nước to từ bọn gia đinh đang chạy tới, một lượt nâng cao từ trên đỉnh đầu đổ ập xuống, thuận tình để dòng nước lạnh lẽo như băng tuyết tháng chạp cùng thứ rét buốt kinh hách này, từng chút một đâm sâu vào tận tâm can hắn.

Tiếp theo chớp mắt không đợi bà tư kịp nhận ra ý định của hắn, đã liền xông về phía trước đạp tung cánh cửa rực rỡ hoả sắc, rồi tự mình chìm vào bên trong vòng vây của biển lửa, mặc cho bà tư ở bên ngoài hoảng sợ đến độ trực tiếp ngất xỉu.

Mãi đến tận lúc này Tuyết Nhi mới từ tĩnh thất nhị phòng cùng với Tiểu Thúy âm thầm bước ra khỏi cửa, không một chút kinh động nào, hoà vào đám người nhốn nháo đứng bên ngoài, thế nhưng ánh mắt ả lại cứ trợn tròng trừng trừng đối thẳng hướng người đàn ông vừa lao vào vùng tử địa kia, mà không khỏi một trận nộ khí xung thiên, căm tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Ngọn lửa kêu ngạo phát quang sau đó qua thêm một lúc thì cũng an ổn được dìm xuống, từ trong đống đổ nát lợm mùi cháy khét cùng tàn tro tán bạc bay mịt mù trong gió đêm, Vương Nhất Bác mang đầy một thân bị lửa xém đến tơi tả bởi vì gồng mình che chắn cho anh, từ bên trong giang cảnh ải địa trùng sinh, bế Tiêu Chiến bước ra ngoài.

"Mau... mau..gọi Tầng y đến đây!!"

Giọng Hạ dì có chút mừng rỡ pha lẫn run rẫy vang lên.

Tiểu Ngãi sau đó cũng được gia đinh khiêng ra khỏi trung phòng cháy rụi, thế nhưng dường như trên thân thể cứng đờ của con bé đã chẳng còn mảy may lưu giữ một nhịp thở nào.

"Người này...thực sự không thể cứu được nữa!"

Tầng y nét mặt buồn rầu chậm rãi lắc đầu một cái, buông thỏng hai ngón tay kề sát tĩnh mạch lớn trên cổ tay Tiểu Ngãi, vừa định kéo lại khăn trắng che đi phần tàn thi lạnh lẽo này, thì lại vô tình liếc mắt phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.

"Chính là bị trúng nộc mãng xà, kịch độc công tâm đến chết!"

Sau khi dùng kim châm, châm ba lần lên hai dấu răng nanh trên cổ tay trái của Tiểu Ngãi để xác định chắc chắn, cuối cùng mới đoan chắc mười mươi mà phán một lời.

Tiếp theo liền lập tức kiểm tra trên người Tiêu Chiến xem có bị dấu vết này hay không, nhưng sau đó cũng may mắn là không hề nhìn ra.

Tiêu Chiến thân thể trong lúc hoả hoạn lan trời gục trên nền đất đã bị một vách gỗ đè lên bao bọc cứu mạng, cuối cùng chỉ bị ngạt khói, cộng thêm động thai một chút, xem ra cũng chẳng quá ảnh hưởng gì đến tính mạng mẫu từ hai người.

Vương Nhất Bác từ đầu chí cuối thần trí căng thẳng cực hạn, mãi tới khi xác định Tiêu Chiến cùng nhi tử ở trong bụng an toàn, mới thả lỏng cơ mặt thở phào nhẹ nhõm.

Còn Vương Ngạn Thiên ở bên cạnh đột nhiên không rõ là vì sao, lại hữu ý cố tâm mà lớn giọng bồi thêm một câu.

"Vương phủ trước nay luôn yên lành, tự dưng lại xuất hiện ác thú đoạt mệnh. Chuyện này, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!"

Vương Ngạn Thiên một mặt bám đầy hắc khí, nện mạnh cây gậy bạch ngọc trong tay xuống nền đất, đánh động một tiếng chát chúa xoáy vào bên tai Tuyết Nhi đang một bộ vờ vịt khúm núm đứng ở trước cửa thư phòng riêng của tam thiếu.

Ông cuối cùng cũng không có dư thừa nói thêm lời nào nữa, trực tiếp bước ngang qua trước mặt ả đi về phía tây lầu, bởi vì bà tư vừa rồi được nha hầu dìu về đó, lúc này đoan chừng là đã sớm tỉnh lại rồi.

Sắc trời phủ mờ rét buốt ngoài kia ngã nghiêng xuôi về đông hướng, qua thêm mấy canh giờ đã dần dần hửng nắng sáng choang cả một vùng ảm đạm, đem sầu muộn xuyên qua khe cửa khép hờ rọi vào bên trong thư phòng hiện tại vắng lặng như tờ. Chỉ còn lại duy nhất ở tầng không gian này, chính là nhịp thở chẳng biết tự bao giờ đã nhịp nhàng đồng điệu của hai người.

Vương Nhất Bác hốc mắt đυ.c ngầu giăng đầy tơ máu, ngẩn người ngồi cạnh chiếc giường đơn, cứ như vậy một mực trầm mặc dùng bàn tay loang lỗ bị lửa cháy xém đến bỏng rợp của hắn, nắm chặt tay Tiêu Chiến.

Có điều nói đến cũng thật lạ, hắn ngay lúc này lại không tự mình cảm nhận được bất cứ đau đớn gì phát ra ở nơi những vết lửa bén lam nổi máu, ngược lại chính là trái tim hắn mới đang từng trận run rẫy quặn thắt đến nghẹt thở, bởi vì tâm thức mơ mơ hồ hồ của hắn hiện tại vẫn còn lưu lạc, chưa thể nào thoát ra khỏi một cơn hãi hùng vừa rồi.

"Tam thiếu...!!"

Tiêu Chiến cổ họng khô rát, khó khăn hé mở tầm mắt mờ nhạt ngập ngụa hơi sương, liền ngỡ như chính mình nhập mộng mà ảo giác trông thấy hắn hiện hữu ở ngay trước mặt

"Tôi ở đây!!"

"Hài tử...

...còn hài tử của chúng ta..??"

Đột nhiên ý thức trôi ngược về một khoảng chằng chịt rối ren, hiện lên trong hồi ức ngột ngạt mùi khói nồng, toàn là máu đỏ chảy dài ở dưới chân, khiến Tiêu Chiến vô cùng hoảng loạn mà vội vã đưa tay che lấy bụng mình.

"Con chúng ta cũng không sao!! Không có việc gì nữa! Đừng lo lắng!"

Sau khi nghe xong một lời này của hắn, mới thấy thần sắc Tiêu Chiến hoà hoãn đôi chút.

"Vậy còn Tiểu Ngãi đâu...

..... con bé ở đâu??"

Tam thiếu nghiến chặt khớp hàm có chút không dám đáp lại lời anh, nhưng rốt cuộc cũng tự mình nói ra sự thật. Chỉ thấy sau đó Tiêu Chiến khuôn mặt đờ đẫn chết lặng, không còn nói thêm bất cứ lời nào nữa, cùng chậm rãi nhắm lại đôi mắt, lặng lẽ che giấu đi trăm vạn nổi bi thương cùng thống khổ đang từng trận kéo đến dằn xé.

"Tiêu Chiến?? Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?? Má Hạ đang sắc thuốc cho anh, một lúc nữa sẽ mang qua!"

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối loạn của Tiêu Chiến, cũng xót xa lau đi hết những giọt bạch khiết đang đọng lại thành dòng chảy xuyên qua nơi khoé mắt khép chặt kia.

"Đừng đau lòng, cũng đừng khóc được không??"

Đáng tiếc đối với anh điều này càng không có cách gì đáp ứng hắn, hiện tại ở trên thân thể bất kỳ là nơi nào cũng đều đang đau nhức cực hạn, thực sự rất muốn vỡ oà mà nói cho hắn biết rằng, vào lúc sinh ly tử biệt đó, trái tim anh đã hoảng loạn ra sao!!

Chẳng phải bản thân là bởi vì không dám cùng cái chết đối mặt, chỉ có điều nghĩ tới chính mình đơn độc cùng hài nhi ở trong bụng, phải hay không đến cuối cùng cũng chẳng còn kịp đợi được hắn quay về. Bất quá dù cho đôi môi kia có cố sức mấp máy biết bao lần, cũng đều bị nghẹn ngào kéo tới nhấn chìm đi mất, hết thảy mảnh đoạn trường tương tư vụn nát.

"Giữa đám lửa đỏ, tôi đã nghĩ, nếu như không có thể đem được anh cùng hài nhi ra ngoài, vậy anh và con cũng không cần sợ hãi, chúng ta... đi cùng nhau!"

Vương Nhất Bác cuối đầu hôn lên hàng mi trĩu nặng một tầng bi ai của Tiêu Chiến, đồng thời nước mắt mặn đắng tanh vị của hắn từ lúc nào cũng bắt đầu rơi xuống, thấm đẫm vào trái tim anh, vô vàn nổi dịu êm cùng đớn đau hoà lẫn.

___________________

(*):Cánh hoa bị khói sương hao mòn đến tàn lụi.

(🤦Tâm sự tuổi hồng: Cố gắng ra truyện nhanh, nhưng nhìn đến views, thì hơi nản nản 😅😅)