Tận Nguyệt Tàn Vân [Nhất Chiến]

Chương 12: Đông Phong Loạn Phi Nặc*

"A...a...a...a..a..a.....!!!"

Những tưởng đau đớn thấu trời sẽ ngay lập tức ập tới sau khi tiếp đất, Tiêu Chiến cả quá trình thân thể phiêu bồng giữa không trung chẳng hề dám hé mắt một lần, âm thầm nghĩ bản thân nhất định tiêu rồi.

Gãy chân, mà cũng có thể là gãy tay đi??

Rốt cuộc cuối cùng lại bị cảm giác quái lạ làm cho to gan mở toang đôi mắt, mới phát hiện chính mình cư nhiên là đang nằm đè ở trên người hắn.

"...N.g.a.o.o.o~~~~~

.....a.o.o.o.o.o~~~.....!!"

Hài tử ở trong lòng có chút hoảng sợ nấp sâu vào trong ống tay áo của anh run rẫy, đến tận giờ này mới chịu ló mặt ra khỏi vòng ôm bảo bọc của Tiêu Chiến mà ngạo ngạo kêu thành tiếng ư ử, còn nghiêng đầu cọ cọ liếʍ liếʍ ngón tay anh, giống hệt như trẻ nhỏ làm nũng vậy.

"Còn không mau xuống? Tôi không biết anh còn có thể nặng như vậy?? Phải hay không má Hạ chăm người quá tốt rồi??"

Tiêu Chiến đỏ mặt hớt hãi từ ở trên người hắn ngọ ngậy động tới động lui một hồi mới chật vật ngồi dậy được, thế nhưng anh trăm vạn lần cũng không nghĩ tới, một màn này đã triệt để làm hắn phát điên với tà tâm mị niệm, muốn đè anh xuống mà khi dễ ngay tại chỗ, vì cái tội vô tâm vô phế khơi gợϊ ɖụ© hoả trên thân hắn.

Mèo con bị Tiêu Chiến ôm kín trong lòng, ấm áp đến độ không buồn nhúc nhích, hai mắt bắt đầu lim dim mơ hồ chuẩn bị dạo bước nơi mộng ý dạt dào, thì liền bị ai đó lôi ra thả xuống đất.

"Bẩn như vậy muốn ôm nó tới bao giờ, đứng dậy thử xem?"

Mèo con không vui, quả thật rất không được vui a, oán giận ngước mắt nhìn nhìn hắn một hồi, mới trườn tới tiếp tục sà xuống quẩn quanh chân của vị ân nhân cứu mạng.

Tiêu Chiến ngồi bệch dưới gốc cây vô thức nở nụ cười ngọt lịm như đào hoa hé nụ trước gió đông rét mướt, chậm rãi nâng mấy ngón tay gầy nuột vuốt ve trên lưng nó. Mà một lần hiếm hoi này, cũng đã nguyên vẹn để cho cảnh sắc nhu tình hữu ý lọt vào trong đáy mắt hắn.

Vương Nhất Bác thoáng chốc thất thần bị bức hoạ đồ xuân viễn ở trước mặt, làm cho kinh mặc không thôi.

"Bảo anh đứng lên, có nghe thấy không?? Đừng nghịch nữa!"

Khoé mắt cong cớn thắm đẫm ráng chiều vội vàng rũ xuống, Tiêu Chiến hiện tại cảm giác dưới chân có chút ê ẩm, mới đưa tay bám lên gốc cây đằng to lớn mà tận sức chống đỡ thân thể.

Thật không may, dường như chân trái càng lúc càng phát ra đau đớn dữ dội, khiến Tiêu Chiến một bên hoàn toàn ngay đến cả hít thở cũng không thông, còn một bên thái dương lại từng hồi rỉ ra một tầng sương mỏng.

"Thế nào?? Thật sự bị thương rồi?"

Tiêu Chiến ngang ngạnh lắc đầu bảo bản thân không hề hấn gì, bởi vì lo lắng nếu để hắn biết được, nhất định sẽ bị mắng thêm một trận.

Tam thiếu ở trước mặt sơ qua nhìn đến thần sắc bị đau làm cho tái đi hết sạch huyết khí kia, liền trực tiếp cái gì cũng không cần hỏi nữa, dứt khoát bước đến hai bước khom lưng thẳng tay vén ống quần Tiêu Chiến lên cao.

"Như vầy mà còn muốn nói dối??"

Cổ chân trái ẩn nhẫn giấu mình đằng sau lớp y phục rộng rãi, hiện tại không chút che đậy mà bại lộ rõ ràng ra bên ngoài, đoan chừng dấu vết đỏ ửng sưng phù này đã từ lúc nào xuất hiện rồi.

"Không...có gì... Nhẹ thôi, vẫn có thể đi được a~~~"

Tiêu Chiến tính toán dùng hết sức lực, đi ngược trở lại con đường cũ, nhưng lại không quá nửa bước đã bị người kia nhấc bổng.

"Anh quả thật là mèo sao? Không để ý liền phá phách, không để ý liền ngã cây, sau này biết đâu sẽ rơi xuống hồ mất. Anh nghĩ xem, tôi có nên tìm cái xích lớn khoá anh lại hay không??"

Âm giọng trầm thấp từ tính của hắn xuyên qua một tầng gió lộng tạc vào bên tai Tiêu Chiến, nhất nhất nghe không có vẻ gì là đang đùa giỡn cả.

Tiêu Chiến toàn thân căng cứng lợi hại, âm thầm nghĩ đến cảnh tượng bản thân bị trói lại nhốt ở trong phòng quả thật là bi ai không kể siết a~!

Bọn họ đi cứ như vậy đi qua hết lối rẽ, liền về đến trung phòng. Vương Nhất Bác cẩn thận đặt người trong lòng xuống giường rồi quay lưng đi mất.

Ngoài trời sắc chiều đã ngã xám màu u ám, mùi tử liên cũng thôi nô đùa chẳng còn trôi theo gió nghịch mà nhảy múa hát ca. Tiêu Chiến bỗng dưng cảm giác mờ mịt giữa quạnh quẻ nơi đây, đưa mắt xa xăm nhìn xuyên qua ô cửa sổ bóng rèm phất phơ, lại vô thức sờ lên cánh tay chính mình nơi hắn vừa chạm qua. Cảm giác thật có chút ấm áp, nhưng rồi cũng rất nhanh tan biến mất dạng, giống như ảo ảnh trong hồi khứ của kẻ mộng du, hoàn toàn chưa từng tồn tại.

Đương lúc anh định đứng lên, lần bước sang bàn trà bởi vì cổ họng hiện tại khô rát đến không chịu nổi.

"Đi đâu??"

Vương Nhất Bác lần thứ hai bước vào phòng đột ngột lên tiếng, ở trên tay còn tự mình mang theo chậu nước và khăn bông, điều này làm cho Tiêu Chiến không khỏi há hốc kinh hoảng tột độ, ví như giữa hạ cháy mà trông thấy tuyết trắng lại rơi đầy có được không???

"Ngồi xuống!!"

Tiêu Chiến trống ngực đánh liên hồi, cùng lúc nuốt nước bọt đè nén nhịp thở, trân trối nhìn hắn bước tới càng lúc càng gần, càng gần hơn nữa, tưởng chừng như sắp sửa áp sát vào người anh, hắn mới đặt xuống chậu nước ở trên ghế cao bên cạnh đầu gường.

"Sợ tôi như vậy à?

....là nhớ tới hôm đó phải không??

....sau này cũng sẽ không như vậy mà đối anh!!"

Tam thiếu mấy câu này cùng Tiêu Chiến nói rất nhỏ, bất quá anh đều có thể nghe đến rõ ràng rành mạch. Nhưng mà hắn không hề biết được, chuyện ngày hôm đó hắn điên cuồng thô bạo ra tay, dù cho có gϊếŧ chết anh thật, đem linh hồn anh giam trong ngã bảy của u tầng địa lão, thì anh cũng không oán hắn, bởi vì như vậy cũng có thể xem như là một cách giải thoát, không phải sao??

"Ngốc cái gì? Là mèo nên nghe không hiểu tiếng người đúng không??"

Vương Nhất Bác tâm trí còn sót lại được chút ít kiên nhẫn, cuối cùng cũng bị người đứng trước mặt làm cho mất sạch, mới cố ý nói vài câu châm chọc anh.

"Tôi mới không phải a~!!"

"Không phải sao còn chưa chịu ngồi xuống? Hay là là để tôi cứ như vậy trực tiếp cởi hết mấy thứ này trên người anh cho đỡ vướng?"

Vừa nói hắn vừa đưa tay chạm lên nút gấm thiêu ở trên cổ áo của Tiêu Chiến làm anh phát hoảng một trận.

"Cái đó...cái đó...

...ngồi không nổi....!"

Lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy hắn bật cười, trông chẳng hề giống với vô số lần gặp mặt trước đây, giây phút này...quả thật chỉ muốn vĩnh viễn giữ cho riêng mình.

Giữa lúc Tiêu Chiến thất thần nghĩ ngợi mông lung, thì Vương Nhất Bác hắn đã trải xong một lớp đệm lông cừu dầy ở trên giường rồi. Kế tiếp cũng không có nói thêm cái gì, cứ như vậy im lặng mà đỡ anh ngồi xuống.

"Thế nào? Thoải mái không?"

Xong xuôi hắn mới lên tiếng hỏi anh, nhưng dường như cũng không mấy để tâm đến đáp án, liền đã quay đầu nhúng cái khăn bông vào chậu nước sau đó vắt ngược nó đến khô ráo mới thôi.

"Đưa tay!"

Tiêu Chiến cảm giác như vậy thực không quá tốt, ngộ nhỡ bà tư hay được, đường đường tam thiếu họ Vương con trai bà, lại đi hầu hạ thê tử, có phải hay không bản thân anh càng thảm hơn trước.

"Tôi tự làm!"

"Anh có thể sao?? Đến thuốc còn không thể tự mình uống được, anh nói xem anh còn làm ra cái gì?"

Khăn bông âm ấm hơi nước chẳng thèm kiêng nể kháng nghị của người kia, liền đưa đến ở trên tay trái lau qua một chút, rồi vòng sang tay phải lại lau một chút nữa.

Lần thứ hai vắt cạn nước, khăn bông chính là ở dưới cổ chân bị sưng đỏ của Tiêu Chiến mà quấn quanh một vòng.

"Má Hạ một lát mới mang muối rang đến, còn đau không??"

Sau khi nhận được cái lắc đầu đáp trả của anh, hắn mới nghiêm giọng tiếp tục

"Sau này không được phép tự tung tự tác như vậy. Chẳng phải ở trong nhà đầy rẫy gia đinh hay sao, không biết gọi bọn họ một tiếng à?? Bây giờ anh là thân phận gì? Lại còn không hiểu rõ phép tắc??"

Tiêu Chiến đang lúc bí bách không biết cách nào đáp lại hắn, thì ngoài cửa Hạ dì đã bước tới đánh động, vô tình giúp anh giải đi một vòng vây khốn trước mắt này.

"Má Hạ, người giúp anh ấy bó lại một chút, phỏng chừng cũng không quá nặng"

Hạ dì gật đầu bước thẳng đến đem cái túi đen chứa đựng thứ bên trong vẫn còn phát ra hơi ấm mà thay vào chổ cái khăn bông kia.

"Đừng lo lắng không có việc đâu, sau này nhớ phải chú ý!"

Tiêu Chiến cuối đầu nhìn xuống dưới thử cử động qua lại khớp chân, phát hiện đau đớn nơi đó rốt cuộc đã giảm đi năm sáu phần rồi.

"Hạ dì, cám ơn dì a~!!"

"Là tam thiếu nhờ ta rang muối cho cậu, được rồi Tiểu Ngãi sẽ mang cơm tối sang đây! Hai người nghỉ ngơi đi, ta còn đang dỡ tay hầm canh đuôi dê hải tử! Sắp xong rồi một lát nữa cũng mang qua!"

Không hiểu sao Hạ dì vừa nhắc đến thứ canh hầm kỳ lạ kia liền cười cười liếc mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, đang đứng cách chừng mấy bước lại còn vào lúc này mà trầm mặc liếʍ môi. Tiêu Chiến ngây ngốc tại chỗ cũng gượng gạo cười theo mặc dù chẳng được rõ ràng đây chính là ý tứ gì??

"Có biết nó là cái gì không?"

Đợi cho dì Hạ ra ngoài, ở trong phòng chỉ còn lại hai người tam thiếu họ Vương mới chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, một tay cẩn thận đưa đến giữ yên cổ chân đang quấn tầng tầng muối rang, tay còn lại nhẹ nhàng tháo hài đỏ cho Tiêu Chiến.

"Chẳng phải chỉ là canh thôi sao?"

"Nằm xuống đi! Chỗ bị thương cũng đỡ bị khó chịu!"

Vương Nhất Bác không có trả lời vấn đề kia, trực tiếp ấn anh nằm xuống nhét cả thân người gầy mảnh lọt thỏm vào trong ổ chăn.

Ánh mắt Vương Nhất Bác lúc này kỳ thực rất khó để hình dung, vừa ẩn nhẫn đau khổ lại pha lẫn do dự chần chừ cùng mâu thuẫn vô hạn. Giống như đang lạc giữa đêm đen tăm tối không ánh nguyệt soi đường, khiến cho con người ta cứ mãi xoay vòng vô phương vô định.

Tiêu Chiến đối diện tư cảnh ảm đạm như đông phong quét qua mùa lá bàng rơi rụng, liền không tự chủ được chính mình xót xa, muốn nâng tay chạm đến hắn, thế nhưng sau một khắc biệt trùng, hắn đã quay người rời khỏi anh. Chẳng biết hắn có nhìn thấy hay không, cánh tay anh trơ trọi run rẩy ở giữa khoảng lưng chừng tuyệt vọng tán ái cùng tán duyệt.

Vương Nhất Bác rốt cuộc đi đến bên cạnh bàn trà, rót đầy một chén tử liên thơm nồng, chậm rãi nâng lên nhấp một ngụm đầu tiên, chợt cảm giác thứ đắng chát này, cơ hồ đã chảy tràn vào xuyên thấu tận tâm can.

Ở trên giường Tiêu Chiến cũng cùng một thời khắc chẳng sai biệt, mãi miết buông thả tầm nhìn nương tựa theo bóng lưng mờ nhạt của hắn, lại thấy người kia tiếp tục đi đến bên bệ cửa sổ mới ngẩng đầu nhìn lên sắc trời tối om.

Vương Nhất Bác thở dài, tự hỏi vì lẽ gì bầu trời đêm nay lại cô độc đến lạ thường như vậy, hoặc dã chính là cận kề không phải ái nhân nên mọi thứ dù có vây quanh cũng gần như đơn lạnh??

"Tuyết Nhi? Em nói xem tôi phải làm thế nào mới được??

....em sẽ tha thứ cho tôi phải không??"

__________________________

(*): Ngọn gió đông thổi bay tư niệm giấu kín.