Đêm nay đoá nguyệt sắc nở rộ tròn vằng vặt lại xoay vòng thêm một lần, ghé ngang qua trên mái ngói đỏ nơi trung phòng tĩnh mặc, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi han bóng người cố nhân đang lẻ loi nghiêng nghiêng tạc bên rèm cửa sổ, liệu có hay chăng đã vơi bớt chút u sầu??
Đáng tiếc nửa khuya dạ tịch êm đềm như vậy, mà tiếng tơ lòng ai ảm đạm vẫn đang còn mãi miết tấu nhịp bi thương, nào có thấu được đâu luyến phụng tương hoà, phút chốc đã hoá bạc bẽo tựa như nước hồ đông giữa mùa lá rụng.
Tiêu Chiến bất kể là thể xác hay là tâm tư giờ này cũng đều dấy lên mệt mỏi vô hạn, rốt cuộc không đợi được nữa, thở dài quay đầu rời khỏi bệ cửa sổ dìu dặt vầng huyền ảo soi rọi, đem dáng vẻ độc mộc thanh gầy như liễu rũ của chính mình, thu lại bằng hết nổi chờ mong giữa trùng trùng tuyệt vọng. Chậm nhịp đi từng bước một tiến về phía chiếc giường lớn, mà đáng lẽ nơi đó hiện tại cần có thêm một người bầu bạn.
Vậy mà....
Kể từ sau nửa độ con trăng cùng nhau thân mật không dứt, thì Vương Nhất Bác đột ngột lại thay đổi thái độ lãnh đạm giống hệt trước kia, cũng bắt đầu không có trở về nhà vào buổi tối nữa. Thế nhưng anh vẫn như cũ, ngây ngốc ngồi ở bên bệ cửa sổ rèm loan mở rộng, hết đêm này qua đêm khác, mặc cho sương lạnh hay là canh thâu, vẫn một lòng nghĩ hắn sẽ quay về.
"Thật ngu xuẩn...."
Tiêu Chiến rất khẽ để cho tâm tư chôn chặt trong lòng mình, yếu ớt thoát khỏi gọng kìm của bản thân.
Quay đầu một cái, ngỡ đã qua trăm ngày vạn tháng mộng hồi vãn kiếp, nào có hay đâu thì ra tất cả là đều ảo ảnh. Ở giữa màn sương rét buốt cắt thấu tâm can, chỉ có tiếng ngân nga của cánh chim rừng mỏi mệt đang lạc mất đường về...
Đêm tối tăm không một vòng tay ấm
Giấc nồng nàn ru chẳng nổi nhớ thương
Tiêu Chiến lên giường cuộn mình vào một tầng chăn dầy cộm, nhưng vẫn không có cách nào tránh thoát được nỗi cô độc đang dần dần ngấm sâu vào máu thịt.
Lại nói đến ở bên kia cùng một thời khắc chẳng mấy sai biệt, tại nơi nào chẳng rõ, ái ân nồng đậm dâng ngập cả thảy tầng hồng, tam thiếu đang ở trên thân ả nữ nhân của hắn mà không ngừng oanh oanh tạc tạc, kinh cuồng vọng suất một hồi.
"Tam thiếu, hôm nay anh hành người ta thực rất mệt a!"
"Là như vậy sao? Nhưng tôi còn chưa thấy đủ!"
Vương Nhất Bác nhục bổng cắm sâu ở bên trong nội bích vừa kịch liệt luân động vừa tà tà kéo cao khoé miệng mị hoặc, thêm một lần cuối xuống hôn lên bộ ngực loã lồ của ả, từ bên này lại tiếp đến bên kia, khiến cho nũng nịu của ả phát ra, càng lúc càng bị sung sướиɠ đánh tới chẳng còn nghe rõ hình thù gì. Chỉ biết nó xuyên vào bên tai tam thiếu, liền hoá thành thanh âm nhớp nháp thật vô cùng dâʍ đãиɠ.
"Đợi một thời gian nữa, lúc đó nhất định có thể đường đường chính chính rước em về!"
Vương Nhất Bác đột ngột nhịp thở dồn dập, cường độ cắm rút càng điên cuồng hơn, thắt lưng phút chốc cũng trở nên căng cứng đến lợi hại, chớp nhoáng phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tanh nồng tưởng chừng như sắp tràn vào tận ổ bụng của Tuyết Nhi, ngay tại thời điểm hưng phấn cao trào này, hạ thấp người liếʍ lên vành tai ả, vừa cắи ʍút̼ vừa nhẹ giọng lên tiếng.
"Thật sao?"
Tuyết Nhi ở phía dưới, tấm lưng nỏn nà trắng như mây ngàn đầu xuân, áp trên một tấm hồng y nội khố nhàu nát, vẫn còn đang chìm trong vòng ngây ngất chưa tán hết, bất quá ả vẫn cố gắng kéo thanh tĩnh trở về, bán tín bán nghi hỏi lại người kia.
"Là thật! Chỉ cần nhẫn nại một chút, tôi không lừa em!"
Tuyết Nhi nở nụ cười ngọt lịm như mật đào rướn người hôn lên môi hắn, thế nhưng ở trong dạ lại âm thầm đắc ý đắc tưởng, thâm hiểm mà nghĩ đến, nếu thực sực được bước vào nhà họ Vương, điều đầu tiên chính là phải trừ khử ngay cái gai trong mắt kia.
Trời đêm âm u sương xuống càng dày thêm một tầng, ngoài ngõ tiếng gõ canh tư đã vang được một lúc lâu rồi, vậy mà người ở bên trung lầu, cùng với ngọn đèn hiu hắt chập chờn in lên màn tối kéo dài không dứt, vẫn một mực vấn vương ai, chưa từng khắc nào chợp mắt!?
Buổi sáng bình minh vừa nở rộ trên luống hoa nhài thắm sắc, Vương Nhất Bác đã thức dậy đi từ Hương Túy Cung thẳng tới xưởng gạo, tiếp theo giờ thìn thì cùng đám nhân công chuyển hàng ra bến tàu.
Khoảng thời gian này, hắn tuy là còn chưa có linh hoạt xoay chuyển trong việc quản công quảng ngân trong xưởng, nhưng mà Đông Tào cũng đã dần cho hắn từ từ tự mình gánh vác một chút để tập làm quen.
"Anh! Chuyển xong gạo thì cũng không còn đơn hàng nào, hay là buổi chiều sang nhà em đi, cha cứ hỏi anh suốt!"
"Cũng được! Sẵn tiện mang theo sổ sách tháng này! Chú hai bận như vậy, không cần tốn thêm thời gian sang đây kiểm toán!"
Đông Tào đứng trước tiền trang xem đám công nhân đang vác gạo lên xe lớn, vừa nhẩm nhẩm chỉ tay đếm tới đếm lui, vừa không để ý nói mấy câu.
Đến giữa ngọ thì bọn họ đã xong xuôi mọi việc, liền cùng nhau trở về phủ hạc họ Vương, ngang qua cổng lớn đi thẳng đến tây lầu thăm hỏi Vương lão gia và Vương tứ phu nhân trước tiên.
"Chú hai, tháng trước trà hạnh tước đưa qua, có hợp khẩu vị người hay không?"
Đông Tào ngồi trên ghế gỗ phía dưới sảnh đường cung kính chấp tay hỏi Vương lão gia đang chễm chệ ở chính diện, tay trái lại còn nhẹ phẩy phẩy quạt gấm qua lại.
"Rất ngon! Tuy lúc đầu không mấy quen, bất quá càng uống lại càng thanh. Là hàng tốt!"
Vương lão gia ánh mắt sắc bén nhìn cả hai người Đông Tào và con trai mình, gật gù nói như vậy, nhưng cũng chẳng ai rõ ràng trong đó còn có hàm chứa ý tứ gì?
"Cha! Mẹ hôm nay người đã đi đâu rồi?"
"Còn không phải đến đông lầu thắp hương cầu phúc cho anh sao?? Sau này nên thân một chút! Cai quản gia nghiệp hưng thịnh không phải chuyện dễ dàng gì, anh mà còn lông bông như trước, mấy ngàn nhân khẩu ở trong tay anh cũng không có cơm ăn đâu, anh hiểu không??"
Vương Nhất Bác cảm giác trên vai mình đột nhiên như gánh đá tảng nặng trịch nghìn cân, thở dài hướng phụ thân vâng vâng dạ dạ.
Nói cho cùng hắn từ nhỏ luôn rất hiểu chuyện, là một đứa trẻ có phần tinh nghịch nhưng lại rất thông minh, Vương lão gia cùng tứ phu nhân cũng rất cưng chiều hắn. Rốt cuộc cũng bởi vì thao túng sinh hư, lớn lên hắn năm lần bảy lượt sa chân vào hoạ sắc tửu lâu, ngày càng khiến ông thất vọng, nên đành giao quyền cho hai anh hắn nắm giữ như vậy mới mong cơ ngơi còn vững chắc.
Nhìn thấy nét mặt trầm ngâm của Vương lão gia xem chiều suy tư vô hạn, Đông Tào ở một bên tự mình vui vẻ nâng lên chén trà nhấp một ngụm, nghĩ nghĩ đến kế hoạch của bản thân, chắc chắn mười mươi sẽ thuận lợi trong nay mai mà thôi.
"Một lát ở lại ăn cơm, bà ấy cũng sắp bái lễ xong rồi, nếu có Nhất Kiện và Nhất Miên nữa thì cả nhà đông đủ rồi. Thật đáng tiếc mà...."
"Chú hai, người cũng đừng quá lo lắng, hai em ấy nhất định sẽ không sao mà. Con gần đây nghe nói bên thôn Tống Đài có một y sư rất giỏi, chỉ có đều lại rất ngạo mạn, nếu như được cơ hội sẽ mời về xem bệnh cho hai em!"
Vương lão gia nghe qua liền mừng rỡ tiếp lời
"Vấn đề là tiền nong, con cứ nói nhà họ Vương ta bao nhiêu cũng đáp ứng được!"
"Dạ! Con biết rồi chú hai, qua mấy ngày tới, con sẽ đích thân sang đó một chuyến!"
Bọn họ hàn huyên đến nửa canh giờ thì tứ phu nhân cũng về tới, mâm cỗ liền được dọn lên sau đó, nào là mỹ thực bày biện rồng bay phượng vũ, tuyết lê, sơn trà, nón nào cũng đặc sắc hoa lệ, chẳng khác yến tiệc của quý tộc hoàng triều thời trước là mấy.
"Muội phu nghe nói sức khoẻ không được tốt, anh đặc biệt mang theo một ít sâm nhung trên núi Ngũ Vân bồi bổ cũng rất tốt a. Bây giờ có tiện qua chào hỏi một tiếng không??"
Đông Tào cùng cả nhà họ Vương rượu thịt vừa đủ, hiện tại trưởng bối cũng sớm đi nghỉ ngơi hết cả, liền từ lúc nào tay ôm hộp gấm đỏ, đưa lên ngang tầm mắt tam thiếu, một bên lịch thiệp mở lời, một bên cẩn thận dò xét tâm tình hắn.
"Như vậy cũng được! Dù sao người một nhà vẫn còn chưa gặp mặt, quả thật chuyện này là em thiếu sót rồi!"
Nắng trưa đẫm sắc ngã mình bên bờ rào, thủng thỉnh nương theo làn gió vừa ghé tới, khẽ vuốt ve lên tán lá cây đằng cao ngất, khiến người ta sinh thành ảo giác, dường như nó muốn đâm thủng cả khoảng trời xanh vời vợi ở xa tít trên kia.
Tiêu Chiến buổi sáng cảm thấy trong người có điểm lạ lẫm mệt mỏi hơn thường ngày, nên căn dặn Tiểu Ngãi nấu một ít cháo thanh đạm, thế nhưng ăn cũng không quá lưng chừng, thì đã bắt đầu nôn hết.
"Dì Hạ, con hình như hơi lạc miệng!"
Hiện tại Tiêu Chiến đang ở tiểu gian, theo dì Hạ học nấu canh hầm củ sen, nghĩ rốt cuộc cũng đã là thê thất của người ta, học một chút gia chánh cũng tốt, hơn nữa lại đỡ phải buồn chán, suốt ngày cứ ru rú nhốt mình ở trong phòng đối diện với bốn vách tường lạnh.
"Cơ thể không khoẻ sao?? Khó chịu ở đâu, cậu nói cho ta biết??"
Tiêu Chiến bối rối liếc mắt nhìn nhìn làn khói từ gian bếp mờ mờ phun ra, qua mất một lúc lại càng không biết diễn đạt làm sao, quả thật tình trạng thân thể khác lạ như thế này, trước nay cũng là lần đầu tiên gặp phải a!
Hạ dì đứng một bên tay ấn cán bột lăn tới lăn lui trên thớt gỗ phỏng chừng là chuẩn bị sủi cảo cho buổi tối, khoé miệng đột nhiên lại hơi cong lên thâm tường ý vị, bởi vì đang nghĩ tới một thứ hay ho rồi.
"Tiểu Ngãi qua đây!"
Tiểu Ngãi đang cùng với Tiểu Mai nha đầu của bà tư ở đằng sau phụ giúp thái củ sen xếp vào trong chậu nước có pha chút muối loãng, nghe thấy Hạ dì sai bảo liền buông dao nhỏ trong tay đứng lên tiến lại gần.
"A...a dì...có...có việc gì??"
"Con đi lấy chút mứt sơn trà qua cho thiếu cô gia nhanh lên"
"Vâ..n..g....!!"
Đợi một lúc sau, Tiểu Ngãi từ trên kệ cao đem đến một rổ mây nhỏ đựng toàn là quả sơn trà khô bọc mạch nha, vừa thơm lại vừa còn có sắc đỏ thẫm như ngọc vô cùng bắt mắt nữa, khiến Tiêu Chiến nhìn sơ qua cuống họng liền vô thức tự động tiết nước dãi, mãi cũng không kiềm lại được.
"Cái này thanh thanh chua chua nhưng vẫn ngọt đủ, cậu ăn nhiều một chút cũng không có hại cho dạ dày a!"
Lại quay sang Tiểu Ngãi lần nữa căn dặn
"Con mau đưa thiếu cô gia về phòng nghỉ ngơi, ở đây khói nhiều như vậy, không tốt chút nào!"
Vậy là hai người một lớn một nhỏ chậm chạp rời khỏi tiểu gian ra vào liên tiếp kẻ hầu người hạ không ngớt
"Ăn một quả đi!"
Tiêu Chiến lúc bọn họ ngang qua hành lang lợp ngói đỏ chạy dài nối liền hậu uyển sang trung phòng, mới chìa cái rổ mây nhỏ đến trước mặt Tiểu Ngãi nhẹ giọng
"Em.. không...không dám, bà..bà tư sẽ đánh...."
"Không ai nhìn thấy đâu, đừng sợ!"
Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn đợi về tới trung phòng mới từ từ cùng Tiểu Ngãi ăn, nhưng mà hiện tại anh lại nhìn ra con bé ở bên cạnh cứ đăm đăm đôi mắt thèm thuồng dán vào mấy quả sơn trà ở trên tay anh, huống hồ bản thân anh ngay lúc này cũng là không có cách nào nhịn nổi đi.
Vậy là sơn trà khô bọc mạch nha thơm ngọt đượm nồng như mật, liền phút chốc vơi dần vơi dần, trước khi bọn họ về đến hoa viên trước cửa trung phòng.
Nắng chiều hầm hập quá giờ mùi thật sự rất gắt còn rất oi bức, tạc thẳng qua người anh, Tiêu Chiến bỗng dưng không thở nổi, đầu óc choáng váng xây xẩm, trước mắt liền cứ như vậy tối sầm không còn nhận thức được gì nữa.
Ở trong mảng mờ mịt còn sót lại, chỉ có thể hư hư thực thực duy nhất nghe thấy văng vẳng tiếng ai đó gọi tên mình, lại thêm cảm nhận được có một bàn tay vòng qua eo nhỏ nhấc lên.
Mà người này cư nhiên lại chẳng phải là tam thiếu gia của Vương phủ.
Sau khi tầm mắt nổi lửa nhìn chằm chằm Đông Tào đặt Tiêu Chiến xuống giường, nắm tay Vương Nhất Bác hiện tại không hiểu vì sao cuộn thành một đoàn, mặc tình để móng tay cắm xuyên qua da thịt, gần như tùy lúc đều có thể nhỏ máu xuống nền nhà, thế nhưng sắc mặt hắn vẫn là không hề có chút biến đổi gì, thật sự rất lợi hại.
"Nhất Bác, em còn không mau sai người mời y sư, muội phu có vẻ không ổn!"
"TIỂU NGÃI! MAU ĐI MỜI TẦNG Y ĐẾN ĐÂY, SẴN TIỆN CŨNG GỌI LUÔN MÁ HẠ!"
Tam thiếu gia khớp hàm đông cứng tại chỗ, quay đầu nghiến răng nhìn nha hoàng nhỏ trước mặt đang hoảng sợ, nói như mắng người.
"Không ngờ muội phu thân thể suy nhược quá độ, em về sau nên chăm sóc tốt một chút a!"
"Em tự biết! Anh, anh cũng không cần quá lo lắng như vậy!"
Đông Tào ngạo ngạo đi đến bàn trà giữa phòng ngồi xuống bên cạnh hắn, lỗ tai nghe qua giọng điệu chua lét kia, liền có chút buồn cười, cũng không có nói thêm cái gì.
Thời điểm Tầng y đến, thì Hạ dì đã ở đó buông màn lau qua người Tiêu Chiến hết một lượt rồi, bởi vì phỏng chừng là cảm mạo thông thường, nên cũng có sai người nấu ít canh gừng mang qua.
Hiện tại sau một hồi Tầng y hết nhíu mày lại nhăn mặt bắt mạch, Hạ dì ở một bên trông thấy sốt ruột lên tiếng
"Thiếu cô gia nhà chúng tôi, không nghiêm trọng phải không Tầng y??"
"Có thể mất mạng, bà nghĩ xem còn có thể không nghiêm trọng hay không??"
Vương Nhất Bác mồ hôi lạnh đổ ra lòng bàn tay ướt nhẹp, vờ không để tâm nhưng thực chất vẫn dựng tai lắng nghe lời Tầng y nói lớn.
"Cậu ấy...cậu ấy bị làm sao??"
Hạ dì sắc mặt xanh tái, lắp bắp hỏi thêm một lần
"Là mang thai rồi!"
Đông Tào có chút ngoài ý muốn vỗ vai tam thiếu hi hi ha ha chúc mừng, mà hắn ở trong dạ lúc này cũng lộ vẻ hoan hỉ không kém, nghĩ cuối cùng cũng có thể rước Tuyết Nhi của hắn về rồi, đúng là toại ý toại lòng khôn kể.
"Nhưng mà, hàn khí tụ ở trên thân thể cậu ta, làm nguyên mệnh hao mòn hơn nửa rồi, nếu lại còn mang thai, e rằng... không cách nào trụ nổi"
"Tầng y, tôi chỉ cần đứa bé khoẻ mạnh chào đời! Ông kê thêm nhiều thuốc dưỡng thai một chút, hẳn là ông vẫn làm được chứ??"
Tầng y trong lòng lạnh lẽo như băng tuyết, quay đầu nhìn hắn tay còn đang nâng tách trà lên miệng nhấm nháp.
"Được! Nếu đây là thứ duy nhất cậu muốn giữ lại!"
Tầng y sư nhanh tay thu thập một chút, đoạn lắc đầu đi thẳng ra cửa, sau khi bỏ lại một tờ kê đơn thuốc an thai với chi chít chữ nghĩa ngoằn nghoèo uống lượn như rồng như phượng nghiêng mình.
Bà tư cùng Vương lão gia hay tin, trong lòng vui mừng không siết liền tức tốc sang trung lầu xem Tiêu Chiến một chút, nhưng sự việc giữ tôn tử không cần mạng mẫu từ này, bọn họ một chút cũng không hề đá động tới.
Đương lúc cả nhà quây quần một chỗ, thì gia đinh từ bên ngoài lại huyên náo một trận
"Lão...lão gia.....!"
"Ồn ào cái gì? Không để yên cho tam thiếu phu phân nghỉ ngơi, tao sẽ đem chúng mày đánh gãy chân!"
"Dạ....dạ... Xin lão gia bớt giận.... Đại...đại thiếu gia, đại thiếu gia... tỉnh lại rồi!"
Đây còn không phải ứng theo lời tướng số thuật sĩ trước kia đã nói sao?
Vương Ngạn Thiên quả thật là cười đến rơi nước mắt!!
_______________________
(*): Hoá thành bướm, tự nhả kén nhốt mình.
🌺Thông báo nhỏ:
Mấy cô ơi tui xây thêm ngôi nhà bên s1apihd.com nha, nếu yêu thích các tác phẩm của tui, mn cũng có thể qua đó ủng hộ có được không?😘😘😘
Acc trên s1apihd.com của tui vẫn là "diendien1604" nha cả nhà.